Ái Dục Tội Phạm Tình Yêu

Lạc Xuyên cố tình muốn trêu anh nên ngay cả chuyện xưng hô cô cũng tìm cớ để cãi lại. Thêm một điểm trùng hợp giữ cô và Cố Mãn Đình chính là cô và cô ấy bằng tuổi nhau. Chính vì vậy nên khi tận mắt nhìn thấy ảnh chụp của cô gái họ Cố kia, ngày nào Lạc Xuyên cũng nghĩ về mối liên quan giữa cô và người yêu cũ của anh.

Cố Mãn Đình học cùng lớp cấp ba với anh. Cả hai yêu nhau năm mười bảy tuổi. Đến khi tốt nghiệp, hai người cùng đỗ vào một trường đại học. Yêu nhau được ba năm, tức hết năm nhất đại học, Cố Mãn Đình đột ngột nói chia tay với anh để sang nước ngoài du học cùng Vương Lạc Ngôn, chàng hàng xóm từ nhỏ của cô ấy.

- Em chưa nghe câu tình yêu không phân biệt tuổi tác sao? Xưng hô anh em mới ngọt ngào chứ?

Lạc Xuyên lại tiếp tục phản biệt lạnh nhạt:

- Nhưng tôi và anh không phải tình yêu.

Cô phủi tay anh ra thì Cung Bách liền dày mặt siết chặt:

- Tôi chợt nhớ ra, đã hết thời hạn nhưng em vẫn chưa trả lời tôi.

Mấy hôm nay anh bận việc ở công ty nên quên mất, bây giờ nhớ ra liền hỏi cô. Nghe anh nhắc đến chuyện muốn cô đồng ý trở thành người yêu của anh, Lạc Xuyên không khỏi ngập ngừng.

- Tôi… đã nói tôi không muốn làm người thay thế. Mà anh không chuẩn bị để đi sao, cứ ôm tôi mãi thế?


Đến lượt Lạc Xuyên lãng sang chuyện khác, cô né tránh đưa ra câu trả lời trở thành tình nhân của anh như cách anh trốn tránh khi cô nhắc đến Cố Mãn Đình. Cả hai một chín một mười, thật xứng đôi vừa lứa.

Cung Bách nở nụ cười rồi hôn nhẹ lên má cô một cái:

- Em chờ tôi một lát.

Vì gần đến giờ dự sinh nhật nên anh tạm tha cho cô. Sau khi anh bước vào phòng tắm, cô ngồi xuống giường, cứ đắn đo chẳng rõ quyết định đi cùng anh là đúng hay sai, rốt cuộc Cung Bách có ý đồ gì?



Hơn hai mươi phút lái xe, cả hai đã có mặt tại một biệt bự sang trọng. Cổng nhà đang rộng mở để chào đón các vị khách đến tham dự tiệc sinh nhật. Chị hai của anh là La Uyển Giao - giám đốc một công ty mỹ phẩm nổi tiếng.

Anh nắm tay cô bước về phía mọi người, bầu không khí quá đỗi đông đúc, nhộn nhịp khiến cô cảm thấy có chút ngột ngạt và chẳng được tự nhiên.

Lạc Xuyên bỗng khựng bước, anh vội anh lại nhìn cô rồi nhỏ nhẹ hỏi:

- Em sao thế?

Cô hơi e ngại, cẩn trọng nói ra lo lắng trong lòng:

- Ở đây đông người quá.

Trông cô không được thoải mái, anh ôm lấy eo cô, cả hai đứng sát vào nhau, vừa nhìn đã thấy thắm thiết:

- Có tôi bên cạnh, em đừng lo gì cả. Mọi người ở đây đều là người nhà và đối tác của chị hai, lát nữa em sẽ quen thôi.

Cô còn chưa kịp cất lời đã nghe thấy một giọng nói vang lên:


- Diệp tiểu thư, cậu ba!

Từ phía xa, Tô Thẩm Dương dần tiến về phía cả hai đang đứng. Người đầu tiên Thẩm Dương gọi không phải là cậu ruột mà lại chính là “người hầu” của cậu.

- Tô thiếu gia.

Cô theo phản xạ thốt lên, tuy nhiên lúc này ánh mắt của người đàn ông đang đứng cạnh Lạc Xuyên đã dần nảy lửa.

Nhìn anh tay ôm eo cô, hành động đụng chạm vào cơ thể của Lạc Xuyên khiến Tô Thẩm Dương cảm thấy rất khó chịu. Dù mang danh cậu cháu ruột nhưng giờ đây cả hai chẳng khác nào tình địch khi cùng tranh giành một cô gái.

- Hôm nay cậu ba đưa cả Lạc Xuyên đi cùng, thú vị thật, không biết lát nữa cậu sẽ giới thiệu cô ấy với mẹ cháu thế nào đây?

Lời nói của Tô Thẩm Dương ba phần châm chọc, bảy phần dò xét. Anh ta muốn xem Cung Bách sẽ trả lời thế nào về mối quan hệ giữa anh và cô.

Anh tự tin nắm lấy tay cô rồi nở nụ cười trong khi Lạc Xuyên lại rơi vào hoang mang, bối rối vì lần nữa khó xử khi đứng giữa hai người đàn ông.

- Cậu chẳng những giới thiệu Lạc Xuyên với mẹ của cháu mà còn giới thiệu với mọi người có mặt ở đây, cô ấy là bạn gái của cậu.

Sắc mặt Tô Thẩm Dương lập tức tối sầm lại, anh ta đang nghĩ thì ra cử chỉ thân mật mà anh dành cho cô là muốn khẳng định chủ quyền khi cả hai quyết định công khai tình cảm. Nhưng thật ra Thẩm Dương nào hay chính cô cũng ngỡ ngàng, hoang mang không kém anh ta.


Anh bảo đợi câu trả lời của cô, ấy vậy mà khi cô vẫn chưa kịp đưa ra câu trả lời thì anh đã tự mình quyết định, ngang nhiên đứng trước mặt Tô Thẩm Dương mà công khai chuyện tình cảm nam nữ.

- Cung Bách, anh…

Cả hai người đàn ông này, cô đều cần phải lấy được một thứ quan trọng từ họ theo lệnh của boss. Lạc Xuyên bất đắc dĩ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Cô không thể phũ phàng phản bác lời nói của La Cung Bách nhưng cũng chẳng thể để vụt mất tình cảm vừa chớm nở mà Tô Thẩm Dương dành cho cô.

- Cậu nói Lạc Xuyên là bạn gái của cậu sao?

Anh nở nụ cười nhếch môi, vẻ mặt cao ngạo khẳng định chủ quyền:

- Cháu gọi thẳng tên của mợ ba như vậy là vô lễ đấy. Từ đây về sau, cháu nên lưu ý cách xưng hô một chút.

Nói rồi anh quay sang nhìn cô, chẳng chút liêm sỉ nói:

- Em yêu à, chúng ta sang kia chào hỏi mọi người đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận