Ái Dục Thành Thị Chi Tâm Ý

Nhìn kim giây trên đồng hồ đeo tay chuyển động, trong lòng do dự nhiều lần, Yusite vẫn là phủ thêm áo khoác, thắt lên cà vạt, máy móc đi tới địa điểm Campbell hẹn ăn cơm. Đến nơi, trợn mắt nhìn chữ vàng trên cửa bằng gỗ đàn hương màu đen, Yusite ngốc nửa ngày: câu lạc bộ Polo (hay còn được gọi là mã cầu, môn thể thao cưỡi ngựa đánh bóng) Lounge Bar ở New York. Câu lạc bộ Polo này được thành lập từ lâu, hội phí hàng năm xấp xỉ hai vạn đô la Mỹ; ăn ở nơi này, cũng không phải túi tiền của hắn có khả năng gánh vác.

Trước đây không lâu, Campbell từng không đầu không đuôi hỏi hắn có biết cưỡi ngựa khồn, Yusite lúc này mới hiểu rõ nguyên nhân trong đó. Vừa nghe được câu hỏi của Campbell thì hắn kỳ thực có chút xấu hổ, bởi vì hắn còn chưa từng đem bối cảnh xuất thân của mình thành thật nói cho đối phương biết. Quả thực, hắn là ở trong đàn trâu ngựa lớn lên, nhưng một chút quan hệ với môn Polo cũng không có. Vì vậy hắn lộ ra cười khổ, gật đầu. Campbell tựa hồ khá vui vẻ, nói với Yusite: Người thích ngựa nhất định sẽ thích chỗ này; còn nói cho hắn biết chỉ cần ăn mặc “hơi” chỉnh chu chút, không cần quá cẩn trọng.

Lấy điện thoại di động ra, Yusite tính toán có thể bịa ra lý do nào để không tham dự; hoặc là dứt khoát cái gì cũng đừng giải thích, trực tiếp cho đối phương leo cây là tốt rồi. Nhiều lần suy tính thật lâu vẫn là tìm không được biện pháp, Yusite không khỏi thở dài một hơi.

“Xin hỏi, ngài có cần ta giúp gì không?”

Đột nhiên có một thanh âm lãnh đạm vang lên bên tai, dọa Yusite nhảy dựng. Ngẩng đầu, vừa lúc nhìn đến cửa câu lạc bộ cửa, tầm nhìn chuyển sang một cảnh vệ mạnh mẽ, nói vậy là bởi vì hắn do dự chần chừ lâu lắm mới dẫn đến hoài nghi.”Không… Tôi chỉ là…”

“Đây là một cao cấp câu lạc bộ.” Một gã mặc âu phục bồi bàn màu đậm cũng đi tới góp vui. Gã quan sát trên dưới trang phục trên người Yusite, biểu tình rõ ràng trở nên khinh thường, “Ngià phải là hội viên của câu lạc bộ, nếu không phải đặt trước mới có thể vào.”

“Xin lỗi…” Yusite cúi đầu, hắn biết mình căn bản không nên đến cuộc hẹn này. Hắn đã ở trong ảo tưởng dối trá này nằm mơ lâu lắm rồi, đã quên sự thật bản thân và Campbell lại thật ra là hai người không cùng thế giới, Johan · Yusite chân chính, là một người cha độc thân làm việc ở siêu thị; hoàn toàn không xứng với Jesse · Campbell, danh y số một toàn quốc.”… Tôi tựa hồ cùng Jesse · Campbell hẹn qua, bất quá… Không quan trọng. Quấy rầy…” Yusite lẩm bẩm nói, đồng thời xoay người chuẩn bị rời đi.

“Nguyên lai là bạn của ngài Campbell, thất kính.” Biểu tình của bồi bàn trong nháy mắt thay đổi, trên mặt lộ ra nụ cười rực rỡ, thái độ cũng biến thành phi thường ân cần, “Ngài Campbell là hội viên vinh dự của chúng tôi, bạn của ngài ấy chính là quý khách của chúng tôi. Tôi vừa rồi thất lễ, hướng ngài tạ lỗi.”

Do biểu tình khinh miệt lúc trước trong nháy mắt biến thành nịnh bợ, trước sau thay đổi một trăm tám mươi độ, Yusite không khỏi ngạc nhiên. Hắn bắt đầu lo lắng bạn của Campbell chẳng lẽ cũng là loại người nịnh hót như vậy.”NgàiCampbell 『 bọn họ 』 đã tới trước, đang chờ ngài. Bên này mời.” Bồi bàn khom người, cung kính dẫn đường; Yusite lại bộ dạng như ra chiến trường, cẩn trọng lại thấp thỏm theo đuôi đi tới.

Cầm lấy ly rượu chát bằng thủy tinh trên bàn, đồng thời lơ đãng liếc Omega trên cổ tay một cái, Campbell nghi hoặc Yusite không biết lúc nào mới có thể đến. Đây đại khái là y lần đầu tiên cố ý dẫn tình nhân của y vào; trước kia, y luôn đem đám bạn giường này đặt ở một bên như bình hoa vậy, không đặc biệt giới thiệu tên của bọn họ, dù sao hoa trong lọ rất nhanh sẽ đổi, vì thế không cần quá lãng phí thời gian. Bạn tốt của y Brodas khá quen nhìn người bên cạnh y đổi tới đổi lui, trên thực tế, bản thân Brodas cũng từng như y, bên người có nhiều bạn giường luân phiên thay đổi —— dùng một từ “từng”, là bởi vì Brodas đã thay đổi, hiện bên người chỉ có người yêu của hắn: Gabriel · Gesman.

Campbell phải thừa nhận, nhìn Brodas và Gesman ở chung, đối với thái độ thay đổi tình cảm của y không ảnh hưởng.

Gần một tháng trước thứ bảy nào đó, ba người bọn họ hẹn nhau đánh gôn. Gesman đang xử lý một quả bóng lọt hố cát mạnh mẽ vung gậy, tuy rằng đem bóng nhỏ trắng xinh cứu ra, mũ lưỡi trai trên đầu lại rớt xuống. Lúc đó Gesman chỉ lo chú ý chỗ bóng rơi, không chút để ý cái mũ rơi vào hố cát. Brodas lại không hề đếm xỉa nhảy tới, nhặt mũ lên, ở bên chân vỗ hai cái, vẫy đi cát bụi dính bên trên, sau đó một trở tay đem mũ linh hoạt đội về trên đầu Gesman.

Biểu tình của Brodas thoạt nhìn hình như rất không nhịn được, nhưng mà, khi hắn đội mũ cho Gesman, ngón tay xẹt qua bên tai Gesman, thuận thế đem một chỏm tóc vuốt ra sau tai cậu, sau đó lại vuốt dọc theo xương hàm khẽ véo má của cậu một chút. Một chuỗi động tác trong mấy giây hoàn thành, người bên ngoài thậm chí sẽ không lưu ý; nhưng mà, lại khiến cho Campbell trong lòng tương đối ước ao cùng chấn động.

Cái động tác kia không được gọi là đặc biệt lãng mạn, càng chưa nói tới sắc, nhưng mà thân mật trong đó so với ôm hôn nồng nhiệt chỉ có hơn chứ không kém, Campbell nghĩ thầm. Đụng chạm trong nháy mắt, hai người bọn họ tựa hồ dựng lên một thế giới chỉ có lẫn nhau, mà đem tất cả những thứ còn lại gạt bỏ bên ngoài, tựa như vũ trụ chỉ có bọn họ, hay bọn họ chính là vũ trụ, dường như theo như lời ngạn ngữ xưa “forever me,forever thee,forever us.” Hai người trong nháy mắt biến thành vĩnh hằng.

Campbell đột nhiên phát giác trên cái thế giới này còn có chuyện y không biết, y cũng muốn thể nghiệm cái loại tình huống này đến tột cùng là có cảm giác gì.

“Tớ đói bụng, có thể ăn chút gì trước không?”

Gesman nói, nhất thời đem Campbell từ trong suy nghĩ kéo trở về. Y còn chưa mở miệng, Brodas ngồi ở bên cạnh lại lắc đầu, “Em tên tiểu quỷ này.” Tay thì ở trên đùi Gesman vỗ nhẹ hai cái. Sau đó, lại gọi bồi bàn trước đem chút finger food đơn giản và một đĩa pho mát.

Lại loại thân thiết vô ý lộ ra này, Campbell mỉm cười nhìn hai người. Y kỳ thực cũng không có nói rõ dụng ý của bữa cơm Trung này, mưu tính tạo bầu không khí tự nhiên; nhưng mà người vẫn không tới, trái lại khiến y bắt đầu có chút xấu hổ. Khi y đang cầm điện thoại di động lên, muốn trực tiếp gọi điện thoại cho Yusite; vừa giương mắt, thấy quản lí đại sảnh dẫn một người đi về phía bọn họ.

“Yu…” Thấy Yusite, Campbell trong mắt mỉm cười, đang muốn đứng lên nghênh đón, Gesman bên cạnh lại động tác nhanh hơn từ trên ghế bắn lên, vẻ mặt mừng rỡ, “Yusite?”

Campbell quay đầu lại kinh ngạc nhìn Gesman, người sau lại hồn nhiên không cảm giác, trái lại vọt tới trước mặt Yusite, cao hứng nói: “Johan · Yusite, không nghĩ đến lại ở chỗ này gặp được anh!”

Campbell nhìn Gesman, nhìn lại Yusite, thình lình phát hiện mình cũng không phải người kinh ngạc nhất ở đây: Bởi vì sắc mặt của Yusite trong nháy mắt trắng bệch, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, lui về phía sau; nếu như không phải vừa lúc bồi bàn đưa thức ăn đến chắn ở phía sau, Campbell phi thường khẳng định Yusite sẽ xoay người chạy trốn.

Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Campbell không khỏi yên lặng.

“Vị khách quý tuấn mỹ này là ai? Tiểu quỷ, em có nên giới thiệu một chút không?”

Có lẽ phát hiện không khí hiện trường hơi chuyển ngượng ngùng, Brodas lấy thái độ thung dung, nửa đùa giỡn nói.

“Đúng vậy, Gabriel, hắn là bạn của cậu sao?” Bởi Brodas giải vây, Campbell lập tức khôi phục trấn tỉnh như trước, tận lực dùng ngữ khí hời hợt, giả bộ tò mò hỏi.

“Vị này chính là Johan · Yusite.” Gesman không chút nào chú ý tới bất kỳ dị trạng gì, một bộ hồn nhiên nói: “Từng là của ba ta… Tài xế trước đây.”

“Hạnh ngộ.” Brodas dẫn đầu đưa tay chào hỏi. Campbell lại không nói được một lời, trên mặt tuy rằng mang theo nụ cười lễ phép, ánh mắt lại trở nên âm trầm.

Thái độ của Campbell, khiến Yusite từ đầu đến chân trong nháy mắt đông lại. Hắn từng suy nghĩ qua tình cảnh có thể xảy ra khi lời nói dối bị vạch trần, trước chuẩn bị sẵn sàng, để thương tổn giảm đến thấp nhất; lại trăm triệu không nghĩ đến cư nhiên sẽ ở thời điểm không hề báo trước thế này, bằng cách vạch trần không tưởng được; hình như là đưa hắn từ giữa yến hội đột nhiên đẩy lên đài hành hình, không trùm đầu, trực tiếp hành hình.

Quả thật, hắn cho là mình đã lừa gạt tất cả, lại không lừa được số phận. Hắn phải vì lời nói dối của mình trả cái giá thê thảm nhất.

Mấy năm trước, Yusite từng là tài xế tư nhân cho chủ ngân hàng: Jeff · Gesman. Thẳng đến Jeff bởi vì phá sản mà phải đuổi việc hắn, mà không lâu sau, Jeff bởi vì tai nạn xe ngoài ý muốn mà chết, vì vậy chặt đứt liên lạc với Yusite. Gabriel · Gesman là thành viên trong toàn bộ gia tộc của cố chủ đối với hắn thân mật nhất, thân thiết nhất.

Hiện tại, cái người thân mật cùng thân thiết kia, lại biến thành lưỡi dao vô cùng tàn nhẫn, tựa như thiên sứ ngây thơ lấy đanh thượng đế, đem tội nhân của lời nói dối đá vào chỗ sâu nhất trong địa ngục.

“Thực sự đã lâu không gặp…” Có lẽ hồi tưởng lại người cha đã qua đời, Gesman nhất thời có chút cảm khái, “Johan, anh gần đây khỏe không?”

“Hoàn hảo… Vẫn như cũ.” Yusite có chút nói lắp, len lén nhìn xung quanh, muốn thừa dịp trước khi tình hình trở nên tệ hơn kiếm cớ chạy ra, “Tôi có việc…”

“… Được rồi, con gái anh đâu?” Gesman tiếp tục nóng lòng hỏi, “… Emily, đúng không? Thân thể của nó có tốt không?”

“Con gái?” Campbell nhếch cao đầu lông mày, “Ngài Yusite nguyên lai đã kết hôn rồi?”

Yusite hoàn toàn không có dũng khí đối mặt Campbell, chỉ là cúi đầu.”Ly hôn, ta nhớ rõ là vậy.” Gesman rất nhanh trả lời, một chút cũng một có ý thức đến bầu không khí kỳ dị. Thấy tình hình bất thường, Brodas đứng lên, “Ngài Yusite, mời ngồi.” Sau đó, lại đem Gesman kéo về chỗ ngồi, “Tiểu quỷ, đừng cứ đứng nói.”

Yusite không cách nào từ chối, chỉ có thể sắc mặt tái xanh ngồi xuống. Bởi chỗ ngồi sát bên Campbell, Yusite khiếp đảm chỉ ngồi một phần ba nệm ghế.

“Đã quên giới thiệu với anh, Johan, vị này chính là Lawrence · Brodas.” Sau khi ngồi xuống, Gesman mỉm cười tiếp tục đối Yusite tiến hành tàn phá vô tâm, “Vị bên cạnh anh kia là Jesse · Campbell, bác sĩ ngoại khoa tim tốt nhất toàn quốc… Được rồi, con gái anh không phải có bậnh tim bẩm sinh sao?”

Mỗi người đều vì lý do khác nhau, sắc mặt của Yusite và Campbell lại đồng thời thay đổi.

“Johan, nếu như Emily có vấn đề gì, có thể tìm Jesse…” Gesman đang muốn nói tiếp, Brodas rất nhanh từ trong khay cầm một mảnh phô mát Pecorino, cho thêm sốt quả sung, nhét vào trong miệng cậu.”Em không phải đói bụng sao? Ăn ngon.”

Nếu như đổi lấy mấy giây yên tĩnh. Sau đó, Campbell đột nhiên bật cười, “Ha ha ha!” Y tự mình rót đầy một ly rượu chát, ngửa đầu một hơi uống sạch.

“Làm sao vậy?” Gesman không rõ nội tình hỏi.

“Không có gì.” Campbell mỉm cười nói: “Đột nhiên nhớ tới một việc. Một phụ tá quan trọng của tớ: bác sĩ ngoại khoa lồng ngực Smith phải rời đi, phải mau chóng tìm người tài, không phải, tớ sau nyaf thời gian nghỉ ngơi sợ rằng sẽ ít đi.”

“… Thì ra là thế.” Brodas nhìn Yusite mặt gần như dán xuosng mặt bàn, cố ý chậm rãi nói: “Tớ cho là ngày hôm nay cậu muốn giới thiệu một người cho chúng tớ quen biết.”

“Làm sao có thể, đừng nói đùa.” Biểu tình Campbell hình như nghe được lời nói hoang đường nhất toàn thế giới, “Đối tượng lên giường gần đây của tớ phi thường mờ nhạt, hơn nữa hèn hạ, đê tiện, càng ngày càng chọc người ghét. Cho nên ——” hai tay y mở ra, “Tớ quyết định đổi bạn giường, sau này không bao giờ gặp tên kia nữa.”

Tiếp đó y đứng lên, nhìn đồng hồ, tựa như chuyện gì cũng chưa phát sinh, “Đẫ đến giờ đánh banh, chúng ta đi.”

Brodas vẫn ngồi như trước, mấy giây sau, hắn ngữ khí ôn hòa, thập phần săn sóc mời Yusite: “… Ngìa Yusite, có vinh hạnh mời ngài cùng đi không?”

“Vị tiên sinh này không phải mới vừa nói hắn có việc khác? Vẫn là đừng chậm trễ thời gian quý giá của hắn.” Yusite còn chưa kịp mở miệng, Campbell liền xen mồm; lúc y xoay người đối Yusite khách sáo gật đầu, lạnh lùng nói: “Rất vui được biết ngài. Tin tưởng sau này chúng ta sẽ không gặp lại.”

“Johan, thế nào? Chó của cậu đã chết rồi sao?”

Nhân viên tài vụ của COSTCO: Suzanne · Watson dùng sức gõ chín cái trên bàn thu ngân, Yusite mới tựa như bị dọa cho giật mình bỗng nhiên ngẩng đầu. Thấy mặt của hắn, Suzanne sửng sốt nửa ngày: Gương mặt đó không chỉ có tiều tụy, cũng đau thương vô cùng; khiến cô không khỏi bật thốt lên.

“Cái gì chó đã chết? … Tôi không có nuôi chó.” Yusite lấy thanh âm yếu ớt nói: “Xin… Xin hỏi có chuyện gì?”

“Máy thu ngân của cậu ghi chép có vấn đề.” Suzanne cầm một phần ghi chép máy tính in ra, “Cậu tốt nhất kiểm tra đối chiếu lại một chút.”

Yusite tiếp nhận ghi chép, nhìn hai lần mới tìm ra chỗ sai, “Tôi hình như viết số tiền một cột giảm giá hai lần, để tôi sửa một chút, chờ một chút…” Hắn mở ngăn kéo chuẩn bị lấy ra thẻ từ hệ thống xong bắt đầu chỉnh sửa; cúi đầu, thấy đặt giữa toàn bộ dụng cụ văn phòng, một hộp nhung tơ màu xanh lam tinh xảo phá lệ nổi bật, trong lòng một trận đau đớn.

“Nhanh một chút, cậu nhanh sửa lại đi.”

Yusite yên lặng tiến vào hệ thống, trước tìm chỗ sai, lựa chọn tính lại, tiếp đó tay có chút run rẩy, nhấn xuống nút tắt.”Được rồi.” Hắn đem ghi chép chính xác in ra, giao cho Suzanne.

“Johan, cậu chẳng lẽ không rõ quản lí đặc biệt chú ý đến cậu? Đừng cứ một bộ không yên lòng, nghiêm túc một chút. Lại làm sai, cẩn thận bị đuổi.” Suzanne nhận lấy ghi chép, như trước trừng Yusite, “Không khí trầm lặng, thật không biết trong đầu của cậu đang suy nghĩ gì.”

Suy nghĩ gì? Yusite không biết mình còn có thể suy nghĩ gì; hắn có thể từ Lounge Bar quay về làm việc đã là một loại kỳ tích. Hít sâu một hơi, hắn lần thứ hai mở ngăn kéo, chật vật đem hộp nhung tơ màu xanh lam lấy ra, cầm trong tay.

Buổi trưa, sau khi đám người Campbell rời đi, Yusite tiếp tục cúi thấp đầu, ngồi trước bàn ăn. Hắn kỳ thực nhất phút cũng không muốn ở lại, nhưng hai chân của hắn như nhũn ra, căn bản không đứng nổi. Mấy phút sau, bồi bàn dùng khay bạc bưng một hộp nhung tơ màu xanh lam đi tới, thình lình phát hiện chỉ còn một mình hắn, “Bác sĩ Campbell tạm thời rời chỗ, hay là đã rời đi?”

Yusite yếu ớt nói: “Rời đi, sẽ không trở lại.”

Tiếp đó, bồi bàn mặt lộ vẻ khó khăn nói cho hắn biết, hộp nhung tiw màu xanh lam là Campbell trước đó chuẩn bị, muốn bọn họ theo bữa chính cùng đưa đến; cái này bọn họ cũng không biết làm thế nào mới tốt.”Ngài là bạn của bác sĩ Campbell, có thể nhờ ngài đem thứ này giao trả lại cho ngày ấy không?” Nói xong, liền đem cưỡng ép đem hộ nhét vào trong tay Yusite.

Cái hộp nhung tơ màu xanh lam kia tựa như là một bình nước thánh, đưa hắn hãm sâu vào thiêu đốt ăn mòn quỷ quái của địa ngục.

Lời nói dối phiền toái rốt cục bị vạch trần. Trên lý thuyết mà nói, dỡ xuống tảng đá lớn trong lòng sẽ phải khiến người thở phào một hơi mới đúng, nhưng Yusite lại cảm giác nặng nề hơn. Không chỉ vậy, hắn mới phát hiện bản thân tựa như tờ ghi chép sai trước đó, đơn giản hóa thành hư không. Hai tuần triền miên, ba mươi mấy năm đời người qua, nguyên lai là không có giá trị như thế, tựa như bị lửa thiêu trụi tro tàn, lúc gió thổi qua tuyệt không còn lại. Hắn biết là tự mình nói dối trước đó, trừng phạt đúng tội, chẳng trách người khác; bất quá, lúc nghe được Campbell nói “Hèn hạ, đê tiện, khiến người ghét”, cho dù là hắn cực kỳ hèn hạ như vậy, trong lòng vẫn rất đau.

Hắn cứ như vậy bị Campbell xóa bỏ.

Nhìn quả bóng trắng nhỏ trên thảm cỏ xanh biếc, Campbell hai tay nắm chặt gậy, bề ngoài thoạt nhìn bình tĩnh, trong đầu lại suy nghĩ cuồn trào mãnh liệt. Y vẫn không cách nào tin mình thế mà lại liên tục thua hai lần trước trong tay cùng một người, hai lần! Cái người bề ngoài nhìn như thiên sứ thuần lương vô hại, nội tâm cư nhiên giảo hoạt gian trá như vậy.

Đây là sỉ nhục lớn nhất trong đời hắn từ lúc có nhận thức đến nay. Campbell cắn răng, căm giận vung gậy, chỉ nghe được một tiếng leng keng, bóng hóa thành một đường parabol màu trắng bay thật xa, thiếu chút nữa ra ngoài.

“Rất ít khi thấy cậu phát cáu lớn như vậy.” Thấy Campbell mở đầu không thuận, Brodas ung dung đi tới, nhàn nhạt nói.

“Cáu cái gì…” Campbell vốn muốn phủ nhận, tiếp đó không nhịn được hô to một cái. Y và Brodas là bạn già như huynh đệ vậy, quá hiểu rõ nhau, không cần thiết giấu giếm.

“Muốn nói chuyện sao?” Brodas tiếp tục hỏi.

“Không cần thiết, nên biết sự thật tớ đều đã biết. Lấy ví dụ cũ rích: Tựa như bộ phận bị hoại tử phải cắt bỏ, giữ lại chỉ sẽ thối rữa hoặc dẫn phát bệnh biến.” Campbell nhún vai, “Chỉ là… Rất xin lỗi để các cậu thấy cái trò hề này.”

“Nói cái gì, bạn già.” Brodas vỗ vỗ vai Campbell, “… Hy vọng cậu đừng trách cứ Gabriel. Tên tiểu quỷ không hiểu tùy mặt gửi lời.”

“Đó là một trong những điểm đáng quý nhất.” Campbell nới: “Chính vì vậy, hắn sẽ không hư tình giả ý với cậu. Cậu có thể xác định hắn cho nên cùng cậu một chỗ là bởi vì thích 『 cậu 』 người này, mà không phải ham muốn chức vụ, tư cách, địa vị, hay những thứ giá trị kèm theo của cậu; hắn là thật sự yêu cậu, mà không phải muốn lợi dụng cậu… Lawrence, cậu là một người may mắn.”

“Jesse…” Brodas tựa hồ muốn nói cái gì nữa, bất đắc dĩ hắn cũng không biết ngọn nguồn câu chuyện, không cách nào đưa bất kỳ bình luận hay chú giải gì.

“Như vậy cũng tốt.” Một lúc sau, Campbell tựa như thuyết phục bản thân, lộ vẻ quên được mỉm cười, “Chuyện nàycàng chứng minh tớ căn bản quyết định không thích hợp.” Y lấy điện thoại di động ra, nhấn chọn một người danh bạ bắt đầu bằng “J”, sau đó nhìn cũng không nhìn, nhấn xuống nút xóa, đem cái tên đó cùng tất cả sau đó vĩnh viễn từ trong ký ức cắt bỏ.

“Emily, ba ba đã về.”

Yusite đứng ở cửa, tay đặt trên chốt cửa, trên mặt nặn ra một nụ cười ôn nhu, sau đó mới mở cửa. Hắn đè xuống tất cả ưu tư, lúc bướcvào cánh cửa này, hắn chính là một người cha; mà một người cha tốt phải trở thành trụ cột, chỗ dựa cho gia đình, không thể để cho con gái lo lắng, nhất là khi con có vấn đề sức khỏe.

Vì vậy, Yusite mở thủy trở lại cách thức sinh hoạt chệch đường ray như trước. Đi làm, tan tầm, đưa đón con gái, mang con gái đi đăng ký, chữa bệnh, nhìn cấp cứu. Bề ngoài, Yusite biểu hiện bình thường bình tĩnh, nhưng mà, mỗi khi điện thoại vang lên bài “A la claire fontaine”,  hắn cứ kinh hãi không tự chủ được, cho dù hắn biết rõ Campbell không có khả năng liên lạc nữa.

Ngoài ra, không biết vì sao, Yusite buổi tối cũng không ngủ ngon. Mặc kệ hắn ban ngày có bao nhiêu mệt, chỉ cần nằm trên giường, thường thường sẽ trợn tròn mắt thẳng đến hừng đông, cho dù hắn thật vất vả mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, cũng là mơ linh tinh liên tục. Trong giấc mộng hơn phân nửa là đi vào mê cung kỳ dị âm u, nếu không thì là bị quái vật không biết tên đuổi theo; sau khi tỉnh thậm chí lại càng uể oải.

Chẳng mấy chốc gần qua nửa tháng, trong thời gian đó ngoại trừ nửa đêm Emily mấy lần thiếu dưỡng khí phát bệnh ra, cuộc sống đại khái coi như bình an. Yusite đã có thể để cho tâm tình của bản thân chết lặng, mà uể oải và mệt nhọc càng khiến hắn không rảnh miên man suy nghĩ; hiện tại, cho dù hắn thấy tên Jesse trong danh bạ điện thoại, cũng không cảm giác đau nhức như vậy nữa.

Chỉ cần cái hộp nhung tơ màu xanh lam kia, bị hắn khóa sâu trong ngăn kéo, tin chắc cũng sẽ không còn thấy mặt trời một lần nữa.

Thật vất vả đợi được đến đêm trước ngày nghỉ, Yusite quyết định thừa dịp nghỉ, mang Emily đến công viên hải dương một chút.

“… Nơi đó có cá heo, Emily còn chưa tận mắt quá cá heo thật sự đi…” Yusite vừa chuẩn bị bữa tối, vừa cùng Emily nói chuyện phiếm.”Nghe nói, nơi đó cá heo sẽ…”

“… Ba ba.” Yusite lời còn chưa nói hết, Emily đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn làm bài tập lại đột nhiên gọi lại hắn, thanh âm có chút khàn, “… Ba…”

Trong lòng Yusite nhất thời sinh ra một loại ác cảm phi thường không tốt. Hắn lập tức xoay người, cả người lạnh phân nửa: Chỉ thấy Emily nằm nghiêng trên mặt đất, hai chân đầu gối co lại tựa trước ngực, toàn bộ màu da biến thành xanh nhạt trắng bệch, môi và móng tay lại màu đỏ tím, cau mày hô hấp phi thường trắc trở, đồng thời kèm theo tạp âm rất lớn.

“Không…” Yusite phát ra tiếng kêu thảm thiết, chuyện hắn sợ nhất đã xảy ra: Gần nhất số lần Emily khó thở phát bệnh tăng, lần này lại xuất hiện triệu chứng nặng thâm tím sự khó thở.

Yusite lo lắng lập tức cầm điện thoại lên gọi xe cứu thương, đồng thời luống cuống tay chân lấy thuốc để Emily uống vào một ít, “… Con gái của tôi… Bé gái mười tuổi, có tứ chứng Fallot… Hiện tại đột phát triệu chứng thâm tím khó thở… Đúng, tôi đã cho bé uống chút thuốc, đúng… Tôi xin anh, tôi xin anh nhanh một chút… Van cầu các anh…”

Đương xe cứu thương một đường vù vù chạy tới, tuy rằng tuyên bố là tốc độ nhanh nhất, nhưng Emily cũng đã hơi mất đi ý thức, Yusite thì cứng ngắc, cũng không nhúc nhích quỳ ở bên cạnh, nắm chặt tay của con gái.

Đến rồi bệnh viện, lúc trải qua cấp cứu lúc, triệu chứng khó thở của Emily giải trừ. Vì lý do an toàn, bác sĩ chính của Emily, Karl · Vinci để bé ở lại bệnh viện tiến hành kiểm tra tim. Yusite vẫn ngồi trên ghế nhựa ở hàng lang, mở to mắt trừng bảng “Không phải nhân viên y tế cấm vào” ở cửa phòng kiểm tra CT đờ ra.

“Yusite, anh biết kiểm tra tình trạng tin cần thời gian rất dài, đừng ngồi ở chỗ này chờ, về nhà trước nghỉ ngơi đi.” Vinci nói.

Yusite tựa như không nghe thấy, hai giây sau mới chậm rãi lắc đầu.

“Nơi này là bệnh viện, khắp nơi đều là nhân viên y tế, anh ở lại đây căn bản không có ích gì! Mau trở về đi!”

“…” Yusite vẫn là mắt không chớp nhìn chằm chằm cửa, “Tôi biết tôi rất vô dụng, nhưng vẫn muốn bồi Emily.”

“Johan!” Vinci nhíu mày, cất cao giọng tiếp tục khuyên hắn, “Anh… Anh ngồi như vậy không nhúc nhích, chỉ biết cản trở nhân viên y tế làm việc!”

“Tôi có xê dịch.” Yusite rốt cục quay đầu nhìn Vinci, “Tôi từ nơi đó…” Hắn chỉ vào ghế đối diện, mặt không thay đổi nói: “Đổi đến bên cạnh kia một ghế, lại đổi đến một ghế phía sau, sau đó mới ngồi ở chỗ này. Ta cũng không phải không nhúc nhích.”

Nếu như là bình thường, Vinci tuyệt đối sẽ bởi vì câu trả lời lần này của Yusite mà chợt cười. Thế nhưng, nhìn thần sắc của Yusite cực độ u ám, hắn ta lại cười không nổi.

“Được rồi, tùy anh.” Vinci bất đắc dĩ thở dài một hơi, vỗ vai Yusite, loáng thoáng cảm giác nam nhân này gầy nhom tiều tụy tựa hồ không tự chủ được toàn thân hơi run rẩy.”… Đừng quá miễn cưỡng.”

Yusite không trả lời, như trước ngơ ngẩn nhìn chằm chằm phía trước.

Ed · Smith đi tới trước cửa phòng làm việc, đem biển ở phía trên vốn là “Peter · Graham, MD, chủ nhiệm ngoại khoa” lấy xuống, ngược lại dán lên biển mới “Ed · Smith, Ph. D., chủ nhiệm ngoại khoa”;  sau đó lui về phía sau hai bước tỉ mỉ tường tận.

Cánh cửa này chỉ là dán tấm gỗ da, không giống chỗ trước đây hắn ta làm việc, là gỗ anh đào đặc ruột đắt tiền; đồ dùng trong phòng làm việc đều là sắt, nhôm hoặc là formica, không giống phòng làm việc trước đây đều là nguyên bộ vật dụng gỗ cẩm lai. So với xa hoa trước kia, ở đây mộc mạc gần như đơn sơ, không chỉ là phòng làm việc, toàn bộ công việc trong hoàn cảnh thiết bị máy móc đều cùng trước đây không cách nào so sánh. Bất quá, tâm tình của hắn ta so với trước đây càng phong phú, càng tích cực.

Đây là ngày đầu tiên của quan mới nhận chức Ed · Smith, còn xung phong nhận việc trực ca tối: Hắn ta muốn sớm một chút nắm giữ tình huống ở bệnh viện. Từ trong hộp giấy cầm ra ảnh vợ và con trai, đặt lên bàn; tiếp đó liền phủ thêm áo khoác trắng ra khỏi phòng làm việc.

Buổi tối bệnh viện tương đối kỳ lạ, Smith nghĩ thầm, có thể thấy đặc sắc nhất của mỗi một chuyên khoa: Sức căng thẳng của phòng cấp cứu, có lúc thậm chí người kín hết chỗ; ấm áp cùng tràn ngập xúc động khi sinh mạng mới ra đời của khoa phụ sản; mà ở các nới như khoa ngoại lồng ngực, khoa phóng xạ lại là vắng ngắt, thỉnh thoảng có thể thấy một số người nhà biểu tình đờ đẫn hoặc bất đắc dĩ, ở trên hành lang đứng lặng hoặc đi qua đi lại.

Trong lúc bất chợt, ghế ngồi ngoài cửa phòng kiểm tra, một bóng người hấp dẫn tầm mắt của Smith.

Người kia ngơ ngác trừng mắt nhìn phòng kiểm tra, dưới ánh đèn halogen, sắc mặt gần như bi thảm u tối như cửa nhôm; viền mắt bao phủ một vòng bóng đen, vẻ mặt hoảng hốt.

“Là ai vậy?” Smith đi tới quầy hộ lý, nhỏ giọng hỏi: “Một bệnh nhân của khoa? Sao trễ như vậy còn ở nơi này?”

Y tá trực thò đầu ra, “Chủ nhiệm Smith (trong QT là để chủ nhân nghĩa là ông chủ), người kia không phải bệnh nhận, là người nhà bệnh nhân.” Cô từ trên bàn tìm ra một phần bệnh lý, “… Tìm được rồi. Ách, cha của Emily · Yu… Yusite. Emily đang kiểm tra trong phòng chờ kiểm tra tim, hắn vẫn ngồi ở chỗ kia. Chúng ta đã khuyên rất nhiều lần, hắn vẫn không chịu trở về.”

“Ở nơi đó ngồi chờ có ích lợi gì chứ? Thật ngốc.” Smith cầm lấy ca bệnh nhìn một chút, lắc đầu, đi nhanh ra phía trước muốn khuyên hắn rời đi.

“Ngài Yusite?” Lúc Smith đi tới bên người kêu vài tiếng, Yusite lại hồn nhiên chưa phát giác ra. Thẳng đến bị Smith vỗ vỗ vai, Yusite mới chấn kinh bỗng nhiên quay đầu.

“…” Smith nhìn mặt của Yusite, lại kinh ngạc nhất thời nghẹn lời. Người trước mắt có dáng vẻ phi thường tuấn tú, nhưng bị u buồn và áp lực ăn mòn đến tiều tụy, trong nháy mắt, hắn ta cơ hồ cho là người này sẽ trợn mắt trắng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.”Ngài Yusite, xin chào, tôi là chủ nhiệm mới của ngoại khoa: Smith. Xin hỏi ngài ở chỗ này ngồi đã bao lâu?”

Ngây người hai giây, Yusite mới lắc đầu, chậm rãi nói: “… Xin chào. Tôi chưa ngồi bao lâu, tôi đợi Emily kiểm tra xong, đưa nó về nhà.”

Không hay, Smith nghĩ thầm, người này đã bắt đầu hoảng loạn. Hắn ta đột nhiên nhanh trí, “Không thành vấn đề. Bất quá, có thể phiền ngài theo tôi đến phòng hộ lý một chút không? Ta muốn kiểm tra cho ngài.”

“Vì sao?”

Smith nở nụ cười, “Đây là hạng mục mới, gọi là 『 kiểm tra nguốn gốc di truyền 』. Nếu so sánh thể chất của ngài với thể chất trời sinh khác biệt của con gái ngài, có thể giúp tìm ra nguồn gốc bệnh lý.”

Tùy tiện bịa chuyện mượn cớ như vậy, một chút đáng tin cũng không có, Smith rất sợ bị đối phương nghe ra kẽ hở; nhưng mà Yusite vừa nghe đến có thể giúp con gái, lại không chút nghi ngờ, động tác chậm chạp đứng lên, theo Smith đi từ từ đến phòng hộ lý.

Mười lăm phút sau, Smith nhìn kết quả kiểm tra, khẽ nhíu mày, tình huống so với tưởng tượng càng tệ hơn. Hắn nhờ y tá rót hai ly cà phê, sau đó không đầu không đuôi nói: “Ngài Yusite, ngài biết hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm ở đây sao?”

“…” Qua hai giây Yusite mới chậm rãi đáp lại, vẻ mặt có chút hoảng hốt, “Chúc mừng.”

“Để chúc mừng cho tôi, mời ngài uống một ly cà phê.”

Yusite vì thế thật thà nâng ly, uống xong cà phê. Trong ly cà phê thêm rất nhiều đường, chất lỏng ấm áp chảy vào trong dạ dày, nhất thời làm ý thức Yusite khôi phục một chút, đột nhiên cũng cảm giác mệt mỏi rã rời.”Xin ngài ngồi đây một chút, tôi lập tức trở lại ngay.” Nhìn Yusite hơi híp mắt, tựa như buồn ngủ, Smith liền mượn cớ rời đi, lưu lại Yusite ngồi ngủ gật.

“Y tá trưởng, làm phiền cô lập tức an bài một giường bệnh.” Smith thấp giọng phân phó.

“Rất khó, chủ nhiệm.” Y tá trưởng mặt lộ vẻ khó khăn, “Hôm nay giường bệnh đã rất đầy, không có cách nào để một người nhà đặc biệt…”

“Nghe, người kia tùy thời đều có thể ngất xỉu, thậm chí có bị sốc nguy hiểm.” Smith cắt đứt lời từ chối của y tá trưởng, chỉ vào kết quả kiểm tra trên tay, sắc mặt ngưng trọng nói: “Người bình thường nếu như như hắn, đã sớm vào phòng cấp cứu rồi; hắn chỉ sợ là dựa vào ý chí cứng rắn chống đỡ mới không ngã xuống.” Hắn ta dừng một chút, mới nói tiếp: “Mau chóng chuyển ra một giường, để ngài Yusite ở lại bệnh viện nghỉ ngơi. Chú ý quan sát tình trạng của hắn, tôi một giờ sau lại tới xem một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui