Ba ngày sau,
Chiều hôm nay là sinh nhật của chị hai Cung Bách, anh đã chuẩn bị quà để đến nhà dự tiệc sinh nhật của chị ấy.
Những ngày qua cô rất ngoan ngoãn ở yên trong nhà. Lạc Xuyên thừa biết anh luôn âm thầm quan sát cô thông qua camera. Bây giờ nhất cử nhất động của cô đều bị anh để mắt.
Cung Bách bảo cô không cần mang cơm trưa đến công ty mỗi ngày nữa. Lạc Xuyên cũng thừa biết anh muốn kiểm soát cô, tránh để cô rời khỏi nhà sẽ tìm cách qua mặt anh. Tạm thời cô sẽ diễn vai vâng lời, ngày ngày chờ anh tan làm trở về nhà.
Vào giờ nghỉ trưa, anh gọi điện thoại cho cô, nhẹ nhàng báo một chuyện khiến cô bối rối:
- Chiều nay em cùng tôi dự tiệc sinh nhật của chị hai. Em ở nhà chuẩn bị, tan làm tôi sẽ về đưa em đi.
Lạc Xuyên thoáng im lặng vì bận nghĩ suy. Cô đang thầm trách Cung Bách vì mấy ngày trước chẳng hề nói gì với cô. Đặc biệt cô đang nghĩ tiệc sinh nhật chị hai của anh chắc chắn sẽ có Tô Thẩm Dương. Dường như Cung Bách muốn cô đi cùng là có ý đồ.
Mấy ngày trước anh còn dặn đi dặn lại, cảnh cáo đủ thứ, cốt ý không muốn cô đi gặp thiếu gia họ Tô. Ấy vậy mà bây giờ khi biết rõ bữa tiệc có Tô Thẩm Dương tham gia anh lại bảo cô đi cùng. Cung Bách thật sự rất thâm sâu, anh đang toan tính điều gì đó.
- Lạc Xuyên, em có đang nghe tôi nói không?
Thấy cô không trả lời, anh nhỏ nhẹ gọi tên cô. Giọng nói của anh kéo cô thoát khỏi dòng suy nghĩ đầy ngờ vực. Ban đầu cô định từ chối nhưng rồi lại nhớ đến việc phải tiếp cận Tô Thẩm Dương nên chỉ đành thuận theo ý anh. Vả lại Lạc Xuyên cũng muốn xem tiếp theo anh sẽ làm gì.
- Được, tôi sẽ chuẩn bị và chờ anh về.
Cô đồng ý dễ dàng, anh lại có chút nghĩ suy, cả hai đang dò đoán tâm tư của nhau. Kể từ lúc anh “nhặt” được cô ở ngoài đường và đưa cô về biệt thự, Cung Bách đã âm thầm cho người điều tra về lai lịch của cô nhưng mãi đến nay vẫn chưa thu được kết quả. Cung Bách cúp máy, trong đầu xuất hiện rất nhiều nghi ngờ:
- Diệp Lạc Xuyên, rốt cuộc em là ai?
Trong lúc anh đang nghĩ về cô, nữ thư ký gõ cửa văn phòng, được sự cho phép của anh, cô ấy bước vào trong, nhẹ nhàng, cẩn trọng đặt lên bàn làm việc của anh một sấp hồ sơ.
- Thưa tổng giám đốc, tôi đã tổng hợp tất cả những đối tác triển vọng mà chúng ta có thể hợp tác trong tương lai. Đặc biệt, tôi cảm thấy công ty Egan rất phù hợp với tiêu chí của chúng ta. Trong ba năm gần đây, Egan cũng đang phát triển dự án chế tạo robot chăm sóc sức khỏe và đã có những bước đầu rất thành công. Tài liệu liên quan đến dự án chế tạo robot phục vụ y tế của Egan tôi đều để trong tệp hồ sơ này. Tổng giám đốc có thể xem qua và cân nhắc.
Nghe đến tên công ty Egan, sắc mặt của anh liền trở nên căng thẳng. Cung Bách thừa biết tổng giám đốc điều hành Egan chính là Vương Lạc Ngôn, người đàn ông đã cướp Cố Mãn Đình khỏi tay anh. Mười năm trước, cô ấy đã bỏ rơi Cung Bách, nói lời chia tay với anh để chạy theo Vương Lạc Ngôn.
Cung Bách lạnh lùng, nghiêm nghị đáp:
- Được rồi, tôi sẽ xem sau. Không còn việc gì nữa, cô ra ngoài làm việc đi.
Nữ thư ký liền cúi nhẹ đầu:
- Vâng thưa La tổng.
…
Chiều tan làm, anh trở về nhà để tắm rửa thay quần áo và cùng cô đi dự tiệc sinh nhật của chị hai. Nhìn Lạc Xuyên ăn mặc xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng đầy quyến rũ trong chiếc đầm ôm body khiến anh không khỏi xao xuyến.
Thấy anh đã về, cô điềm tĩnh bước đến gần anh rồi đồng thời vén tóc sang một bên và quay lưng lại:
- Anh về thật đúng lúc, giúp tôi kéo khóa đi.
Cung Bách nuốt nước bọt ừng ực khi nhìn tấm lưng trắng nõn nà của cô. Dù sao thân thể của cô cũng đã bị anh nhìn thấy cả rồi, bây giờ cô chẳng còn gì để ngại.
- Anh sao thế? Kéo giúp tôi đi.
Thấy anh không chút phản ứng, cô kiên nhẫn lặp lại câu nói. Trong thoáng chốc đắm chìm vào vẻ đẹp quyến rũ nên anh chẳng để ý những chuyện khác. Cung Bách đưa tay giúp cô kéo khóa áo rồi nhẹ nhàng cất lời:
- Xong rồi.
Cô xõa tóc ra phía sau lưng, thái độ có chút lạnh lùng:
- Cám ơn.
Không đợi cô kịp bước đi, anh vội vòng một tay ôm eo cô từ phía sau, kéo cô đứng sát vào người anh. Cung Bách đặt cằm lên vai của Lạc Xuyên rồi nói:
- Em không thể xưng hô với tôi ngọt ngào hơn à?
Tim cô bất giác đập mạnh, Lạc Xuyên tỏ ra thờ ơ vì trong lòng vẫn còn những hờn giận sau những chuyện đã xảy ra với anh.
- Từ trước đến giờ chẳng phải đều như vậy?
Anh càng ôm chặt lấy cô, bất chấp liêm sỉ cất lời:
- Bây giờ đến lúc phải thay đổi, tôi muốn em xưng em khi gọi anh.
Lạc Xuyên phũ phàng tạt gáo nước lạnh vào mặt anh:
- Chúng ta bằng tuổi nhau mà, sao tôi là em của anh được?