Lạc Xuyên bước vào cổng công ty, cô đi đến quầy lễ tân rồi nhẹ nhàng nói với nhân viên:
- Cô à, tôi tên Diệp Lạc Xuyên, là người hầu của La tổng, tôi mang cơm trưa đến cho anh ấy.
Một nữ nhân viên lễ tân nhã nhặn đáp:
- Nếu vậy cô vui lòng chờ một lát, tôi gọi điện thoại thông báo với La tổng.
Nữ nhân viên nhanh chóng gọi điện thoại cho anh để trình bày sự việc:
- Thưa tổng giám đốc, có cô Diệp Lạc Xuyên mang cơm trưa đến cho anh.
Rất nhanh nữ nhân viên đã cúp máy, cô ấy nhỏ nhẹ nói với cô:
- Cô vui lòng đi theo tôi.
Nhân viên đưa cô đến văn phòng CEO, đứng trước cửa phòng, nữ nhân viên gõ cửa:
- La tổng, cô Lạc Xuyên đã đến rồi ạ
Từ bên trong, giọng nói quen thuộc cất lên:
- Vào đi.
Nhiệm vụ của nữ nhân viên đã xong, cô ấy nhìn cô rồi cất lời:
- Cô cứ đẩy cửa vào, tôi xin phép đi làm việc tiếp đây.
Lạc Xuyên gật đầu, cô nói lời cám ơn nữ nhân viên rồi nhanh chóng đi vào trong. Vừa vào phòng, cô thấy anh đang ngồi trên bàn làm việc, vẻ mặt uy nghiêm, thần thái lạnh lùng pha chút cao ngạo khi khoác lên mình bộ vest phẳng phiu.
- Thiếu gia, tôi mang cơm trưa đến cho anh.
Anh rời bàn làm việc rồi bước đến ngồi ở ghế sofa. Lạc Xuyên vội đi đến gần, cô đặt túi đựng thức ăn xuống bàn, ngay trước mắt anh.
- Thiếu gia, nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép về trước.
Cô vừa định quay lưng rời đi thì nghe thấy giọng nói của anh:
- Sợ tôi ăn thịt cô hay sao mà đòi về nhanh thế?
Cô có chút bối rối khi nhớ đến những bức ảnh chụp của anh và Cố Mãn Đình, người con gái ấy, thật sự giống hệt cô.
- Tôi không có ý đó, tôi chỉ sợ mình ở đây sẽ làm phiền thiếu gia thôi.
Anh không trêu chọc cô thêm nữa, Cung Bách nhẹ giọng:
- Ngồi xuống ăn cùng đi.
Dù thường ngày anh đối xử với cô không tệ, nhưng hôm nay Cung Bách đột nhiên bảo cô ăn trưa cùng anh, Lạc Xuyên sợ bản thân nghe lầm nên vội hỏi lại:
- Thiếu gia vừa bảo tôi ăn cùng thiếu gia sao?
Anh lấy mấy hộp đồ ăn trong túi giấy ra rồi đáp:
- Ở đây chỉ có hai người, tôi không bảo cô thì bảo ai, mau ngồi xuống đây đi.
Lạc Xuyên ngại ngùng đáp:
- Dạ tôi không thể ăn được, tôi chỉ chuẩn bị một phần cho thiếu gia thôi.
Thấy cô có chút cứng đầu, anh liền nói:
- Tôi ăn không hết, mau ngồi xuống ăn cùng tôi. Cô mà còn cãi lời thì tôi sẽ trừ lương.
Anh mang cả khoản lương bé nhỏ của cô ra để hâm dọa. Lạc Xuyên không dám từ chối nữa, cô nhanh chân bước đến ngồi đối diện anh.
- Từ đây về sau mỗi ngày cô đều phải mang cơm trưa đến công ty và ăn cùng tôi.
Đột ngột có thêm một quy định mới do anh đặt ra, cô ngạc nhiên thốt lên:
- Sao chứ?
Thấy cô phản ứng mạnh, anh liền nói:
- Cô có ý kiến gì à?
Giọng nói của anh nghiêm túc, thái độ có phần hung dữ nên cô cũng không dám nói gì nữa. Lạc Xuyên thừa biết một khi anh đã quyết thì cô cũng không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận.
- Dạ không có.
Cô im lặng dùng cơm trưa cùng anh, Cung Bách ngoài cứng trong mềm, tuy anh lạnh lùng, ăn nói đôi lúc cục súc nhưng lại rất tinh ý và biết quan tâm người khác. Cô rất tò mò về mối tình giữa anh và Cố Mãn Đình, người con gái trông giống cô như đúc nhưng lại chẳng dám mở lời để hỏi.
...
Sau khi dùng cơm trưa cùng anh xong thì cô cũng ra về. Vừa rời khỏi công ty cô đã nhận được một cuộc gọi điện thoại. Nhìn dãy số gọi đến, tâm trạng của cô ngay lập tức thay đổi, sắc mặt trở nên căng thẳng.
Cô giữ bình tĩnh nhấc máy:
- Boss, tôi nghe đây.
Ở đầu dây bên kia, một giọng nói ồn ồn vang lên:
- Tôi có một nhiệm vụ mới dành cho cô, mau chóng tìm cách quyến rũ Tô Thẩm Dương, khiến hắn đồng ý kết hôn với cô và đoạt lấy vòng cổ ngọc bích của Tô gia.
Lời của người đàn ông trong điện thoại khiến cô vô cùng hoang mang, Lạc Xuyên không nghĩ mình sẽ nhận được một nhiệm vụ quái quỷ như vậy.
- Boss à, Tô Thẩm Dương là cháu ruột của La Cung Bách, bây giờ tôi đang là người hầu của La Cung Bách, nếu quyến rũ Tô Thẩm Dương thì e rằng...
Không đợi cô nói hết câu, gã đàn ông đang giữ vị trí ra lệnh căn bản không cần biết những chuyện khác. Hắn chỉ muốn mục đích của mình đạt được và cô phải là con cờ trong kế hoạch trục lợi của hắn.
- Tôi không quan tâm, nhiệm vụ của cô là quyến rũ và kết hôn với Tô Thẩm Dương. Cô yên tâm, buổi lễ kết hôn giữa cô và hắn sẽ chỉ là đòn bẩy để cô lấy cắp vòng cổ ngọc bích mà thôi.
Càng nghe tên boss nói, cô càng thấy khó hiểu:
- Boss có thể nói rõ hơn không?
Người đàn kia liền nói chi tiết:
- Vòng cổ ngọc bích là vật gia truyền của Tô gia, sẽ được trao cho vợ của cháu trai đích tôn trong lễ cưới. Chỉ cần vào ngày kết hôn, khi cô đeo được vòng ngọc bích vào cổ, người của chúng ta do tôi sắp xếp trà trộn vào lễ cưới sẽ gây ra một vụ hỏa họa để làm náo loạn bữa tiệc. Lúc đó cô có thể nhân cơ hội trốn khỏi hiện trường cùng chiếc vòng ngọc bích đắt giá kia.