“Sư muội đi đâu vậy?” Ngữ điệu trầm ổn vang lên, ngăn chặn bóng người đang lén la lén lút chuồn ra ngoài kia.
Phong Dao Tranh khựng lại, không khỏi khẽ thở dài trong lòng, uổng công nàng cẩn thận mọi bề, cuối cùng vẫn bị phát hiện. Sau đó trưng ra gương mặt tươi cười, quay đầu lại.
" Đại...sư huynh, muội chỉ định đi xem thử cây băng lam thảo mà tuần trước nhị sư huynh nhờ người mang về. Không biết nó có thích nghi với môi trường ở Trường Lưu không?"
" Băng lam thảo?" Mà Nghiêm rất có phong phạm của đại sư huynh, nghiêm nghị nhìn nàng, ánh mắt hơi nheo lại, mặt lộ vẻ không đồng ý:" Dược điền do một tay muội tạo ra, ngay cả phương hướng muội cũng nhớ sai sao?"
“Ặc….ha ha!” Khóe miệng Phong Đạo Tranh giật giật.
" Tử Họa ra ngoài lịch lãm, mong rằng sư muội còn nhớ lời căn dặn của sư phụ."
“Dĩ nhiên dĩ nhiên!” Phong Dao Tranh gật đầu như gà con mổ thóc, trong giọng nói của Ma Nghiêm có hàm ý trách móc, ai cũng nghe ra, dĩ nhiên nàng cũng hiểu được.
Ma Nghiêm nhìn nàng một hồi nói: " Hiểu là tốt rồi!"
Chờ Ma Nghiêm rời đi, Phong Dao Tranh định đưa tay trong chiếc túi mà nàng luôn mang theo bên thắt lưng, chẳng qua có người nhanh tay hơn nàng.
Phong Dao Tranh nhìn Sênh Tiêu Mặc cầm lấy túi của nàng, ung dung lấy một viên kẹo bỏ vào trong miệng, nhịn không được hô lên: "Tam sư huynh nếu muốn ăn thì tại mình động thân làm lấy, tại sau lúc nào cũng cướp của muội vậy!"
Sênh Tiêu Mặc liếc Phong Dao Tranh một cái, rất tự nhiên nói:" Ta lười. Hơn nữa mùi vị kẹo của sư muội nhà chúng ta ngon hơn người khác làm nhiều."
Quả thật cái tính lười biếng của Sênh Tiêu Mặc tới tận bây giờ vẫn không sửa được nghĩ tới đây, vừa không đành lòng thở dài, hiển nhiên đã không còn chút kiên nhẫn nào đối với người trước mặt:" Coi như cho huynh đấy, mau đi đi."
Sênh Tiêu Mặc muốn nói, lại gặp phải bộ dạng nóng lòng đuổi hắn đi, trong lòng có chút không vui, bĩu môi quay người sải bước rời đi. Trong lòng thầm nghĩ, sư huynh ta vốn dĩ có lòng tốt giúp muội rời Trường Lưu, giờ thì đừng mong ta nói. Cứ ở nơi này ngốc thêm vài năm đi.
Cho nên Phong Dao Tranh mà có thuật đọc tâm, biết được suy nghĩ của Sênh Tiêu Mặc lúc này nhất định sẽ mắng hắn là đồ thù dai.
" Hazz! Chán quá đi!" Phong Dao Tranh chống má nhìn trời xanh, mấy trăm năm nay nàng một mực ở Trường Lưu tu luyện, Bạch Tử Họa được sư phụ cho phép rời Trường Lưu đi lịch lãm một phen, hiện tại nàng đang rãnh chẳng lẽ đi đi dạo một chút, cũng không phải là quá đáng chứ! Ý, sư phụ nói không cho phép nàng đi tìm Bạch Tử Họa, chứ đâu có cấm nàng không được rời khỏi Trường Lưu !
Phong Dao Tranh nghĩ tới đó liền nhếch môi cười.
Ngồi trên kiếm gỗ, Phong Dao Tranh quay đầu lại nhìn Trường Lưu ngày càng cách xa: Trốn đi thành công!
Bay giữa trời không, nhìn bốn bề đều là nước biển Phong Dao Tranh nhắm ngay hướng Đông mà đi.
Trời quang mây tạnh, mặt trời tỏa sáng nơi nơi, núi sông rạng ngời. Trong các thôn làng rộn ràng vang lên tiếng gà kêu chó sủa, trong các thành trấn người đi đầy đường, nhà cửa hai bên đường tề tề chỉnh chỉnh. Trời vào trưa, khói bếp nổi lên khắp bốn phía. Tiếng rèn đập ‘đinh đinh đang đang’ của các lò rèn văng vẳng khắp nơi. Ánh lửa từ các bếp lò ánh lên các bức tường xung quanh một màu vàng rực rỡ. Mùi thơm lan tỏa, khắp nhân gian đâu đâu cũng là hình ảnh khói lửa lượn lờ, đầy sức sống.
Trước một cửa tiệm, bỗng nhiên có một cánh tay đưa ra, quăng ra một nửa cái bánh đã ăn dở, có lẽ là để thưởng cho con chó màu vàng đang nằm canh trước cửa. Không ngờ, ngay ở bức tường kế bên có một đứa trẻ ăn mày vô cùng dơ bẩn liền nhảy vọt qua, liều mạng cướp lấy nửa cái bánh nhét vào trong miệng, có thể thấy được nó rất đói.
Một người đàn ông to béo hùng hùng hổ hổ lao ra khỏi cửa tiệm, nhấc chân hướng về đứa trẻ ăn mày kia định đá tới. Có lẽ là ông chủ tiệm bánh giàu có này.
Y đương nhiên là không hạ chân xuống tiếp được.
Bởi vì đứng trước mặt là một nam tử mặc lam y sạch sẽ chỉnh tề thì chẳng ai có thể vươn tay đụng chân được cả. Bởi vậy y cũng không có cơ hội làm điều mình thường làm mỗi ngày nên cũng khá khó chịu.
Đó là một người khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng vẻ cực phẩm, hành động cao quý trang nhã và nở nụ cười quyến rũ chết người, mặc kệ giới tính hay tuổi tác cũng không thoát khỏi.
Lão chủ tiệm bánh lập tức rút chân lại chỉnh chu lại bản thân, thay đổi vẻ mặt tươi cười như hoa: "Công tử có muốn mua một hai cái bánh ăn không?"
" Lấy cho ta hai cái bánh". Nam tử đó từ trong tay áo lấy ra hai đồng tiền.
Lão chủ mừng rỡ nhận tiền, gói hai cái bánh lại đưa cho.
Tiếp lấy hai cái bánh, nam tử kia đi lại chỗ đứa trẻ ăn mày kia ngồi xổm xuống nhét hai cái bánh đó cho đứa bé ăn mày kia: " Cho em đấy!"
Đứa trẻ ăn mày như gặp được thần tiên, trong mắt tràn đầy sự kinh hỉ lẫn mê man bất ngờ nhìn nam tử trước mặt, tiếp nhận gói bánh sau một hồi hoàn hồn liền vội nói một tiếng cảm ơn liền vui sướng chạy đi.
Vị nam tử áo lam kia cũng ung dung rời đi, ánh mắt liếc nhìn cành liễu cầm trên tay đã thiếu mất hai phiến lá mà khẽ nói: ""Người làm giàu mà không nhân đức, giáo huấn ngươi một chút cũng không sao."
Dùng phiến lá biến thành tiền là việc người phàm làm không được, nam tử mặc áo lam này lại chính là Phong Dao Tranh cải nam trang xuống nhân giới.
Trên đời này kẻ ăn mày không biết nhiêu mà kể, làm sao có thể cứu giúp hết được đây, chẳng qua thấy chuyện diễn ra trước không thể làm ngơ được.
Thanh kiếm gỗ từ trong tay áo bay ra, Phong Dao Tranh ngồi vững trên thân kiếm bay vút lên, phút chốc lướt qua không trung, giống như sao băng lướt ngang nền trời rộng lớn, chỉ trong chớp mắt đã biến mất giữa mấy tầng trời mây.
Ngự kiếm mà đi, Phong Dao Tranh thoải mái lướt trên không nhìn xuống, chứng kiến cuộc sống náo nhiệt, người dân đông đúc ở khắp thành trấn không khỏi cảm thán, sống mãi ở Trường Lưu mấy trăm nay giờ lại nhìn những cảnh sắc này trong lòng cảm thấy vô cùng mới lạ.
Phong Dao Tranh một đường đi thẳng vừa ngắm cảnh sắc bên dưới, khi hoàng hôn buông xuống, nàng liền ngự kiếm đáp xuống một trấn nhỏ hẻo lánh, tính đi tìm khách điếm nghỉ tạm một đêm, ngày mai sẽ tiếp tục hành trình.
Ánh tà dương còn chưa tắt hẳn, nhưng những ngôi nhà ở hai bên ngã tư đường đều đã đóng cửa cài then lại thật chặt.
Trong lòng Phong Dao Tranh cảm thấy có chút quái lạ, sắc trời chưa tối hẳn tất cả những người ở đây liền đi ngủ sớm, liền biết có gì đó không ổn. Nàng tiến lên gõ cửa một khách điếm.
Một lúc lâu sau, cửa khách điếm mới hé ra một chút, bên trong lộ ra hai con mắt, cất giọng hỏi: "Là ai?".
Phong Dao Tranh từ tốn nói: " Tại hạ đến từ Mao Sơn, đi ngang qua khách điếm của các vị, muốn tìm một chỗ ở trọ". Lấy danh Mao Sơn cũng có lý do của nó, dù sao danh tiếng môn phái này ở nhân gian khá nhiều người biết.
Nghe nói tới hai chữ Mao Sơn, cánh cửa khách điếm kêu ken két một tiếng rồi mở rộng ra, bên trong là người chưởng quầy gầy teo đang đứng, ngạc nhiên và vui sướng tột cùng, hướng về phía sau kêu lớn: "Đừng sợ, đừng sợ, là tiên nhân, là tiên nhân từ núi Mao Sơn tới đây!".
Vài tên tiểu nhị vốn đang tránh ở bên trong, nghe nói vậy đều lao tới nghênh đón Phong Dao Tranh.
"Có tiên nhân ở đây thì tốt rồi, đêm nay mọi người được yên tâm ngủ rồi."
"Nhanh lên, mau đi sắp xếp phòng cho tiên nhân."
Phong Dao Tranh thấy thái độ của mọi người liền hỏi ngay: "Ở đây có chuyện gì?"
Chưởng quầy khổ sở, lo lắng nói: "Tiên nhân không biết, trấn của chúng tôi ngày hôm trước có yêu quái kéo đến quấy phá, đã giết chết mười mấy người, tiên nhân từ bi, mong người hãy cứu lấy mọi người chúng tôi ở đây đi ạ".
Phong Dao Tranh khẽ nhíu mi, xem ra nghi đoán của nàng là đúng.
Đại sư huynh nói vài năm gần đây yêu ma lại bắt đầu ra ngoài càn rỡ tác loạn, tuy nói rằng trong thành đều có đệ tử của tiên môn bảo vệ, nhưng những nơi hẻo lánh như chỗ này cũng khó tránh khỏi phải chịu cảnh tác loạn của yêu ma.