Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Phần 1: Thương lượng

Trước cửa, Vãn Thanh cười tủm tỉm nhìn Yên Nhiên cùng Thanh Lăng, giống như ánh mặt trời, khiến cho hai nha hoàn có chút được sủng thành lo.

Đại tiểu thư làm sao vậy?

Cười như vậy đối với bọn họ, có lẽ nào đã tin tưởng bọn họ trở lại rồi.

Trong lòng không khỏi dâng lên vui sướng, lại có chút không nỡ.

Nếu đại tiểu thư thật sự tin tưởng lại bọn họ, bọn họ nhất định chỉ phục tùng mệnh lệnh một mình nàng mà thôi, không làm cho Nhị di nương nữa.

Hai nha đầu nghĩ, liền nghe được thanh âm mềm mại của Vãn Thanh.

“Các ngươi hãy đợi ở Ngọc Trà Hiên, ta đi ra ngoài có việc”

“Buổi tối sẽ trở lại.”

“Dạ, tiểu thư”

“Dạ, tiểu thư.”

Hai nha đầu vui mừng mà trả lời, liên tục gật đầu, canh giữ ở bên trong Ngọc Trà Hiên.

Hồi Tuyết theo Vãn Thanh đã nhiều năm, từ lần trước kia trung mị độc trở về sau, tính tình của tiểu thư cùng trước kia hoàn toàn không giống nhau.

Nàng càng cười đến mềm mại đáng yêu, thì vận rủi càng đến gần người đó.

Cho nên vẻ mặt giờ phút này của nàng, rõ ràng là muốn động thủ với Yên Nhiên cùng Thanh Lăng.

Hai nha đầu này không biết sống chết còn cười đến vui vẻ như vậy, đồ đáng chết, ngay cả chủ tử của mình cũng đều tính kế, còn muốn được trọng dụng, buồn cười đến cực điểm.

Trước cửa phủ, xe ngựa đã chuẩn bị xong.

Trương Trung mang người đứng chờ bên ngoài xe ngựa, vừa nhìn thấy Vãn Thanh xuất hiện, liền cung kính mời hai người bọn họ lên xe, một mặt phái người bảo vệ tiểu thư. Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng:

“Trương quản gia, không cần”

“Ta đi ra ngoài mua vài món đồ, không cần cho người đi theo.”

“Dạ, Dạ, tiểu thư.”

Trương quản gia lập tức vẫy tay ý bảo những hộ vệ kia đi vào trong phủ, xe ngựa liền rời Thượng Quan phủ.

Xe ngựa đi qua mấy con phố, Vãn Thanh liền phân phó mã phu dừng xe sang bên đường, nàng cùng Hồi Tuyết xuống xe ngựa.

Ở trên đường cái đi bộ trong chốc lát, rất nhanh thấy được xe ngựa của Lưu Dận, hai người đi lên xe ngựa.

Bên trong xe ngựa có hai bộ quần áo nam tử, Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết hai người động tác nhanh lẹ đổi lại nam trang, lại đeo lên mặt nạ dịch dung, sau đó phân phó Lưu Dận:

“Đi Thanh Phong trà lâu”

“Dạ, lão đại.”

Lưu Dận lôi kéo dây cương hướng Thanh Phong trà lâu chạy đi, không bao lâu liền đến nơi.

Thanh Phong trà lâu, hoàn toàn được làm bằng từ đá tảng, lộ ra hương vị của phong cách cổ xưa, thạch văn được điêu khắc rất tỉ mỉ, vô cùng lạnh nhạt nhưng lại thanh lịch tao nhã.

Lúc này, trước cửa có rất nhiều hắc y nhân đang canh gác xung quanh, trong trà lâu một chút tiếng vang cũng đều không có.

Chưởng quầy cùng tiểu nhị cũng không biết đi đâu.

Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết xuống xe ngựa, chăm chú nhìn, ước chừng đã đoán ra, trà này lâu được Đàm Đài Văn Hạo bao trọn, người bình thường không được đến gần.

Các nàng đi qua, liền có người vươn tay ngăn lại, trầm giọng mở miệng:

“Làm gì?”

Vãn Thanh tươi cười tao nhã, dịu dàng như nước, giơ tay nhấc chân mang theo cử chỉ nhẹ nhàng lịch sự.

“Chúng ta có hẹn với Lâu chủ Đàm Đài Văn Hạo.”

Thốt ra lời này, người nọ tự động thu tay lại, cung kính:

“Xin mời vào, Lâu chủ đang ở lầu hai chờ các vị.”

Hắc y nhân kia nói xong nhìn Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết liếc mắt một cái, hai cái tên này cũng dùng mặt nạ dịch dung.

Tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng lại biết hai người này da thịt nhất định rất non mềm, hẳn là rất tuấn tú.

Vãn Thanh lại không hề để ý tới bọn người đó, mang Lưu Dận cùng Hồi Tuyết đi vào.

Bên trong Thanh Phong trà lâu rộng lớn, một chút tiếng vang đều không có, chỉ có tiếng bước chân của bọn họ, một đường đi tới lầu hai.

Vốn trên đường đến đây Vãn Thanh còn suy nghĩ, Đàm Đài Văn Hạo sẽ còn ở đó chờ sao.

Kết quả, nàng suy nghĩ nhiều rồi.

Đi lên lầu hai, liền nhìn thấy một gian phòng, có không ít hắc y nhân đứng canh gác ở bên ngoài, yên tĩnh không tiếng động.

Đợi cho đến khi các nàng đến gần, những người đó mới ngẩng đầu nhìn đến, có người mở miệng hỏi:

“Là chủ tử Lưu Ly Các sao?”

Vãn Thanh gật đầu, cũng không nói lời nào.

Tuy rằng những người này nhìn qua thật hung ác, nhưng mà nàng không phải là bị dọa sợ.

Kiếp trước, nàng tiếp xúc đều là nhân vật tai to mặt lớn, cái dạng gì phô trương mà chưa từng thấy qua, nên trên phương diện này nàng luôn luôn cường đại.

Lưu Dận tiến lên một bước trầm giọng mở miệng:

“Đàm Đài gia chủ đâu?”

“Chủ tử của ta đã tới.”

“Mời.”

Những người đó tránh ra hai bên, có người mở cửa, Vãn Thanh mang Hồi Tuyết cùng Lưu Dận đi vào.

Chỉ thấy trong gian phòng trang nhã rộng rãi, trên ghế dài, một nam tử đội mặt nạ đang ngồi oai duệ.

Nhìn bọn họ đi vào, cũng không có động đậy, một đôi mắt đen như nước sơn, ánh mắt là sâu không lường được mang theo một tia lạnh lẽo tăm tối.

Một đôi bàn tay to thon dài nhẹ nhàng chuyển động cái ly trong tay, ly sứ nổi bật trên tay hắn, giống như đôi tay nghệ thuật gia, hoàn mỹ vô khuyết, lần lượt rõ ràng.

Tầm mắt Vãn Thanh từ trên tay hắn dời đến trên mặt, nửa trên khuôn mặt được bao phủ mặt nạ, nhìn không rõ khuôn mặt, phía dưới khuôn mặt là một độ cong duyên dáng, đôi môi khêu gợi, chiếc cằm cao nhọn, tất cả đều hoàn mĩ.

Mặc dù nhìn không rõ mặt người con trai này, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, hắn quả nhiên giống như trong lời đồn, rất xuất sắc, toàn thân lộ ra bí hiểm, trong gian phòng trang nhã dâng lên một cỗ lạnh lẽo.

Vãn Thanh trấn định lại tinh thần một chút, nhếch môi nhàn nhạt mở miệng:

“Đàm Đài gia chủ chính là muốn ngồi như vậy nói chuyện làm ăn sao?”

Thanh âm của nàng là cố gắng tận lực ngụy trang trầm thấp giống như nam tử.

Trong ánh mắt là tia lạnh lùng, khí thế cũng không thua Đàm Đài Văn Hạo.

Đàm Đài Văn Hạo nhếch môi cười, tao nhã để ly trà trong tay xuống, mở miệng:

“Thú vị”

“Ngồi đi”

“Các hạ xưng hô như thế nào?”

“Tô Cẩn”

Vãn Thanh thuận miệng nói đại một cái tên, nói xong nhìn Đàm Đài Văn Hạo.

Nam nhân này thật khôn khéo, nàng tốt nhất nên bớt nói lại, để tránh lộ ra sơ hở.

Hắn có thể lập nên Thiên Ưng Lâu, đã nói lên hắn rất túc trí đa mưu, ở trước mặt hắn đùa giỡn, chính là tự tìm đường chết, tốt nhất nên bình tĩnh, cẩn thận lời nói.

“Nguyên lai là Tô công tử.”

Đàm Đài Văn Hạo khẽ gật đầu, đồng tử nheo lại, không nhìn Vãn Thanh nữa, mà nâng chung trà lên, tiếp tục động tác lúc trước.

Hắn không nói thêm lời nào, Vãn Thanh cũng không mở miệng.

Trong phòng rất im lặng.

Lưu Dận cùng Hồi Tuyết bốn mắt nhìn nhau, nhìn sang bên này, nhìn sang bên kia, hai người này là … rốt cục là chuyện đây, … ai cũng không mở miệng tiếp.

Kết quả là đang làm cái gì hả?

Kỳ thực Vãn Thanh là dùng tĩnh chế tĩnh, xem xem ai lên tiếng trước.

Là hắn có chuyện tìm nàng, không phải nàng tìm hắn, theo lý phải là hắn mở miệng trước, nói ra mục đích gặp nhau lần này.

Quả nhiên, trải qua một nén hương, Đàm Đài Văn Hạo mở miệng:

“Bổn lâu chủ muốn làm một tấm lệnh bài đầu chim ưng thân rắn”

“Lưu Ly Lệnh”

“Không biết các hạ có thể làm được hay không?”

Kỳ thực tạo ra Lưu Ly Lệnh, có hơi khó khăn. Lưu Ly là hàng mỹ nghệ rất phức tạp, lại phải trải qua quá trình đốt chế. Huống chi còn là Lưu Ly Lệnh.

Còn phải điêu khắc đầu chim ưng thân rắn lên.

Nếu không cẩn thận, thật vất vả tỉ mỉ đốt chế Lưu Ly ra, liền hỏng. Nếu đem đến phòng đấu giá, chính là một số bạc lớn.

Nhưng khi hắn đặt riêng thì lại khác, phải làm hỏng biết bao nhiêu đá Lưu Ly, mới hoàn thành Lưu Ly Lệnh.

Vãn Thanh nghĩ, nhàn nhạt mở miệng:

“Nếu ta nói không làm được”

“Đàm Đài gia chủ sẽ làm sao?”

“Sang bằng Lưu Ly Các”

“Nếu đã vô năng, còn tồn tại làm gì.”

Một câu này thật lạnh lẽo khát máu, tuyệt không có đường thương lượng tiếp, một đoạn đường sống cũng không có.

Khuôn mặt Vãn Thanh trầm xuống.

Phía sau, Lưu Dận cùng Hồi Tuyết liền tức giận đứng dậy, Lưu Dận nắm chặt hai tay, muốn động thủ.

Bên cạnh, Hồi Tuyết nhanh chóng vươn tay nắm lấy tay hắn, không cho phép hắn làm bậy, còn có chủ tử ở đây, không cho phép hắn gây chuyện.

Vãn Thanh đầu tiên là tức giận, đột nhiên nở nụ cười, tao nhã mở miệng:

“Được”

“Đàm Đài gia chủ thật ngoan độc, đủ tàn bạo”

“Như vậy tại hạ liền thử xem”

“Nhưng mà có một điều kiện”

“Lưu Ly Lệnh giá trị chế tạo là một trăm ngàn lượng”

“Mặt khác còn nợ ta thêm một điều kiện, tương lai mặc kệ chúng ta cần gì, các ngươi đều phải vô điều kiện giúp chúng ta”

“Bằng không không bàn nữa.”

Vãn Thanh dứt lời, Đàm Đài Văn Hạo đồng tử lúc sáng lúc tối, nhìn chằm chằm nàng, có vẻ như muốn nhìn xuyên nàng, chậm chạp mở miệng:

“Ngươi dám cả gan cùng ta ra điều kiện.”

“Đúng vậy, người làm ăn buôn bán đương nhiên là phải có điều kiện kèm theo”

“Chẳng lẽ bởi vì ngươi là Lâu chủ Thiên Ưng Lâu, Đàm Đài Văn Hạo, ta liền sợ hãi, rút lui, không dám nói tới điều kiện sao”

“Đó không phải là phong cách của ta.”

Vãn Thanh không khoan nhượng. Tuy rằng nàng không muốn đắc tội với Đàm Đài Văn Hạo, để tránh rước lấy phiền toái cho Lưu Ly Các.

Nhưng mà nàng cũng có nguyên tắc riêng của mình. Cho dù là đóng cửa Lưu Ly Các, nàng cũng sẽ không làm cái loại tiểu nhân nịnh nọt bợ đỡ này.

Đàm Đài Văn Hạo nghe Vãn Thanh nói xong, hơi nhếch môi, không nói được một lời, quanh thân bao phủ sát khí.

Lưu Dận cùng Hồi Tuyết, hai người lập tức vận công đề phòng, để ngừa người này làm khó dễ.

Bọn họ nhất định phải bảo vệ tốt chủ tử không bị thương tổn.

Đàm Đài Văn Hạo tu vi đã đạt tới cảnh giới Lam Huyền, là cường đại cao thủ, người bình thường căn bản không đối phó được hắn.

Bất quá Đàm Đài Văn Hạo cũng không có giống Lưu Dận cùng Hồi Tuyết tưởng tượng khó dễ đối với bọn họ.

Ngược lại hắn rất thưởng thức tính cách Vãn Thanh, vừa lạnh lùng ưu nhã vừa ung dung lạnh nhạt.

Người bình thường nhìn thấy hắn, như nhìn thấy rắn rết.

Đó mới là điều khiến hắn ghét nhất, chỉ là rất nhiều người không biết đến điều này mà thôi.

Đàm Đài Văn Hạo thu sát khí trên người vào, khóe môi hơi miễn cưỡng mở miệng:

“Tốt, Bổn lâu chủ đáp ứng ngươi”

“Chỉ cần ngươi chế tạo ra Lưu Ly Lệnh khiến Bổn lâu chủ hài lòng”

“Bổn lâu chủ liền hứa với ngươi một điều kiện, thêm một trăm ngàn lượng bạc”

“Được, thành giao”

“Ta sẽ thiết kế bản vẽ trước, đến lúc đó gia chủ nếu vừa lòng, ta sẽ mau chóng cho người chế tác ra”

“Được.”

Đàm Đài Văn Hạo gật đầu, Vãn Thanh thấy mọi việc đều thỏa đáng, liền đứng dậy ôm quyền:

“Tại hạ cáo từ.”

Nàng cũng không muốn ở lâu cùng với nam nhân này, nghe nói hắn rất ghét nữ nhân, chắc là có chút cổ quái.

Nếu bị hắn phát hiện ra điều gì, thì phiền toái lớn. Chẳng những là Lưu Ly Các, mà đến chính mình cũng phiền toái.

Chào hỏi xong, không đợi Đàm Đài Văn Hạo nói thêm cái gì, Vãn Thanh liền mang người ra khỏi gian phòng, nhanh chóng rời đi lầu hai, hướng dưới lầu mà đi.

Lầu hai, trong gian phòng.

Đàm Đài Văn Hạo nheo lại mắt, nghĩ đăm chiêu.

Vừa rồi.

Người đó thật rất thú vị, dám cùng mình đưa ra điều kiện mà vẫn còn giữ bình tĩnh, thấy chết không sợ.

Nhưng nói chuyện xong lại vội vàng rời đi, có vẻ như không muốn ở cùng mình thêm một khắc, thật đúng là quái dị.

Nghĩ vậy, liền hướng ra phía ngoài kêu một tiếng.

“Ly Ca”

“Lập tức mang hai người đuổi theo bọn họ, xem bọn họ ở nơi nào.”

“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh”

Thiên Ưng Lâu Phượng Ly Ca, là thủ hạ đắc lực nhất của Đàm Đài Văn Hạo, là nhị đương gia Thiên Ưng Lâu, là một người tâm ngoan thủ lạt, làm việc thủ đoạn so với chủ tử không kém bao nhiêu, rất được Đàm Đài Văn Hạo tín nhiệm.

Sau khi nghe chủ nhân phân phó xong, lập tức mang người đi xuống lầu, theo dõi đám người Vãn Thanh.

Đám người Phượng Ly Ca Huyền Lực tu vi cực cao, theo dõi người, không có khả năng làm cho người ta phát hiện.

Nhưng mà Vãn Thanh luôn luôn cẩn thận, cho nên lệnh Lưu Dận:

“Vì phòng có người theo dõi chúng ta”

“Ngươi điều khiển xe hướng đường cái có nhiều người mà chạy”

“Rồi chạy quanh hai vòng, ta cùng Hồi Tuyết sẽ thừa cơ xuống xe”

“Còn ngươi, lái xe trở về Lưu Ly Các đi”

“Dạ, lão đại”

“Ta đã biết.”

Lưu Dận được lệnh, lập tức điều khiển xe chạy như điên, hướng đường cái có nhiều người mà chạy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui