Ái Hận

Sênh Tiêu Mặc nhịn đau, tay trái nhanh kết một cái ấn. Nháy mắt trường tiên ngưng tụ từ nước vỡ ra hóa thành một thanh kiếm băng, bao phủ quanh thân tiêu.
Phong Dao Tranh ra kiếm càng nhanh, lực đánh cũng mạnh dần khiến cho Sênh Tiêu Mặc cảm thấy có phần gian nan khi cố hóa giải kiếm pháp của nàng, trong lòng thầm than: Quả nhiên trâu bò mà!
Mọi người đều nhìn thấy Phong Dao Tranh không ngừng ép Sênh Mặc Tiêu về phía biên sàn thi đấu, Nho Tôn-người dự đoán Sênh Tiêu Mặc sẽ chiến thắng, lúc này đây hắn cảm thấy cô nhóc này không phải dạng thường a!
Sênh Tiêu Mặc nhìn Phong Dao Tranh đứng đối diện không ngừng thở gấp, liếc mắt nhìn lại chính bản thân thê thảm không thể nói, nếu không phải Phong Dao Tranh dùng kiếm gỗ thì hiện tại hắn đã đổ máu không ít, không có ngoại thương nhưng nội thương thì có đây, lau khóe miệng chảy máu hắn mỉm cười bất cần đời nhìn về thiếu nữ trước mặt: Xem ra đến lúc phân thắng bại rồi.
Vì thế Sênh Tiêu Mặc huy động chân khí trong người nhiều hơn nữa, lẩm nhẩm niệm quyết. Nhất thời trên bầu trời hiện ra một luồng ánh sáng lớn màu trắng nhạt, bao phủ cả người hắn, kiếm khí bao phủ thân tiêu, trên biển lớn ngoài nước nhiều nhất chính là gió, Sênh Tiêu Mặc am hiểu nhất chính là phong hệ.
Nhìn hoàn loạt quả cầu gần như trong suốt không ngừng phát ra tiếng gào rít của gió, Phong Dao Tranh không khỏi trừng mắt nhìn Sênh Tiêu Mặc một cái: Đùa kiểu gì vậy, nếu nàng bị thứ này đánh trúng không phải máu sẽ chảy rất nhiều sao!

Phong Dao Tranh theo bản năng nhìn về phía bọn Ma Nghiêm, thấy bọn họ không lộ ra bất kì sự lo lắng nào mà nghiêm túc xem trận đấu. Nàng khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía Sênh Tiêu Mặc, tiêu trong tay hắn sáng đến đỉnh điểm cực kì lóa mắt. Tiêu chỉ thẳng về hướng Phong Dao Tranh cách đó rất xa, Phong Dao Tranh tránh trái tránh phải trong cơn mưa quả cầu gió, nếu không phải đã đạt cảnh giới phá tâm từ lâu hiện đang đứng ở cảnh giới tri vi, chỉ dựa vào mắt thường nàng làm sao có khả năng nhìn mấy thứ trong suốt này chứ.
Phong Dao Tranh chặt vật lau vệt máu trên má ngước nhìn phương tám hướng xuất hiện vô số thanh kiếm do gió ngưng tụ thành, xung quanh vang lên tiếng đệ tử trầm trồ khen ngợi Sênh Tiêu Mặc.
Ma Nghiêm đứng một bên bình luận:" Xem ra người thắng là Sênh Tiêu Mặc!"
Bạch Tử Họa nghe vậy, mở miệng nói:" Chưa đến lúc kết thúc, sư huynh không nên vội vã quyết định như vậy!"
" Ý sư đệ là..."Ma Nghiêm lên tiếng.
"Không phải chứ?"
" Thanh kiếm gỗ đó!"
"Mau nhìn! Thật kì diệu."
Ma Nghiêm vốn định hỏi Bạch Tử Họa, liền bị tiếng hô lớn của những người xung quanh mà đưa mắt nhìn về phía sân thi đấu, chỉ thấy mũi kiếm gỗ trong tay Phong Dao Tranh không ngừng nối đuôi nhau xuất hiện trận đồ kì lạ, cái sau to hơn cái trước. Dưới chân Phong Dao Tranh cũng xuất hiện trận đồ không ngừng phát ra hào quang màu lục.

Phong Dao Tranh ném thanh kiếm gỗ lên cao, chớp mắt nó liền thành bột gỗ rơi vãi khắp nơi cùng lúc đó luồng ánh sáng từ phía trên trời xanh lao vụt đến, những bột gỗ này liền hóa thành lá cây rãi rác khác sàn đấu, giữa biển lá ấy một con mộc long được tạo từ lá cây bay lượn quanh người Phong Dao Tranh phá đi toàn bộ quả cầu gió cũng như chận đứng kiếm khí sắc bén bức người mà Sênh Tiêu Mặc tạo ra.
Nhất thời toàn bộ không trung rung chuyển, cuồng phong gào thét, sóng dậy gió gầm, cuộn trào đến hơn mấy thước. Các đệ tử trình độ chênh lệch ngồi theo hàng giữa không trung bị kiếm khí kinh người tạt thẳng vào thiếu chút nữa lộn nhào xuống, rất lâu sau mới trụ vững được.
Chưởng môn Trường Lưu nhìn cảnh tượng này trong mắt lộ ra sự hài lòng, nhớ lại chuyện của hai tháng trước, lúc con bé chạy đến tìm hắn để hỏi rõ nguyên lý ngũ hành nhất là về mộc hệ: " Sư phụ, trong thuyết ngũ hành hệ mộc có sức chiến đấu yếu nhất. Nhưng đệ tử cảm thấy vạn vật tương sinh tương khắc, không thứ gì mạnh nhất hay yếu nhất, cho nên đệ tử đã nghĩ ra cách tăng sức sát thương tốt đa cho pháp thuật hệ mộc."
" Ô! Vậy Tranh Nhi nói cho sư phụ nghe thử xem?"
" Đệ tử phát hiện trận pháp có thể ...."
" Người thắng là Phong Dao Tranh!" Trưởng lão trọng tài nhìn Sênh Tiêu Mặc bị mộc long đánh ngã xuống mặt biển, mất một lát mới hoàn hồn.

Ma Nghiêm và Bạch Tử Họa biết kết quả đã được công bố, liền bay thẳng đến biến.
Phong Dao Tranh vừa nghe được kết quả, tâm không khỏi buông lỏng, phun ra một ngụm máu tươi, chân khí dùng hết rồi, xem ra không cách nào đấu tiếp trận sau rồi. Thế nhưng có thể hoàn thành được chiêu này, nàng cảm thấy liều mạng cũng đáng giá a.
Mí mắt nặng dần, cả người vô lực lao thẳng xuống biển.
Vừa may Bạch Tử Hoạ tiếp được, Ma Nghiêm vừa vớt được Sênh Tiêu Mặc ra khỏi biển, nhìn thấy đang hô mê Phong Dao Tranh, nhịn không được nói: " Hai đứa này đều điên hết rồi!"
Bạch Tử Họa nhìn Sênh Tiêu Mặc cũng hô mê nốt, trong lòng không khỏi đồng ý với đại sư huynh nhà mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận