Được cô nhận lời cùng ăn tối, Tô Thẩm Dương vui mừng ra mặt. Anh ta không ngừng bắt chuyện và bảo nhân viên dọn ra những món ăn đắt nhất nhà hàng để cùng cô thưởng thức.
- Diệp tiểu thư à, cho tôi mạn phép hỏi, cô gặp cậu ba của tôi khi nào và vì sao cô lại ở cạnh làm việc cho cậu ba?
Cô nở nụ cười, nhẹ nhàng đáp:
- Có thể nói La thiếu gia là người ơn của tôi. Anh ấy đã giúp tôi vào lúc tôi trốn chạy khỏi bọn bắt cóc buôn người. Vì muốn trả ơn cho La thiếu gia và có chốn dung thân nên tôi đã trở thành người hầu bên cạnh anh ấy.
Nghe Lạc Xuyên kể, Thẩm Dương không tránh khỏi ngạc nhiên:
- Cô từng bị bọn buôn người bắt cóc sao?
Câu chuyện sướt mướt về hoàn cảnh đáng thương này, cô đã chuẩn bị từ trước, bây giờ chỉ việc theo kịch bản mà kể lể, mục đích khiến Tô Thẩm Dương càng thương cảm và muốn bao bọc, chở che cô.
- Đúng vậy. Trước đây gia đình tôi rất khá giả, nhưng ba năm trước, cha tôi phá sản. Mẹ tôi lâm bệnh nặng, gia đình tôi phải vay nặng lãi để có tiền chữa bệnh ung thư cho mẹ, tiếc là mẹ tôi không qua khỏi. Vì không có khả năng trả nợ nên ba tôi đã bỏ đi biệt xứ. Còn tôi đã bị chủ nợ bắt cóc và bán cho bọn buôn người để lấy tiền. Cũng may vào lúc nguy khốn nhất, tôi đã gặp được La thiếu gia.
Câu chuyện gia cảnh éo le của Lạc Xuyên đã thật sự khiến Tô Thẩm Dương càng muốn che chở cho cô. Qua cách cô nói, anh ta nghĩ cô chỉ xem Cung Bách như một người ơn.
- Tôi không ngờ cô đã phải chịu đả kích lớn như vậy.
So với chuyện cô vừa kể với Tô Thẩm Dương, tuy không đúng sự thật nhưng thực tế những biến cố cô đã trải qua còn đau đớn và áp lực hơn rất nhiều.
- Dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ tâm trạng của tôi rất tốt. Làm người hầu cho La thiếu gia vừa có chốn nương thân, vừa đủ ăn đủ mặc, như vậy là tôi đã mãn nguyện rồi.
Nghe đến đây, Thẩm Dương dứt khoát nói:
- Tôi không muốn cô vất vả làm người hầu cho cậu ba nữa. Người con gái tốt như cô, cần có một người đàn ông yêu thương, bảo vệ và chăm sóc.
Nhận thấy cá đã cắn câu chỉ sau ba lần gặp gỡ và hai lần chuyện trò, Lạc Xuyên dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Công cuộc chinh phục Tô Thẩm Dương đơn giản hơn cô tưởng rất nhiều. Chuyện phức tạp lại là việc phải đối mặt với tảng băng cản đường đầy đáng sợ mang tên La Cung Bách.
Lạc Xuyên nhẹ giọng, vừa rồi thể hiện sự bản lĩnh khi nhắc lại chuyện cũ đau lòng, bây giờ cô lại tỏ ra mềm yếu để người đàn ông đối diện có cảm giác muốn che chở cô.
- Một người hầu có thân phận thấp hèn như tôi thì chẳng dám mong sẽ có người yêu thương, bao bọc. Tôi chỉ hy vọng mỗi ngày thức giấc đều đủ ăn và có chốn nương thân đã là hạnh phúc lắm rồi.
Lúc này thật thích hợp để Tô Thẩm Dương thể hiện bản lĩnh đàn ông biết nắm bắt cơ hội.
- Cô đừng nghĩ vậy, chẳng ai là thấp hèn cả, vẫn luôn có người mong muốn được bên cạnh che chở cô.
Cơ hội cô mong chờ đã tới, dù sao Lạc Xuyên cũng không có nhiều thời gian để day dưa thêm khi Cung Bách ngày càng muốn kiểm soát cô.
- Có người như anh nói sao?
Câu hỏi của cô như lời gợi mở để chờ đón câu trả lời của Tô Thẩm Dương. Anh ta cũng không chần chừ thêm được nữa, tiếng sét ái tình ngay từ lần đầu gặp gỡ đã khơi gợi bản năng thích chinh phục của Tô thiếu gia.
- Tất nhiên là có, tôi...
Ngay khoảnh khắc quan trọng, điện thoại của cô chợt reo lên, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa cô và Tô Thẩm Dương.
Lạc Xuyên nhanh chóng lấy điện thoại ra xem, cô toát mồ hôi khi nhìn thấy tên người gọi đến là Cung Bách. Cố gắng trấn an bản thân, cô nói với Thẩm Dương.
- Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.
Anh ta gật đầu, ánh mắt có chút tiếc nuối vì lời tỏ tình còn đang dang dở:
- Được, cô cứ đi đi.
Lạc Xuyên rời khỏi khu vực sảnh ăn, cô bước đến lối hành lang ít người qua lại, tránh sự ồn ào rồi nhấc máy. Đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp vang lên:
- Cô đang làm gì vậy?
Chẳng hiểu sao trong lòng cô cảm thấy rất bất an, Lạc Xuyên từ tốn đáp:
- Tôi vừa ăn cơm xong.
Lời nói của Cung Bách trong giây tiếp theo khiến cô phải ngỡ ngàng:
- Vậy món cá hồi có vừa miệng cô không?
Câu hỏi này khiến cô như chết lặng, cổ hongh nghẹn ứ không thể trả lời. Lạc Xuyên bàng hoàng đứng ngay người bởi lẽ cô và Tô Thẩm Dương đang dùng món cá hồi. Cô biết chắc chắn mình đã bị phát hiện. Trong lúc cô vẫn đang hoang mang, điện thoại bỗng vang lên tiếng tút tút kéo dài, anh đã cúp máy, nhưng xui thay, giọng nói của La Cung Bách vẫn vang lên văng vẳng bên tai cô từ phía sau:
- Diệp Lạc Xuyên!
Tim cô đập mạnh, tay chân như muốn rụng rời, cô vẫn chưa có dũng khí để quay người lại...