Ai Đúng Ai Sai

Lúc này, trong một căn hộ lớn ở Anh, có người phụ nữ dáng thon thả, mảnh khảnh ngồi cạnh cây đàn dương cầm, mái tóc màu nâu nhạt suông mượt bay nhẹ nhàng theo cơn gió thoáng qua cửa sổ cùng với những tiếng nhạc du dương. Đúng vậy cô ấy chính là Lâm Tuyết, cô nhẹ nhàng đặt từng ngón tay xuống từng nốt nhạc. Nét mặt cô toát vẻ dịu dàng, cô mỉm cười nhưng nụ cười ấy có mang chút nỗi u sầu giấu kín trong thâm tâm. Cô không thể hiện nỗi buồn sâu thẳm của mình qua gương mặt ấy, cô lại đặt hết tâm tư, tình cảm của mình vào từng nốt nhạc mà mình đánh xuống.

Một ngày trước cô đã đi tới Anh bằng máy bay tư nhân do một người bạn ở đây của cô đã chuẩn bị trước cho cô. Lâm Tuyết đã đi mà không hề nói trước với ai vì cô muốn ở một mình trong một khoảng thời gian. Thứ nhất, là để cô nghỉ mệt trong suốt 5 năm qua vì cô đã rất kiệt sức rồi, thứ hai là để buông tha cho Tần Sở Hàn. Mặc dù cô rất đau khổ khi phải đưa ra lựa chọn thế này nhưng... Như thế sẽ tốt cho cả hai, vả lại thà rằng dứt khoát một lần chứ cô không muốn cứ phải đau dai dẳng mãi như vậy...

- Chắc mọi người lo cho mình lắm nhỉ? Mà, liệu Sở Hàn có lo cho mình không? Anh ấy có tìm mình không?

Ha, chắc là không rồi, anh ấy vô tình như vậy, lạnh nhạt như vậy. Thì làm sao có thể lo cho mình được, có khi anh ấy còn rất vui là đằng khác ấy chứ. Thôi, nên quên đi thôi... Đừng tự làm đau bản thân mình nữa...

Kể từ bây giờ, cô đã quyết định phải quên người đàn ông ấy, người đàn ông cô yêu và cũng là người đã làm cô đau khổ suốt bao nhiêu năm qua. Cô cười khổ, nhìn về phìn cửa sổ với một ánh mắt vô hồn, cô cứ ngồi đó rồi trầm tư hồi lâu.


Cùng thời điểm đó, Sở Hàn đã nhận được kết quả điều tra các chuyến bay nhưng điều kỳ lạ là không hề có thông tin chuyến bay nào có tên của cô cả, còn các chuyến bay tư nhân thì không thể điều tra được chi tiết ai đã lên chuyến bay, như thể có người cố tình xóa đi mọi dấu vết vậy. Hắn như thể rơi vào tuyệt vọng hoàn toàn. Tại sao lại không có chút manh mối nào chứ! Điều đó là đương nhiên, vì Lâm Tuyết không muốn mọi người tìm được mình nên đã nghĩ mọi tình huống có thể phát sinh và "người bạn ấy" của cô đã xử lí hết những vấn đề đấy. Thật là, cô sao phải cẩn thận từng chút một như thế, nếu cô muốn đi cứ việc nói với hắn một tiếng thôi, hắn chắc chắn sẽ để cô đi mà chẳng thèm để tâm đến đâu. Có vẻ cô thật sự đã rất quyết tâm để quên hắn hoặc là... cô không muốn bị tổn thương thêm nữa cho dù đó sẽ là lần cuối.

- Tần tổng, ngài vẫn còn rất nhiều tài liệu cần xử lí đấy ạ!

- Haiz, tôi biết rồi! Không cần một thư ký nhỏ nhoi như anh phải nhắc nhở đâu!

Đó là thư ký riêng của hắn, là thư ký của chủ tịch, là người mà hắn tin tưởng nhất đấy. Trong lúc bực bội mà người đáng tin nhất bên cạnh mình lại được diễn tả bằng hai chữ "nhỏ nhoi" thôi sao. Như thế cũng quá tùy tiện rồi!

- Tôi thấy sắc mặt ngài có vẻ không được tốt, hay là ngài về nghỉ ngơi trước ạ!

- Có lẽ vậy, công việc hôm nay hẳn phải nhờ anh xử lí giúp tôi rồi.

- Vâng, thưa Tần tổng!


Thế rồi hắn trở về căn nhà "lạnh lẽo và trống vắng" ấy. Hắn trầm ngâm nghĩ lại về những ngày tháng có cô ở nhà, người con gái lúc nào cũng quan tâm hắn, chăm sóc hắn tận tình. Nhưng hắn lại đối xử thờ ơ, lạnh nhạt với cô như thế, thậm chí còn nhiều lần hại cô nhập viện. Hắn lại chợt nhận ra hình như... hắn chưa bao giờ quan tâm cô, chưa hề đặt bản thân mình vào vị trí của cô để cảm nhận, còn có chút tàn nhẫn với cô. Ha, khi cô ở bên cạnh hắn thì sao hắn lại không có những suy nghĩ như thế, khi cô đi rồi thì hắn lại hối hận, đời người đúng là trớ trêu mà. Hắn bước vào nhà, gọi quản gia đến:

- Quản gia! Ngày hôm nay có cuộc gọi nào không?

Quản gia đã nhìn ra sự lo lắng của Sở Hàn, ông thở dài một hơi rồi trả lời:

- Thưa ngài, không có cuộc gọi nào trong ngày hôm nay ạ!

- Vậy, vậy sao...


Haiz, bà chủ à... Rốt cuộc người đang ở đâu vậy, ông chủ thật sự rất lo cho người đó người biết không? Dù sao, tôi cũng hy vọng rằng người sẽ sống tốt và an toàn trở về...

Quản gia, ông ấy luôn là người chăm sóc cho Lâm Tuyết và cũng là người nhận ra được rằng Sở Hàn đối với cô như thế nào. Ông là người sống tình cảm nên việc cô mất tích ông cũng lo lắng rất nhiều. Nhưng ông không biết được rằng có lẽ cô sẽ không quay trở lại hoặc nếu như cô có thể trở về thì cũng chẳng biết là bao lâu.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận