Ngày đêm luân chuyển, khi quay đầu nhìn lại, thì đã đến Đại hội Kiếm Tiên.
Tháng ba cỏ xanh tận chân trời, tháng tư oanh vui chao cánh, rừng đào đang độ trổ hoa, hoa bạt ngàn tầng tầng rực rỡ, một bức gấm thêu lộng lẫy giữa càn khôn.
Ánh nắng ban mai tỏa rực rỡ, từ bên cửa sổ có thể nhìn thấy bên ngoài có vài chú chim mang hoa văn tuyệt đẹp bay qua, tiếng hót lanh lảnh như nhạc cụ hòa âm. Thu dọn xong chăn mền, Phong Dao Tranh liền đi đến phòng của Bạch Tử Họa.
Trang phục của Bạch Tử Họa vẫn là bạch y không nhiễm bụi trần, tóc tùy ý khoát trên vai.
Phong Dao Tranh rất tự nhiên bước tới gần, tay phải cầm lược.
Bạch Tử Họa ngồi trước gương đồng mà nói:"Làm phiền sư muội!" Kĩ thuật búi tóc của hắn thảm đến nổi không nỡ nhìn, đại sư huynh giúp sư phụ quản lý mọi chuyện trong Trường Lưu nên hắn ngại nhờ, còn sư đệ không trông mong vào.
" Không có chi." Phong Dao Tranh cầm lược chải tóc cho Bạch Tử Họa, tuy không phải là lần đầu tiên được chạm vào mái tóc dài của hắn thế nhưng trong lòng nàng không khỏi cảm thán, tóc của Bạch Tử Họa rất đẹp, mềm mại, trơn bóng, khi chải chiếc lược gỗ trôi tuột xuống dưới, rất tiết kiệm công sức. Song đây cũng là vấn đề bởi vì tóc mượt như thế khi búi thành búi là cả một vấn đề.
Trên bàn trang điểm có một cây trâm ngọc, một chiếc mũ ngọc. Cầm cây trâm gài tóc lại, sau đó đội mũ ngọc lên trên, Phong Dao Tranh nhìn trái lại nhìn phải, sau liền gật đầu hài lòng với tác phẩm của mình.
Sau đó hai người đến phòng của sư phụ, Ma Nghiêm và Sênh Mặc Tiêu cũng vừa đến. Sau khi người lời căn dặn của sư phụ, bốn người bọn họ bay thẳng từ Tuyệt Tình điện xuống đại điện.
Đại Hội Kiếm Tiên năm năm tổ chức một lần, ngoài đệ tử bổn phái, đệ tử các phái khác cũng được tham gia.
Đệ tử tham gia chia thành hai nhóm, đã bái sư và chưa bái sư. Những người đã bái sư mà có đệ tử rồi thì không được tham gia nữa.
Trường Lưu Sơn thoạt nhìn có vẻ đồng lòng, nhưng Tam điện, cửu các, trên có Tam tôn, dưới có cửu đại trưởng lão, quan hệ rắc rối, phe phái biệt lập. Trưởng lão thế hệ trước, ngoài những người không ở trong núi đã đoạn tuyệt thế gia ra ngoài tiên du, thì còn ngoài bốn mươi người. Hơn nữa phe phái phía sau của cửu đại trưởng lão, mỗi người theo một sư phụ, lại luyện hệ pháp thuật kim mộc thủy hỏa thổ khác nhau, cho nên chia thành không ít phe cánh.
Đối với chuyện này Phong Dao Tranh cảm thấy thật rất rối, quả nhiên dù ở bất cứ nơi nào cũng có sự tranh giành, không vì danh thì chính vì lợi.
Trong Tam Tôn, ngoại trừ sư phụ của nàng thì Thế Tôn và Nho tôn thì không có ý định thu nhận đệ tử, chuyện này ai ai cũng biết những không rõ lý do. Nhưng người trong nội bộ thì biết rõ hai vị này cảm thấy dạy đệ tử rất phiền, chưởng môn thu những bốn người thì họ cần gì phải đi thu cho mệt.
Cho nên đồ đệ trực hệ của Tam tôn đã ít lại càng ít hơn, tuy rằng được tất cả mọi người chú ý, nhưng muốn bái sư còn khó hơn lên trời. Phần lớn đệ tử cũng chỉ được những đồ đệ của đồ đệ của đồ đệ của một vị trưởng lão đức cao vọng trọng nào đấy thu nhận.
Đại hội Kiếm Tiên lần này, ai chưa bái sư đều có thể tham gia, trừ phi bản thân đã tìm được thầy hiền, không muốn tranh đấu thì có thể từ bỏ quyền lợi. Ngay cả nhóm đã bái sư cũng ngầm xung đột, tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Nhưng đệ tử phái khác đến dự thi lại không vậy, chuyện thắng thua liên quan đến danh dự của bổn phái. Hơn nữa dù là đệ tử đồng môn đấu nhau, nhưng cũng có xung đột giữa các bè phái, sợ làm mất mặt sư phụ mình. Cho nên những đệ tử được cử tới dự thi đều là nhân tài kiệt xuất để giành vinh quang về cho bổn phái.
Sàn đấu của Đại hội phân ở năm nơi: Đồng cỏ, trong rừng, đại điện luận võ, miệng núi lửa đang hoạt động ở Trường Lưu và trên mặt biển.
Khi tỉ thí không thể vượt qua phạm vi sàn đấu đã xác định, cho dù là ở đâu cũng không được chạm xuống đất. Nơi tỉ thí sắp xếp theo bốc thăm. Bởi vì năm sân khác nhau có lợi thế ngũ hành khác nhau, nếu người dự thi tu hành hệ mộc mà bốc được sàn đấu ở trong rừng thì đương nhiên sẽ chiếm ưu thế.
Vì có quá nhiều người nên Đại hội Kiếm Tiên tiến hành trong mười ngày, tỉ thí năm sàn cùng một lúc. Năm vị trưởng lão đức cao vọng trọng bình thường không ở trong núi sẽ làm trọng tài. Hai nhóm tỉ thí đều áp dụng quy chế đấu loại, rút thăm quyết định tuyển thủ. Nhóm đã bái sư nếu có mặt trong mười sáu người đứng đầu năm ngoái, thì được đặc cách vào thẳng đội hạt giống. Còn nhóm người mới, bốn người đứng đầu lớp Giáp, Ất, Bính, Đinh cũng đặc cách vào thẳng vòng trong.
Đối với nhóm muốn bái sư, Phong Dao Tranh cảm thấy không cần thiết phải quá lưu tâm dù sao cũng chẳng có dính liếu gì đến bọn họ, mục tiêu hiện tại của nàng chính là đạt thứ hạng cao trong nhóm đã bái sư.
Ba vị sư huynh của nàng điều tham gia cho nên Phong Dao Tranh cảm thấy bản thân sẽ vô duyên với vị quán quân.
Do lần trước quá căng thẳng nên nàng không có kịp quan sát nhìn, cho nên lần này Phong Dao Tranh đưa mắt nhìn ngàn đệ tử Trường Lưu cộng thêm đệ tử môn phái khác đều tập trung ở quảng trường lớn nhất Trường Lưu Sơn, đâu đâu cũng đông nghẹt người, cảnh tượng thật hoành tráng. Trên trời thỉnh thoảng có ánh kiếm sắc màu rực rỡ đỏ, tím, xanh đan cài vào nhau, giống như cầu vồng mới lên, trông cực kì tuyệt mĩ. Những ánh sáng đó đều là người khác phái vừa tới hoặc tiên nhân đến xem thi đấu.
Rất nhiều cỏ bồ lơ lửng trôi trên không, trưởng lão trong phái cùng chúng tiên các phái đều ngồi bên trên, cùng đợi nghi lễ trước khi bắt đầu Đại hội Kiếm Tiên.
Phong Dao Tranh nối đuôi theo các vị sư huynh đi chào hỏi các vị có danh vọng.
Tiếng chuông vang lên trong đại điện hùng vĩ, cách xa cả ngàn dặm vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Tam tôn bay vút từ Tam điện xuống pháp đàn, tay áo phiêu diêu xuất trần, phong thái áp đảo, tất cả mọi người ở đây đều bị hấp dẫn.
Sau nghi thức mở đầu là thịnh yến long trọng, đến chiều, bảng bốc thăm phân cặp đấu đã được dán lên.
Phong Dao Tranh vui vẻ vì không phải gặp các vị sư huynh, ít nhất muốn đấu với bọn ít nhất cũng phải chờ đến vòng gần cuối thì may ra.
Ma Nghiêm bước đến căn dặn Phong Dao Tranh phải cẩn thận một chút, dù sao Đại hội Kiếm Tiên nghiêm cấm đệ tử dự thi ác ý tổn hại nhau, càng không cho phép có người dùng pháp thuật lưỡng bại câu thương liều mạng, một khi xuất hiện tình huống nguy hiểm, các trưởng lão sẽ lập tức ngăn lại, nhưng dù sao đao kiếm cũng không có mắt.
Phong Dao Tranh rất ngoan ngoãn nghe, miệng không ngừng hô " Muội đã rõ!"
Đứng cách họ không xa Sênh Mặc Tiêu không khỏi bởn cợt cười nói: "Đại sư huynh cứ y như gà mẹ vậy!"
Lập tức hắn liền bị Ma Nghiêm trừng mắt một phen, Sênh Mặc Tiêu chớp mắt tỏ vẻ vô tội nhìn lại hắn: " Sư huynh, đệ nói sai gì sao?"
Ma Nghiêm hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.
Bạch Tử Họa bước đến trước mặt Phong Dao Tranh:" Đừng cậy mạnh! Thua cũng không sao."
Không hiểu sao Phong Dao Tranh cảm thấy bản thân mình bị vũ nhục, ý chiến đấu tăng lên: Gặp thần sát thần, gặp phật sát phật. Một đường thẳng tiến.
Đứng một bên nhìn Phong Dao Tranh dùng vũ lực hạ đo ván đối thủ, ma Nghiêm cảm thấy vô cùng hài lòng đồng thời cảm thấy nghi hoặc sao đột nhiên con bé này lại sung sức như vậy ?
Sênh Mặc Tiêu nhớ rõ hôm đó Bạch Tử Họa nói gì đó, khiến cho khí thế Phong Dao Tranh bốc lên cuồng cuộn, không khỏi tò mò hỏi: " Sư huynh đã nói gì khiến cho tiểu sư muội trở nên bưu hãn như vậy!"
Bạch Tử Họa nhìn Phong Dao Tranh đem một người đàn ông cao to hơn ba mươi tuổi, đại đệ tử của lão Hoàng Tà đánh văng ra khỏi sàn khi đấu: " Ta chỉ nói muội ấy đừng quá sức, thua cũng không sao."
" Chặc! Vậy thì đã rõ, con bé bị huynh đả kích nên mới ra tay mạnh như vậy. Chỉ tội cho mấy kẻ xui xẻo làm đối thủ của sư muội, chưa làm nóng thân thể bào lâu liền bị đá văng ra!" Sênh Mặc Tiểu vui vẻ cười trên sự đau khổ của người khác một cách không kiên nể.
Ma Nghiêm đứng một bên, trên mặt tỏ vẻ rất nghiêm túc nhưng nếu ai quan sát kĩ thì sec nhận ra khóe miệng hắn khẽ nhếch.