Chuyển ngữ: Queenie_Sk
Cô ngạc nhiên tột độ khi ý thức được Vũ Minh muốn làm gì, nhưng ngẫm lại chẳng còn cách nào tốt hơn, đành phải chờ ở trong phòng.
Đợi một lúc lâu cũng chưa thấy anh trở về, cô xoay một vòng quan sát căn phòng của anh một lần nữa. Ngày đầu tiên vào khoa cô đã nghe kể mẹ anh mất sớm, bố không sống ở trong nước. Theo như Thịnh Nhất Nam giải thích hình như quan hệ giữa anh và bố mình không tốt lắm, nếu không tại sao bố thì ở nước ngoài còn con trai lại ở lại?
Anh công tác “liều mạng” như thế, trong nước không còn người thân… Vậy thì anh chăm sóc bản thân như thế nào?
Càng nghĩ càng thấy tò mò. Phòng của anh cực kỳ sạch sẽ, ngoại trừ laptop và mấy chai nước suối thì tất cả các vật dụng cá nhân đều được đặt đúng nơi đúng chỗ.
Cô qua phòng vệ sinh, bàn chải đánh răng đặt ngay ngắn trên bồn rửa tay, kệ kính có kem cạo râu và các vật dụng của khách sạn.
Liếc một vòng cô nhìn đến vòi sen, nhìn chằm chằm vài giây cô chợt nảy ra ý nghĩ: có nên giặt váy rồi dùng máy sấy sấy khô không nhỉ???
Khách sạn nhiều giáo sư và bạn học như vậy, nếu buộc áo ngang hông che đi… có hơi mất thể diện. Sẵn tiện anh vẫn chưa về, cô đóng cửa phòng vệ sinh, mở vòi sen, đang định mở hộp xà phòng ra thì bên ngoài có tiếng quẹt thẻ, Vũ Minh về rồi.
Thư Tần vội lên tiếng: “Sư huynh… Thật ngại quá, em đang ở trong này giặt váy, ra ngay thôi ạ!”
Vũ Minh còn đang không biết Thư Tần đi đâu thì chợt nghe tiếng cô, anh ho khan một tiếng rồi hơi nhíu mày: “Không cần phiền như vậy, tôi mua ít đồ, cô dùng tạm đi!”
Thư Tần vươn cánh tay ra khỏi khe cửa, nhìn túi đồ của anh, cô sửng sốt, ngoại trừ mấy bịch băng vệ sinh to nhỏ còn có một chiếc váy.
Chắc có lẽ vì thấy cô khoác chiếc áo của đàn ông cũng không thích hợp, giọng ái ngại: “Không cần đâu ạ! Em giặt qua chiếc váy của em là được. Phiền sư huynh xem giúp em xem máy sấy ở đâu!”
Vũ Minh làm gì có tâm trí đi tìm máy sấy. Vừa rồi ở dưới tầng anh gặp trợ lý của giáo sư William, anh ta nói William đã thu dọn xong hành lý, để ông ta nghỉ ngơi thêm mấy phút là có thể gặp nhau cùng thảo luận.
Anh đi đến đầu giường mở điện thoại kiểm tra tin nhắn và email: “Tôi có hẹn, lập tức phải ra ngoài ngay.”
Ý nói cô đi nhanh một chút.
Thư Tần không dám chậm trễ: “Dạ, em ra ngay!”
Cất hết váy bẩn vào trong túi, cầm chiếc váy mới lên nhìn. Là chiếc váy ruffled (1) không tay màu trắng, tà váy không dài, kiểu dáng đơn giản.
(1) Ruffled skirt: kiểu váy xếp tầng. Link 35 tên gọi các kiểu đầm và váy: https://.elle.vn/the-gioi-thoi-trang/35-kieu-dang-ten-goi-cac-loai-vay-dam-ban-can-biet
Lật qua lật lại không tìm được giá, cô mặc váy lên người, thu dọn sạch sẽ rồi mở cửa.
Lúc cô đi ra Vũ Minh đang ngửa cổ uống nước, anh liếc mắt nhìn cô rồi thả chai nước xuống.
“Chiếc váy này bao nhiêu ạ?” Cô kéo váy cho thẳng, “Lát nữa em chuyển tiền cho sư huynh!”
“Không cần!” Anh đút điện thoại vào túi, cầm bút lên chuẩn bị ra ngoài.
“Không cần?”
“Không tốn bao nhiêu!”
Cô đuổi theo anh: “Không tốn bao nhiêu tiền cũng phải có giá chứ, nếu không thì làm sao em trả tiền lại được?”
Thật sự anh không chú ý đến giá tiền. Anh mua ở cửa hàng ngay tầng một, chỉ mong thật nhanh gọn, anh nhờ nhân viên lấy đại một bộ, ngay cả hóa đơn cũng không cầm.
Thấy cô còn muốn nói thêm, anh nhìn đồng hồ: “Được rồi!”
Ấn nút xuống thang máy: “Muộn rồi, tôi đưa cô xuống!”
Thư Tần nhìn ra được anh bắt đầu khó chịu, thầm nghĩ trước tiên nên quên chuyện này đi, chờ mai anh rảnh thì hỏi lại: “Em tự xuống một mình được ạ, anh cứ lo việc của mình đi!”
Thế nhưng anh đã ấn nút xuống tầng một, thang máy đóng cửa lại.
Thư Tần đứng sát bên cạnh anh, hình ảnh phản chiếu của hai người in trên cửa thang máy sáng bóng.
Anh không lên tiếng, cô cũng không dám mở lời, cứ im lặng như thế. Trong lúc vô tình, cô nhướng mày nhìn, chỉ bộ quần tây áo sơ mi bình thường nhưng khi mặc trên người anh lại rất khác biệt, tỏa ra khí chất mạnh mẽ.
Nhìn lại chính mình, đường cắt may tinh tế, cánh tay lộ ra bên ngoài, một động tác vuốt tóc nhẹ cũng có thể trông thấy thấp thoáng bả vai trắng mịn.
Càng ngắm cô càng cảm thấy bất an, chiếc váy này không hơn cả ngàn đấy chứ. Đàn ông ai cũng tiêu tiền mạnh tay như vậy, bố cô cũng vậy, lúc mua đồ không bao giờ chịu nhìn giá tiền.
Cô vẫn còn đi học, nếu như đắt quá...
Một lần nữa cô thật sự muốn hỏi anh giá cả của nó, nhưng vừa ngước mắt liền đối diện với ánh mắt của anh, không biết anh đang nhìn tóc hay gò má của cô.
Bốn mắt giao nhau, Vũ Minh lập tức rời mắt sang hướng khác, anh tắt màn hình di động, nhìn chằm chằm vào cửa thang máy: “Đã gọi xe cho cô rồi, đến nơi nhắn tin bình an là được, tôi không rảnh nghe điện thoại.”
“Đã phiền sư huynh nhiều rồi ạ!” Cô thấp tha thấp thỏm, vừa ra ngoài thì xe đã đến, ngồi lên xe cô thò đầu ra ngoài vẫy tay với Vũ Minh: “Sư huynh, em về đây. Cố lên!”
Đến khách sạn Khoái Tiệp đúng lúc gặp nhóm của Thịnh Nhất Nam, các sư huynh trông thấy cô liền hỏi ngay: “Vừa rồi em đi đâu, mọi người đang muốn tìm em đi ăn khuya này!”
“Di động em hết pin, phải về khách sạn sạc pin ngay. Mọi người định đi đâu ăn khuya?” Cô mỉm cười đổi chủ đề.
Về phòng, Thịnh Nhất Nam mở hành lý, lấy vật dụng cá nhân ra, đang ngồi xổm tìm áo ngủ đột nhiên cô ấy vuốt cằm, gương mặt đầy suy tư: “Không đúng… Váy này cậu mới mua à? Sáng nay không phải cậu mặc bộ này.”
“Ừ!” Thư Tần đã nhắn tin cho Vũ Minh, cô cầm túi đồ bẩn vào nhà tắm, “Máu thấm ra váy, ngại chết đi được đành phải mua một cái khác thay gấp.”
“Ái chà…. Vậy nữa sao? Có điều cậu mặc váy này nhìn xinh phết. Để tớ ngắm xem nào, có vẻ không rẻ đâu.”
“À… Không đắt lắm!” Thư Tần trả lời cho qua chuyện. Thực ra cô cũng chẳng biết giá là bao nhiêu. Cô nhìn lại di động, quả nhiên Vũ Minh không nhắn tin trả lời.
Thịnh Nhất Nam ngã người lên giường, nghịch nghịch điện thoại trong tay: “Tớ vừa tìm được một quán bán dimsum, người ta bảo ở đó tập trung tất cả các món ăn ngon ở thành phố này, lại cách đây không xa. Chi bằng sáng mai chúng ta đi một vòng, ăn sáng xong mới qua hội nghị.”
Thư Tần nhớ rõ Vũ Minh bảo sẽ điểm danh: “Này… Khó lắm chúng ta mới được tham dự hội nghị hàng năm, là một cơ hội học tập hiếm có. Ngày đầu tiên không được đi muộn, ngày mai nếu cậu không chịu dậy tớ cũng lôi cậu dậy!”
*
Sáng sớm hôm sau quả nhiên có một bác sĩ đứng tập trung mọi người ở phòng khách, 7 giờ 50 phút tất cả cùng khởi hành, có một vị sư huynh vì ngủ quên mà phải ký tên vào bảng kiểm điểm.
Thịnh Nhất Nam thầm khen mình may mắn, thì thào: “May là cậu ngăn tớ, nếu không tớ đã chạy đi ăn sáng rồi.”
Hội trường người qua người lại không dứt, ngày khai mạc ở đây chật kín người.
Chủ nhiệm La bắt đầu đầu tiên, quả nhiên là bài giảng về “Những tiến bộ mới nhất trong gây mê lâm sàng” mà Vũ Minh đã chuẩn bị từ trước. Thịnh Nhất Nam đứng ở hàng sau nhón chân chụp ảnh, Thư Tần không quên xin thêm sổ tay và đĩa CD cho Ngô Mặc.
Cô tìm một vòng cũng không thấy Vũ Minh đâu, không biết ngày hôm qua bàn chuyện với William có thuận lợi không.
Buổi trưa mọi người ăn cơm hộp ở ngay hội trường, Thịnh Nhất Nam còn gấp gáp hơn cả Thư Tần: “Bài giảng đầu tiên chiều nay là của trưởng khoa Vũ, chúng ta mau đến sớm để giành được chỗ tốt.”
Ăn xong, hai cô nhanh chân chạy đến hội thảo khoa điều trị đau, trong hội trường toàn người là người. Vũ Minh đứng ở trên sân khấu, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, thần thái vẫn chói lọi như ánh mặt trời.
Đột nhiên Thư Tần dâng lên cảm giác lo lắng không thể giải thích được, cô nhớ chuyện Ngô Mặc đã giao phó, lấy di động chuyển sang chế độ quay phim.
Phía trước có người nói nhỏ: “Lại để tên oắt này đứng nhất trong ba người chúng ta rồi!”
Lúc này Thư Tần mới chú ý hai người quen mặt ở đằng trước, chính là Cố Phi Vũ và bác sĩ sản khoa họ Chu.
Bác sĩ Chu cũng lấy di động chụp tấm ảnh, vẻ mặt không phục: “Tuy chị lớn hơn các cậu một tuổi nhưng không mắc chứng đãng trí, Vũ Minh đứng nhất năm cấp ba luôn à?”
“Đánh nhau đứng nhất đấy thôi! Khi đó tên nhóc ấy điên cuồng như vậy, ai có thể đánh thắng được nó!”
“Giời ạ!” Bác sĩ Chu vỗ đầu Cố Phi Vũ một cái, “Chị còn tưởng cậu nói chuyện gì khác. Khó khăn lắm mới có năm ngày nghỉ phép đông, kết quả sao chứ… chạy việc vặt cho Vũ Minh, chiều nay thì bị cậu kéo sang hội trường, chị vui vẻ nghỉ phép thế quái nào được? Chị hỏi cậu, ngoài việc đến đây nghe Vũ Minh thuyết trình, cậu còn có mục đích nào khác không?”
Cố Phi Vũ dựa người vào tường, đưa mắt đảo một vòng, lúc đầu không lên tiếng, nhưng vừa lơ đãng nghiêng đầu, hai mắt chợt sáng rực lên: “Thư Tần!”
Thư Tần nở nụ cười: “Cố sư huynh!”
Bác sĩ Chu quay đầu lại liếc nhìn cô, lạnh nhạt lên tiếng: “Em là sư muội của Vũ Minh phải không?”
Thư Tần gật đầu: “Chào chị Chu ạ!”
Cố Phi Vũ mỉm cười hỏi Thư Tần: “Thế nào… bữa cơm tối qua ngon không?”
Tối qua? Thư Tần và Thịnh Nhất Nam trợn tròn mắt: “Thì ra bữa cơm hải sản tối qua là do Cố sư huynh mời!”
“Hải sản ư?” Cố Phi Vũ ngẩn người, “Anh chỉ nhờ Vũ Minh đặt cơm giúp em và mọi người, có phải là quán hải sản hay không anh không biết. Ngon không?”
Đúng lúc này có người ở ngoài chen vào, cô lách người, ai ngờ bị dẫm vào chân, còn chưa kịp tránh thì cảm nhận được bàn chân nhẹ tênh, cúi đầu kiểm tra… chiếc giày của cô đã bị đứt mất.
“Trời ơi… cái gì thế này?” Hai ngày nay cô quả thực xui xẻo mà. Ngày hôm qua cô chạy nhanh quá, lúc ấy đã có linh cảm đôi giày mình không chống đỡ được bao lâu… nhưng cũng phải chờ khi họp xong đã chứ.
Thịnh Nhất Nam ngồi xổm xuống, “Thôi xong… Phải làm sao bây giờ, mau thay giày đi.”
Cố Phi Vũ sờ cằm: “Chu Văn, không phải hôm qua chị mới đi dạo mấy cửa hàng miễn thuế sao, quanh đây có trung tâm thương mại nào không?”
Chu Văn nhìn Thư Tần, cười hỏi Cố Phi Vũ: “Cậu hỏi trung tâm thương mại làm gì, muốn đi mua giày à?”
Cố Phi Vũ chỉ vào chân Thư Tần, trả lời rất hợp logic: “Đôi giày này mỏng manh quá, không đi được nữa đâu. Thư Tần, anh đưa em qua bên khu thương mại, để Cố sư huynh giúp em mua một đôi tạm ứng phó.”
Thư Tần xua tay: “Cảm ơn ý tốt của Cố sư huynh, nhưng vì em đã hứa sẽ quay video cho bạn học nên đành đợi Vũ sư huynh giảng xong rồi nghĩ cách. Khi nào về em sẽ cùng bạn đi cửa hàng gần đây mua đôi dép là được.”