Tối đến, cô cứ trằn trọc khi nhớ lại lời của boss, nhiệm vụ lần này thật khó nuốt. Nếu để Cung Bách biết cô quyến rũ Tô Thẩm Dương, e rằng cô sẽ không yên thân với anh.
Những người làm khác đều đã chìm vào giấc ngủ, lúc này điện thoại của cô lại đột nhiên báo tin nhắn gửi đến. Cô nhanh chóng mở ra xem, chính là boss đưa thông tin, buộc cô phải làm nhiệm vụ:
- Tối ngày mai Tô Thẩm Dương sẽ đến quán bar Lush. Cô hãy mau chóng nắm bắt cơ hội tiếp cận hắn. Còn nữa, trong thời gian này, mau chóng tìm kiếm và đánh cắp bản chế tạo robot của Overate trước khi La Cung Bách phát hiện ra thân phận của cô. Sau khi lấy được bản chế tạo và vòng cổ ngọc bích, cô sẽ chính thức kết thúc nhiệm vụ lần này.
Dòng tin chẳng những ra lệnh cho cô thực hiện nhiệm vụ mới mà còn thúc ép cô mau chóng hoàn thành nhiệm vụ đánh cắp bản chế tạo của Overate, đó cũng chính là lý do mà cô tiếp cận Cung Bách để trở thành người hầu thân cận bên cạnh anh.
Đang suy nghĩ đau đầu, cô lại nhận được tin nhắn của anh. Đã tối như vậy mà anh vẫn không để cô yên, đôi khi cô thấy Cung Bách tốt bụng, dễ mến nhưng cũng nhiều lúc lại thấy anh khó ưa, cục súc.
"Ra phòng khách."
Cô cũng chẳng rõ đã có chuyện gì xảy ra, anh bảo sao thì cô nghe vậy, Lạc Xuyên vội vã đi ra ngoài. Cô thấy anh đang ngồi trên ghế sofa, trên bàn còn có cả rượu.
- Thiếu gia cho gọi tôi.
Vừa nhìn thấy cô, anh liền nói:
- Áo của tôi bị bẩn, cô mau lên phòng lấy áo khác cho tôi thay.
Quan sát kỹ hơn, cô thấy áo của anh bị dính một vệt đỏ, có lẽ anh đã làm đổ rượu vang lên áo. Lạc Xuyên nhỏ nhẹ đáp:
- Dạ thiếu gia chờ một chút.
Cô nhanh chân lên phòng lấy áo mang xuống phòng khách cho anh thay.
- Áo của thiếu gia đây.
Cô đưa áo cho anh, Cung Bách chẳng nói chẳng rằng, im lặng mà lập tức cởi áo. Cô nhìn thấy liền hốt hoảng quay sang hướng khác.
Trông cô ngại ngùng như vậy, anh liền nở nụ cười trêu chọc:
- Đâu phải cô chưa từng thấy, ngại gì chứ?
Anh vô sỉ hết lần này đến lần khác, đã thế còn cố tình khoe thân ngay trước mặt cô.
- Thiếu gia... đã thay xong chưa vậy?
Cô ngại ngùng thế này, anh lại thấy rất hứng thú:
- Cô tự quay lại nhìn là biết thôi mà.
Nói như vậy mà anh cũng nói được, cô chỉ biết bất lực mà không thể cãi lại vì chẳng còn lời nào để phản biện nữa. Lạc Xuyên quay người lại nhìn anh, cũng may anh đã thay xong áo, tuy thân hình của anh rất đẹp nhưng cô cũng không có nhu cầu nhìn ngắm.
- Thiếu gia đưa áo bẩn cho tôi.
Cô cầm lấy chiếc áo bẩn, vừa định mang đi giặc thì anh liền nói:
- Không cần giặt gấp, cứ để mai xử lý. Bây giờ tôi muốn có người xem phim cùng.
Nửa đêm nửa hôm anh nhắn cô ra lấy áo cho anh thay, đã vậy còn có ý bảo cô xem phim cùng. La Cung Bách ngày càng khó hiểu, cô cảm nhận được anh có ý với cô, Lạc Xuyên cũng chắc chắn anh muốn tìm cơ hội kề cận cô là vì cô rất giống Cố Mãn Đình, người yêu cũ của anh. Kể ra Cung Bách là người đàn ông rất chung tình, dù thời gian đã qua lâu như vậy nhưng vẫn một lòng nhớ đến người cũ.
- Thiếu gia à, bây giờ cũng đã khuya rồi.
Anh ngồi xuống ghế, không quên giục cô:
- Mau đến đây ngồi đi, tôi không ăn thịt cô đâu mà sợ.
Anh cũng biết nói câu này nhưng hành động lại luôn khiến cô phải dè chừng.
- Thiếu gia muốn coi phim gì vậy?
Cung Bách muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông, dường như anh đã cố tình tính toán để được ở cạnh cô.
- Phim ma.
Anh tự tin bấm chọn một tựa phim ma với ảnh poster ghê rợn. Cung Bách đinh ninh cô sẽ thấy sợ mà nài nỉ anh. Nhưng nào ngờ Lạc Xuyên chẳng những không ủy mị mà còn cô còn tỏ ra rất hào hứng:
- Thiếu gia chờ một chút, tôi đi lấy bánh và nước.
Trông dáng vẻ bình thản của cô anh lại thấy có chút hoang mang, bất giác Cung Bách thốt lên:
- Cô ấy không sợ sao?
Rất nhanh Lạc Xuyên đã mang bánh và nước trái cây ra bàn, cô còn vui vẻ nói:
- Tôi sẵn sàng rồi, thiếu gia mau mở phim đi, nghe nói phim này mới ra, chắc là hay lắm.
Sự nhút nhát, bẽn lẽn thường ngày của cô đột nhiên biến đâu mất. Anh bấm mở phim, cảnh tượng vừa vào đã hiện lên hình ảnh đầy máu me của một xác chết khiến người yếu tim có thể ngất bất kỳ lúc nào khi nhìn thấy.
Cung Bách cứ nghĩ cô sẽ hoảng sợ, anh còn tưởng tượng ra diễn cảnh cô sẽ nép vào lòng anh để anh thể hiện bản lĩnh đàn ông, nhưng nào ngờ Lạc Xuyên chẳng hề biết sợ.
- Cô không thấy phim này đáng sợ sao?
Nằm ngoài sự dự đoán của anh, cô nở nụ cười bình thản:
- Không đáng sợ chút nào cả, trước đây tôi còn từng xem những bộ phim ma đáng sợ hơn thế này nhiều, còn có những bộ phim về pháp y, phá án nên tôi đã quen rồi.
Mặt anh nhanh chóng đen lại. Ban đầu muốn khiến cô kinh ngạc và hoảng sợ rồi cầu xin anh, rốt cuộc người bất ngờ lại chính là Cung Bách.