Nhìn thẳng vào mắt của Tô Thẩm Dương, cô khẳng định anh ta không nói đùa, càng không phải chỉ do hứng thú bộc phát nhất thời. Tình cảm vốn khó nói, khi yêu thì mấy ai có thể làm chủ được lý trí. Bây giờ Tô Thẩm Dương chỉ khăng khăng muốn có được cô, những chuyện còn lại cũng nào quan trọng nữa.
- Có nghĩa là… Tô thiếu gia muốn kết hôn với tôi?
Cô từ tốn hỏi lại vì muốn mọi thứ thật chắc chắn và thấy rõ sự quyết tâm của Tô Thẩm Dương. Chỉ khi anh ta thật lòng muốn cưới cô làm vợ, sẵn sàng chịu trách nhiệm với quyết định mà bản thân đưa ra thì kế hoạch của cô mới có thể thuận lợi.
Giây phút này, Tô Thẩm Dương không thể chần chừ để lỡ mất cơ hội nữa. Anh ta liền khẳng định:
- Phải. Diệp tiểu thư, tôi biết điều này có hơi đường đột, nhưng giờ có lẽ là lúc thích hợp. Tôi muốn hỏi, cô có đồng ý lấy tôi không?
Sau cùng cô cũng nghe được câu hỏi cô muốn nghe nhất từ Tô Thẩm Dương. Tất nhiên chẳng phải vì cô yêu anh ta, trên hết là kế hoạch đoạt lấy vòng cổ ngọc bích.
Lạc Xuyên nở nụ cười, nhẹ giọng đáp:
- Đây có phải là một lời cầu hôn không?
Tô Thẩm Dương gật đầu, anh ta cũng biết tỏ tình trong hoàn cảnh thế này thật quá giản đơn, lại còn chẳng có nhẫn cầu hôn. Nhưng nếu không nhanh chóng nói ra lời trong lòng thì về sau càng khó vượt qua ải của La Cung Bách.
- Tuy tôi không kịp chuẩn bị nhẫn cầu hôn vì mọi chuyện quá gấp rút. Nhưng chỉ cần em đồng ý, tôi sẽ không để em phải chịu thiệt thòi.
Những lời chân thành này khiến Lạc Xuyên cảm thấy cô đã nắm chắc phần thắng trong tay. Bây giờ chỉ chờ Tô Thẩm Dương hành động dứt khoát, thể hiện thành ý muốn có được cô.
- Chỉ cần anh đứng trước mặt La thiếu gia hỏi cưới tôi, tôi sẽ lập tức rời khỏi anh ấy, chính thức trở thành người của Tô thiếu gia.
Ánh mắt Tô Thẩm Dương sáng lên khi cô đã chẳng ngần ngại bật đèn xanh. Việc còn lại hoàn toàn phụ thuộc vào hành động tiếp theo của thiếu gia họ Tô. Cô đã lật ngược thế cờ, chuyển hết mọi quyết định khó khăn sang cho Tô Thẩm Dương. Anh ta thích cô như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, huống hồ cảm giác chiến thắng khi giành được cô từ tay Cung Bách càng khiến anh ta thấy thỏa mãn.
…
Giữa khuya anh trở về nhà, lúc này Lạc Xuyên đã về từ lâu. Gần đây công ty Overate đang tập trung hoàn thành dự án chế tạo robot phục vụ y tế nên Cung Bách thường xuyên đi sớm về khuya. Hiện tại một ngày của anh hầu hết đều dành cho công việc, chẳng có thời gian theo sát hành tung của cô.
Lạc Xuyên vẫn tỏ ra vui vẻ mừng anh về nhà, cô chu đáo pha nước ấm cho anh tắm và hâm nóng thức ăn. Lúc cả hai cùng nhau ngồi ở bàn ăn, cô nhỏ nhẹ nói:
- Dù tôi đã ăn cơm lúc chiều rồi nhưng giờ sẽ ăn thêm một chút với anh.
Cung Bách không để lộ chút biểu cảm khác lạ nào:
- Ở nhà cả ngày em có thấy chán không?
Cô lắc đầu, vừa gắp thức ăn vào bát của anh vừa đáp:
- Cũng hơi chán một chút, dạo gần đây anh ở công ty suốt, chẳng có ai chơi với tôi.
Anh nở nụ cười nhẹ, lời nói lại chứa đầy ẩn ý:
- Em chỉ ở nhà, không ra ngoài sao? Chẳng hạn như đi uống cà phê cùng bạn bè?
Cô có chút chột dạ, bầu không khí tưởng chừng như ấm cúng, lãng mạn lại phút chốc trở nên gượng gạo, dấu hiệu thường thấy của sự lấp liếm sắp sửa diễn ra.
Lạc Xuyên lập tức vờ như vô tội:
- Tôi làm gì có bạn bè để đi cà phê chứ? Hôm nay tôi cứ quẩn quanh trong nhà chờ anh, đến khuya chưa thấy anh về nên không ngủ được.
Dù bên ngoài tỏ ra bình thản nhưng lòng lại đang không ngừng hoang mang. Lạc Xuyên đang nghĩ câu nói vừa rồi của anh chỉ đơn thuần là sự trùng hợp, do cô có tật giật mình hay anh thật sự đã biết được điều gì đó nên mới cố tình đặt ra câu hỏi đầy ám chỉ như thế.
Lời nói thể hiện sự quan tâm của cô, anh thật chẳng biết nên vui hay buồn. La Cung Bách đường đường là CEO của một công ty lớn, anh đương nhiên không dễ bị cô qua mặt, chuyện cô đến gặp Tô Thẩm Dương vào lúc trưa, rốt cuộc anh đã biết hay chưa?
- Tại sao tôi chưa về em lại không ngủ được?
Xem ra Cung Bách rất thích đặt câu hỏi, tuy nhiên chỉ toàn những câu hỏi khó trả lời. Lạc Xuyên có chút ngượng ngùng, bất giác cô lại thấy bối rối khi đối diện với anh.
- À thì… thì tôi lo anh có chuyện gì thôi. Dù sao anh cũng là người ơn của tôi, nhờ có anh tôi mới được ăn sung mặc sướng. Vậy nên tôi…
Trong lúc cô vẫn đang ngập ngừng, anh đã thay cô nói tiếp:
- Vậy nên em lo trụ cột kinh tế của em sụp đổ, em sẽ không được ăn sung mặc sướng nữa. Em chỉ muốn đảm bảo cuộc sống an nhàn hiện tại của em, đúng không?
Cô thật lòng lo cho anh nhưng lại chẳng thể thừa nhận. Lạc Xuyên đã nhiều lần tự nhủ với lòng, tuyệt đối không thể yêu Cung Bách.
- Đúng, anh biết vậy thì phải chăm sóc bản thân, giữ gìn sức khỏe để còn… còn làm trụ cột kinh tế cho tôi nữa.