Ban nãy cô lao đến ôm anh và nói những lời trong lòng, anh đã đoán được nguyên nhân khiến cô một mực phũ nhận thân phận suốt thời gian qua.
Lạc Xuyên nhẹ giọng, tận tình giải thích:
- Thật ra, em đã bị mất trí nhớ suốt chín năm qua. Chính vì vậy, trước đây em không thể nhớ ra anh…
Cô kể với Cung Bách những chuyện đã xảy ra trong cuộc sống của cô suốt thời gian qua. Mãn Đình khẳng định khi cô gặp lại anh với thân phận Lạc Xuyên, cô đã không nhận ra anh nên luôn mực phũ nhận mối quan hệ yêu đương trước đây của cả hai.
Ngoài ra, cô nói về việc bản thân chỉ vừa phát hiện ra thân phận thật sự của mình khi trở về nhà thăm ba.
- Đến tận hôm nay em mới hồi phục trí nhớ, nếu không nhờ vào cú ngã đập đầu ấy thì không biết đến bao giờ em mới nhớ lại tất cả.
Ánh mắt anh nhìn cô trìu mến, điều anh thấy buồn và tự trách nhất chính là không thể ở bên cạnh cô vào thời gian cô gặp khó khăn nhất. Thậm chí lúc đó anh còn chẳng biết gì và đang không ngừng trách cô vì sao lại phản bội anh rồi nói lời chia tay phũ phàng.
Thấy anh im lặng không đáp lời, cô nhích người ngồi sát cạnh anh, tone giọng nhỏ nhẹ:
- Cung Bách, sao anh không nói gì? Anh vẫn còn giận em sao?
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ.
- Anh không giận em, mà anh đang giận chính bản thân mình. Lúc em khổ sở nhất, cần anh nhất thì anh lại không thể ở bên em, còn chẳng hay biết gì cả, chỉ biết trách em vô tình phụ bạc. Anh…
Nghe anh nói xong, bầu không khí lãng mạn liền trở nên nặng nề. Cô chỉ đơn thuần muốn tâm sự, giải bày với anh về những chuyện đã qua. Nào ngờ anh lại cảm thấy tội lỗi rồi tự trách bản thân.
- Anh đừng tự trách mình như vậy, anh không có lỗi gì cả. Mọi chuyện là do em chọn lựa, là quyết định của em. Dù sao cũng là quá khứ rồi, đừng để những chuyện đã qua ảnh hưởng đến niềm vui ở hiện tại.
Đã mười năm trôi qua cả hai mới có thể nhận ra tình cảm mà đối phương luôn dành cho mình. Bây giờ, họ không muốn bỏ lỡ nhau thêm một lần nào nữa.
Thời gian đã khiến cả hai chia xa, nhưng cũng chính thời gian đã lần nữa đưa họ quay về bên nhau. Năm ấy, anh trở về sau thời gian du học ở Nhật Bản, cô cũng chuyển công tác đến thành phố cũ, nơi từng học cấp ba và sinh sống cùng ba mẹ ruột. Nơi cả hai từng kết thúc cũng chính là nơi họ gặp lại nhau. Một bắt đầu mới với thân phận Diệp Lạc Xuyên, cô lần nữa chinh phục được trái tim Cung Bách, nhưng nói đúng ra, từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn yêu cô.
- Mãn Đình, bây giờ em không còn buồn bực khi anh nhắc đến tên Mãn Đình nữa chứ?
Cô có chút ngượng ngùng khi nghĩ đến trước đây, bản thân đã ghen với chính mình nhưng chẳng hề hay biết. Lạc Xuyên lém lỉnh đáp lại:
- Nhưng chẳng phải anh vẫn yêu Cố Mãn Đình khi em đã khẳng định em là Diệp Lạc Xuyên sao? Vậy em hỏi anh, rốt cuộc người anh yêu là Cố Mãn Đình hay Diệp Lạc Xuyên?
Sự nhanh nhạy ứng biến của cô, từ thế bị động chuyển sang chủ động, đẩy phần khó cho anh khiến Cung Bách cũng phải bật cười. Anh dịu dàng, chân thành đáp:
- Chẳng phải đều là em sao? Chỉ có em, mới khiến anh rung động. Anh yêu em.
Lời anh nói quá đỗi ngọt ngào, cô chẳng thể phản biện được nữa vì đang đắm chìm trong hũ mật ngọt. Cảm thấy mắc cỡ, cô liền quay mặt đi rồi tiếp tục gắp thức ăn cho vào miệng.
- Em không định nói điều tương tự với anh à?
Cô đưa mắt nhìn anh, ngây ngô hỏi:
- Ý anh là sao?
Cung Bách kề mặt đến sát gần cô, cả hai mắt đối mắt ở khoảng cách rất gần:
- Anh vừa nói anh yêu em, em cũng nên đáp lại chứ.
Quả thật khi yêu ai cũng hóa trẻ con, dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị của anh đã tan biến chẳng để lại chút dấu vết.
- Đồ đáng ghét nhà anh. Tự nguyện bảo yêu người ta, bây giờ còn đòi đáp lại.
Cô vừa nói dứt câu thì đã bị Cung Bách khóa miệng bởi đôi môi của anh. Lạc Xuyên hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng phối hợp, tận tình hồi đáp nụ hôn ngọt ngào.
Cả hai cùng nhau tâm sự rất nhiều chuyện, anh nhắc đến cuộc gặp gỡ với Vương Lạc Ngôn, cũng nhờ đó anh mới biết được trước đây đã trách lầm cô.
- Nếu Lạc Ngôn không nói ra, có lẽ đến bây giờ anh vẫn chưa biết được sự thật.
Đã lâu cô không liên lạc với Lạc Ngôn, kể từ khi anh ấy đi du học. Nghe anh nhắc đến người hàng xóm cũ, Lạc Xuyên cũng muốn biết hiện giờ anh ấy sống ra sao.
Cung Bách nhẹ giọng nói tiếp:
- Khi em gặp biến cô trong quá khứ, anh đã không thể ở cạnh em. Nhưng từ đây về sau, anh sẽ luôn bên em, nắm tay em vượt qua mọi khó khăn. Chúng ta đã bỏ lỡ nhau mười năm rồi, tương lai sau này, anh muốn cùng em đi hết nửa đời còn lại.
Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt chứa đựng cả biển trời thâm tình. Cô mỉm cười gật đầu rồi hôn lên má Cung Bách.
- Em yêu anh.