Ái Hậu Dư Sinh

Người phục vụ gọi một chiếc taxi, nhét Đàm Tấn vào ghế sau. Tần Qua cũng ngồi xuống, nói với lái xe: “Hoa viên XX ” .

Kỳ thật cậu có thể gọi điện thoại kêu người nhà Đàm Tấn đến đón, nhưng Đàm Tấn say thành như vậy, thể nào cũng bị Bác Đàm làm cho một bài, cậu vẫn là nên đưa Đàm Tấn đến nhà thuê của hắn bên ngoài thôi.

Đến bây giờ, mặt cậu vẫn nóng. Bị cơn gió đêm lành lạnh thổi qua cũng không dịu đi chút nào, ngược lại nhiệt độ càng tăng cao hơn. Cái trán bị nam nhân nhẹ nhàng hôn qua cũng như muốn cháy lên. Làm cho cậu trong thoáng chốc nghĩ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt – bị bóng đập trúng, nam nhân cũng vuốt ve gương mặt cậu như thế.

Bảy năm trước, là nam nhân ngoại tình. Trong bảy năm này, nam nhân không hề quan tâm đến cậu, giống như thế gian không có người như cậu. Chờ cậu trở về mới làm bộ như là đã chờ đợi rất lâu, muốn theo đuổi cậu một lần nữa.

Đáng tiếc, nhìn thấy cái người làm cậu vừa hận vừa yêu này, trái tim đã nhịn không được run rẩy.

Ngay cả cậu cũng muốn tự nhổ mình.

Sao nam nhân có thể… có thể đẹp trai như thế… (=.= đúng là nên phỉ nhổ đi)

Trước kia đã rất tuấn tú mang một chút vẻ lạnh lùng, hiện tại thì hoàn toàn là cảm giác đàn ông trưởng thành, tư thế choàng áo khoác kẹp thuốc lá trông sang trọng vô cùng, giơ tay nhấc chân đều toát ra sự quyến rũ của đàn ông trưởng thành, phảng phất có loại hấp dẫn trí mạng khó có thể kháng cự.

Hiện tại… Nam nữ muốn lên giường nam nhân chắc chắn lại càng nhiều hơn… Cậu sẽ không ngốc đến cho rằng nam nhân sẽ vì mình mà ‘thủ thân như ngọc’.

Sao lại gặp được nam nhân ah…

Tần Qua nằm ngửa ở ghế sau, hít thật sâu một hơi.

Bỗng nhiên một vật nặng khoát lên vai, Tần Qua quay đầu thì thấy là Đàm Tấn.


Tên này, say đến bất tỉnh. Ngay cả thở ra cũng là mùi rượu, cái đầu cũng thật nặng.

Đèn đường từng cột từng cột xẹt qua, tòa nhà phía xa còn mở đèn sáng trưng. Trong radio, nữ ca sĩ nhẹ nhàng cất tiếng hát, “Chúng ta đã quên đáp một tòa kiệu / nhìn vào trái tim đối phương / xem cái gì mới là cần thiết nhất / đừng ôm cô đơn lạnh lẽo nữa”.

Taxi chạy đến cửa khu nhà Đàm Tấn không bị cản trở gì. Tần Qua thanh toán tiền, túm Đàm Tấn xuống xe, lại cố sức mà lôi hắn vào cửa.

Đàm Tấn học MBA xong trở về liền mua chung cư ở bên ngoài ở, là một chung cư cao cấp có thang máy, tiền thuê mỗi tháng cũng phải mấy chục nghìn, thật sự là đốt tiền mà. Ở bên ngoài thật sự tuyệt hơn rất nhiều, có thể mang phụ nữ về nhà, mở rạp chiếu phim gia đình xem AV, không muốn làm cơm thì tùy tiện ra ngoài giải quyết là xong.

Tần Qua lôi Đàm Tấn tới cửa, sờ xoạng tất cả các túi trên người hắn mới lấy ra được chìa khóa mở cửa. Đàm Tấn say đến chẳng biết trời chăng mây gió gì, hơn phân nửa sức nặng đều đặt trên người Tần Qua, gần như làm cậu mệt chết.

Cậu đẩy mạnh Đàm Tấn ra, để hắn dựa vào tường, lại nhấc chân thay hắn cởi giày, rồi mới mang dép lê trong nhà vào, ai ngờ mới vừa đóng cửa đã bị Đàm Tấn xoay người một cái đặt lên tường.

Ánh mắt Đàm Tấn rất sáng, khóe mắt đỏ ngầu, hai tay đặt hai bên người cậu, tay áo sơmi xắn đến khuỷu tay, ngay cả gân xanh trên tay cũng nhìn thấy rõ ràng.

Tần Qua có chút giật mình: Đàm Tấn là đang say khướt? Tưởng mình là kẻ thù sao?

“Đàm Tấn…”

Cậu mới vừa mở miệng kêu tên đã bị Đàm Tấn cắt lời: “Có phải cậu còn thích hắn hay không?”

Tần Qua nhanh chóng hiểu được Đàm Tấn đang nói đến ai. Thanh âm Đàm Tấn khàn khàn, giọng điệu như đang rít gào.


“Có phải cậu còn thích nam nhân kia hay không? Hắn rốt cuộc có cái gì làm cho cậu tâm tâm niệm niệm không quên như vậy? Rõ ràng là hắn ngoại tình trước, như vậy cậu cũng còn thích hắn sao?!”

“… Cậu say rồi.”

“Tôi không có say. Tôi thật sự rất sáng suốt. Em nói cho tôi biết rốt cuộc em thích hắn điểm nào nhất. Điểm nào nhất?!!!”

Tần Qua đưa tay đẩy Đàm Tấn ra. Cùng con ma men nói chuyện là hoàn toàn không ý nghĩa.

Cậu thật vất vả mới đưa được hắn về nhà, lại bị hắn chất vấn như vậy. Mặc dù là bạn thân nhất của cậu, cũng không thể trắng trợn truy hỏi tâm tư của cậu như vậy được.

Nếu hắn còn có chút ý thức, vậy còn lại để hắn tự xử lý đi.

Tần Qua vừa mới xoay người ra cửa, đã bị người từ phía sau ôm lấy. Vô luận là lực đạo, mùi, góc độ, cũng không phải là cảm giác của nam nhân. Thân thể cậu so với ý thức phản ứng nhanh hơn, lập tức giãy ra, Đàm Tấn càng thêm dùng lực, siết đau thắt lưng cậu, làm cậu không thể động đậy.

Thanh âm buồn khổ từ phía sau truyền đến: “Em nói em thích hắn điểm nào nhất, tôi cũng có thể làm được.”

“Đàm Tấn, cậu uống say.” Có làm được hay không cũng không có ý nghĩa. Cậu không phải Lâm Hi Liệt.

“Tôi không uống rượu, không có say…” Người phía sau chôn mặt ở bả vai cậu, “Tần Qua, tôi thích em…”

Tần Qua cứng người lại.


Đàm Tấn mấy năm gần đây đối với cậu ra sao, trong lòng cậu rõ ràng. Cậu cũng thường tự hỏi có phải Đàm Tấn có ý với cậu hay không. Nhưng Đàm Tấn ở đại học đã quen qua vài người bạn gái, về nước cũng có bạn gái chính thức, là siêu mẫu Tiết Băng. Hai người thường bị chụp hình trên ‘Tuần san bát quái*’, cậu liền yên lòng, còn cười chính mình đa nghi nhiều chuyện. Không ngờ tới Đàm Tấn đối với cậu thật sự là…

*bát quái: tin đồn/ nhiều chuyện/ tám nhảm

Người phía sau vẫn còn tiếp tục thì thào: “Cho anh một cơ hội đi, anh sẽ yêu em còn hơn hắn, nhiều hơn so với bất cứ ai.” Dừng một chút lại thở hổn hển nói tiếp: “Anh bây giờ sẽ chia tay với Tiết Băng.” Lảm nhảm xong liền lấy điện thoại muốn ấn số.

Tần Qua vội vàng giật lấy, nắm ở trong tay.

Đây quả thực là một mớ hỗn lộn.

Chuyện của cậu và Lâm Hi Liệt còn dây dưa không rõ ràng, Đàm Tấn lại muốn chen chân vào.

Đàm Tấn ơi Đàm Tấn, tại sao cậu lại nói cho tôi biết. Như vậy chúng ta ngay cả bạn cũng không làm được.

Nếu có thể, tôi cũng muốn quên nam nhân kia… Không phải tôi không cho cậu cơ hội, chúng ta là bạn, hai gia đình còn quen biết, sao có thể yêu nhau được. Cậu muốn cho cha tôi với cha cậu đều tức chết sao.

Người phía sau còn toàn thân đều đặt lên người cậu, ép tới cả người cậu đều đau.”Đàm Tấn, cậu mau ngủ đi.”

“Em đáp ứng anh cho anh một cơ hội…”

“Được.” Đối với người say rượu, chỉ cần nghe theo hắn là được. Hắn sẽ không nhớ bản thân từng nói cái gì. Không nên làm trái ý hắn tranh cãi với hắn, chắc chắn có thể chọc cho hắn khùng lên.

“Em nói rồi đó…”

“Ừ, tôi nói.”


Bỗng nhiên trên lưng nhẹ đi, mặt đất vang lên một tiếng nặng, Tần Qua xoay người thì thấy Đàm Tấn cứ như vậy nằm trên sàn gỗ, ngủ mất đất.

Tần Qua tâm tình phức tạp mà nhìn Đàm Tấn, đem hắn kéo vào phòng ngủ, thay hắn cởi áo quần, lại lấy khăn ướt lau người hắn một lần, mới đắp chăn cho hắn.

Trên đầu giường Đàm Tấn còn để một cây son Lancôme.

Tần Qua đóng cửa lại, vào thang máy quay mặt tựa vào tường inox. Mặt tường lạnh lẽo làm cho đầu óc lung tung của cậu thanh tỉnh một chút.

Cậu nhắm mắt thở dài.

May mắn, Đàm Tấn không có cứng rắn với cậu.

Nếu nếu hắn cứ khăng khăng, cậu chắc chắn sẽ từ chối. Đồng thời tình bạn hai mươi mấy năm của bọn họ cũng sẽ kết thúc.

Có lẽ, mọi người đều thật kì lạ.

Người khác đối tốt với mình thì không thèm để ý, ngược lại muốn đem trái tim mình dâng lên cho một người khác, để cho người ta giẫm nát. Còn làm không biết mệt.

Đương nhiên, Cố Thành đã có một câu nói tuyệt vời: “Chúng ta giao trái tim cho người khác, không thu trở lại; người khác lại cho người khác, tình yêu sẽ luân chuyển trong nhân thế.” (_._)

______________________

Cố thành(1956-1993): là một trong những nhà thơ lớn nhất của Trung Quốc cuối thế kỷ XX. Ông là là một nhà thơ hiện đại, nhà văn và tiểu thuyết gia nổi tiếng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận