Ái Hậu Dư Sinh

“Chào chú Hà.”

Tần Qua mở cửa xe ngồi xuống, cẩn thận cài dây an toàn, đem túi sách đặt lên đầu gối.

“Chào cậu chủ.”

Hà Vinh lưu loát khởi động tay lái, xe vững vàng mà nhanh chóng chạy đi.

Tần Qua nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, những toà nhà lay động xẹt qua nhịn không được nhớ tới khuôn mặt làm cậu khắc sâu ấn tượng buổi chiều. Mới vừa lên trung học chợt nghe nói trong lớp có con cháu hắc đạo, cha dặn dò cậu có thể cách xa thì tận lực cách xa, người như thế dính vào không phải là chuyện tốt. Cứ như vậy sau này cậu đối với hắn cũng làm như không thấy, không giao bài tập cũng tốt, đi học ngủ cũng tốt, kệ hắn đi, cũng may hắn đi học cũng không quấy rối. Hôm nay nhìn thẳng mặt cùng hai tròng mắt của hắn gần như thế, trong lòng thế nhưng vẫn thùng thùng nổi trống, làm sao cũng không dừng đựơc. Hai câu nói lãnh đạm của hắn cũng giống như mọc rễ bên tai, vẫn lặp đi lặp lại.

Cậu cuối cùng nhịn không được mở miệng: “Chú Hà.”

“Có chuyện gì vậy cậu chủ?”


“À…Chú biết Lâm Nhất Huy không?” Cậu không dám hỏi trực tiếp về Lâm Hi Liệt, cậu sợ Hà Vinh báo cáo lại cho cha. Kỳ thật báo cho cha cũng không sao, chỉ là cậu không muốn.

“Lâm Nhất Huy à, là trùm xã hội đen nơi này, Nhâm bang chủ hiện tại. Lại nói hắn thật đúng là truyền kỳ, mới trước đây mồ côi cha mẹ lưu lạc bên ngoài, được lão bang chủ nhặt được túm cổ về nhận làm con nuôi. Lâm Nhất Huy cũng không phải gỗ mục, tay chân chịu khó lại thông minh, biết làm việc nên làm, rất nhanh trở thành trợ thủ đắc lực của lão bang chủ. Sau này khi lão bang chủ đột nhiên mất, không chỉ định người thừa kế, đứa con trai của lão bang chủ ở ngày đưa tang làm khó dễ muốn loại bỏ Lâm Nhất Huy, kết quả Lâm Nhất Huy sớm đã có chuẩn bị, đem thế lực của con ruột của lão bang chủ quét sạch sạch sẽ, sau khi làm mạnh mẽ vang dội một phen thì xác lập địa vị bang chủ của chính mình. Người này đúng là ‘phẫn trư ăn lão hổ’ a”

Cái Tần Qua muốn nghe một chữ không có, có chút buồn bực, hay là từ bỏ.

Hà Vinh thấy Tần Qua không nói chuyện, nhịn không được bồi thêm một câu: “Cậu chủ hiện tại học cùng lớp với Lâm Hi Liệt cũng nên cẩn thận, chọc tới hắc đạo không phải có thể ngồi yên. Tuy rằng chúng ta không sợ bọn họ, nhưng sẽ không tốt cho việc buôn bán. Đặc biệt là các cậu, bọn tiểu bối tuổi trẻ khí thịnh …”

Tần Qua quay sang cười cười: “Con biết rồi, chú Hà.”

“Ha ha, chú lại dài dòng.” Ai ai, bất quá gien Tần thị thực không phải bình thường, đại thiếu gia oai hùng tiểu thiếu gia tuấn tú, cậu chủ cười, ôi thật sự là tránh mau không mắt sẽ viễn thị. (bó tay chú, ý chú là nụ cười của ẻm quá chói loá +.+)

***

Trải qua sự tình lần trước, Tần Qua có chút cố ý vô tình mà chú ý Lâm Hi Liệt. Tuy rằng cha cùng chú Hà đều đã dặn dò, nhưng ‘lòng hiếu kỳ giết chết con mèo’, càng không cho xem lại càng muốn xem. Hơn nữa người nọ thật sự… thật sự có loại khí chất bất đồng… Trong nhà Tần Qua đều là nam nhân kiệt xuất, cha ở thương giới được xưng “Nho thương”, anh hai cũng oai hùng cương nghị, làm chủ tịch hội học sinh n lần, nhưng cũng không giống người nọ, hắn nhìn mọi người xung quanh như cục đất, ai cũng không để vào mắt, thậm chí là khinh thường.

Người như hắn… sẽ để ý cái gì nhỉ…



Trong phòng học, trên hành lang, ngẫu nhiên hai người đi sát qua nhau, người nọ như là không có việc gì giống mọi chuỵên ngày đó chưa từng xảy ra, liếc mắt một cái cũng không thèm liếc qua cậu.


….

Tần Qua đi qua sân thể dục thấy hắn đang đá banh. Trên sân cỏ mười mấy người, cận vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.

Lâm Hi Liệt thường thường đi học muộn, chủ yếu chính là cùng bọn lâu la trong nhóm đá banh.

Hắn chạy rất nhanh, tóc bay lên ở trong gió, T-shirt màu trắng bị gió thổi bay bay.

Hắn sút vào goal, tư thế tuyệt đến không thể tả, cả người gần như bay lên. Mà ngay cả tư thế sau khi dừng lại chờ bóng đều kiệt ngạo bất tuân tới cực điểm.

Tần Qua nhìn thoáng qua, tiếp tục yên lặng mà đi về phía trước.

Đột nhiên nghe được có người hô to, cậu còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy tai trái ong ong lên, bên trái gương mặt đau giống như phát sốt, cậu theo bản năng che mặt quay đầu lại, một học sinh năm nhất đá bóng đang hướng cậu chạy tới, dẫn đầu là Lâm Hi Liệt. Phản quang làm cậu không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Tần Qua rất nhanh bị vây ở giữa, cậu rũ mắt xuống.


“Thật ngại quá a, hôm nay mày thực xui xẻo.” Nam sinh không biết lỗi mà còn nói, lập tức đã bị Lâm Hi Liệt hung hăng đập cho một cái.

“A! Liệt ca!” Nam sinh kia khóc thét lên, lông mi ánh mắt đều cụp xuống, che đầu nói: “Ách… Thực xin lỗi… tôi vô tình …”

“Không sao.” Tần Qua khoát tay.

Đang muốn đi tới phía trước, người nọ lại tiến lên từng bước che ở trước cậu, Tần Qua có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu, người nọ đem tay đang che mặt của cậu mở ra, vươn hai ngón tay nắm cằm cậu đem má trái của cậu lật qua xem, cúi đầu nhìn kỹ gương mặt của cậu.

Trong nháy mắt trái tim Tần Qua kinh hoàng, máu đều dồn lên mặt, chỉ cảm thấy má trái nóng bỏng. Không kềm chế được, khuôn mặt người nọ gần ngay trước mắt, ngay cả lông mi đều nhìn rõ nhất thanh nhị sở, dị sắc song đồng gắt gao khóa cậu lại, Tần Qua nhất thời ngốc không biết phản ứng thế nào.

Người nọ lại vẫn vươn ngón trỏ cùng ngón giữa nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu, như là đang xác nhận không có việc gì. Chung quanh một vòng nam sinh miệng đang há to đến độ có thể nhét vào một quả trứng: “Liệt ca…” “Đại ca…”

Mơ mơ hồ hồ Tần Qua cũng không nhớ rõ người nọ làm sao buông cậu ra, cậu làm sao đi đến phòng học . Ý thức trở lại là lúc cậu đang ghé mặt trên bàn, Đàm Tấn bên cạnh lấy khủy tay thúc cậu: “Này, cậu rốt cuộc làm sao vậy?” “Sắp vào tiết học rồi đó.” Cậu lắc đầu, hít sâu một hơi mới đem mặt đang chôn ở cánh tay nâng lên, vừa lúc nhìn thấy người nọ từ cửa phòng học đi vào, một bên đem T- shirt trắng lau mồ hôi trên mặt, một bên thẳng tắp mà chăm chú nhìn cậu, hướng cậu đi tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận