Ái Hậu Dư Sinh



Tần Qua mờ mịt từ trong cơn mê tỉnh lại.

Cả người cậu trần trụi nằm úp sấp trên giường. Da thịt tràn ngập dấu nhéo, dấu hôn, thậm chí dấu răng. Hạ thể dính đầy dịch thể, trên người đâu đâu cũng thấy dấu vết của người kia.

Nhớ lại… Sau khi nghe hắn tuyên bố một câu kia xong thì cậu hôn mê bất tỉnh, rồi trong lúc hắn đâm đâm rút rút không biết mệt mỏi mà tỉnh lại.

Cậu đã không thể đếm được cậu cùng người kia đến tột cùng đã thay đổi bao nhiêu tư thế.

Bây giờ hắn vẫn còn trong cơ thể cậu luật động di chuyển.

Người đàn ông này thật sự muốn làm cậu chết khô trên giường sao…

Mặt của cậu ma xát ra giường, thắt lưng đau đến sắp đứt. Hai điểm trước ngực sưng đỏ, chạm vào một chút thôi đã khiến toàn thân đau. Tính cụ run rẩy đã bắn không bắn được gì nữa rồi. Đùi trong co rút, tiểu huyệt bị ma xát đến không còn cảm giác. Tính cụ của người kia đã ở trong cơ thể cậu bắn hai lần rồi mà vẫn cứng như sắt.

Cậu thật sự sợ hãi ngay cả ruột cũng sẽ bị người này đâm thủng.

Tại sao lại tỉnh lại, lúc trước bị ngất đi thật tốt…

Ngay cả rên rỉ Tần Qua cũng không còn khí lực. Lúc bị đâm mạnh quá mới nức nở hai tiếng.


Người kia hình như nhận ra cậu đã tỉnh. Bỗng nhiên bao lấy tính cụ đã mềm xuống của cậu vào lòng bàn tay mơn trớn di chuyển.

Tần Qua chảy nước mắt lắc đầu: “Đừng… Cầu xin anh… Bỏ qua cho em…”

“Em còn muốn lấy người phụ nữ kia nữa không?”

Tần Qua nức nở thật lâu cuối cùng mới nói ra hai chữ: “… Sẽ không “

“Thật không ?”

“… Thật sự sẽ không…”

“Hiện tại đã biết em thuộc về ai chưa?”

“Biết… em… thuộc về anh…”

“Ai?”

“Lâm Hi Liệt … Ông xã …”

“Tốt lắm.”

Hai mắt Tần Qua đã bị nước mắt làm cho mơ hồ. Cậu nghĩ rằng sự trừng phạt này đã kết thúc, không ngờ người đàn ông này vẫn chưa buông tha cậu, tiếp tục tra tấn tính cụ đã bắn quá nhiều lần của cậu. Khoái cảm chạy xuống phía dưới, loại cảm giác sắp bùng nổ này, cũng là cảm giác sắp bắn tinh…

Tần Qua hoảng sợ tới cực điểm, cổ họng khàn khàn kêu lên: “Không… Lâm Hi Liệt… Không cần! … Em đáp ứng anh rồi! …”

“Sợ gì, bộ dáng nào của em mà anh chưa thấy qua.”

“Không! … A a a! …”

Chất lỏng ấm áp theo đầu khấc bắn ra. Cả người Tần Qua đều run rẩy. Xấu hổ điên cuồng như cơn bão quét qua tâm trí cậu. Cậu gấp đến nộ hỏa công tâm, ngất xỉu ngay tại chỗ. (=)))

***

Lần thứ hai Tần Qua mở mắt đã là buổi chiều.


Cả người đau mỏi như bị xe tải nghiền qua. Nhưng dù sao cậu đã được tắm rửa, vị trí sử dụng quá độ kia có cảm giác thanh thanh mát mát, hình như đã được bôi thuốc.

Người kia dựa vào đầu giường ngồi cạnh cậu, tay trái vòng qua cổ cậu, như có như không vuốt tóc cậu, tay phải cầm chuột điều khiển Laptop.

Tần Qua lại nhắm mắt một hồi lâu mới chậm rãi mở ra.

Lâm Hi Liệt lập tức phát hiện, để Laptop qua một bên rồi làm hành động muốn dìu cậu ngồi dậy. Nhưng Tần Qua nhẹ nhàng lách người, tránh khỏi bàn tay sắp chạm tới eo cậu, chậm rãi xốc chăn lên, muốn từ bên kia xuống giường.

Chỉ vài động tác như vậy thôi đã hao tổn hết sức lực của cậu.

Lâm Hi Liệt nhíu mày nhìn bóng dáng đơn bạc của người yêu bé nhỏ. Lúc chân Tần Qua chạm đến sàn nhà thì hắn vươn tay đem người nhẹ nhàng ôm về, đầu đặt lên vai cậu mềm giọng nói: “Ngày hôm qua là anh giận đến mất lí trí.”

Giống như không nghe thấy gì, Tần Qua nhẹ nhàng tránh tay hắn, tiếp tục cố gắng chuyển động thắt lưng đau đớn muốn xuống giường. Lâm Hi Liệt không tiếp tục ngăn lại nữa, chỉ xốc chăn lên, xuống giường tìm một bộ đồ ngủ bông ấm áp trong tủ quần áo. Từ bảy năm trước, Lâm Hi Liệt mỗi lần đi mua sắm chỉ cần nhìn thấy quần áo, giầy dép nào phù hợp với dáng người Tần Qua đều sẽ mua về. Thế là theo thời gian, tủ quần áo ở biệt thự cũ đã chứa đầy quần áo của Tần Qua. Hơn mười ngày trước hắn đã chuyển một phần đến Vịnh Nước Cạn.

Lâm Hi Liệt cầm áo ngủ đứng ở một bên cũng không làm Tần Qua thèm liếc một cái. Cậu lê thân thể mỏi nhừ tìm kiếm cả phòng, cuối cùng mới thấy ở thùng rác trong phòng tắm có lễ phục màu trắng bị vo viên nhàu nát.

Tần Qua nhặt lễ phục trong thùng rác ra, người kia nhìn thấy nhíu mày giật lại ném đi, rồi ôm cậu về phòng.

Trên giường bày hơn mười kiểu quần áo các loại: áo len, sơmi, áo nỉ, áo khoác, quần jean,.. Tần Qua tùy tiện cầm một cái, ngồi bên giường chậm rãi mặc vào. Mỗi lần Lâm Hi Liệt đưa tay muốn giúp đều bị cậu lách mình cự tuyệt. Lâm Hi Liệt bất đắc dĩ nhíu mày, từ tủ quần áo lấy ra một đôi giày đơn giản. Thừa dịp Tần Qua đang mặc quần áo, hắn ngồi xuống thay cậu mang tất, rồi nắm cổ chân cậu xỏ giày vào.

Tần Qua mặc xong, vẫn không nhìn Lâm Hi Liệt một lần nào, cũng không nói năng gì, đứng dậy đẩy cửa xuống lầu. Lâm Hi Liệt không còn cách nào chỉ có thể đi phía sau hỏi cậu: “Người có đau không?” “Em đói bụng chưa? Phòng bếp có làm canh gà, uống một chút ấm dạ dày đi… . Em muốn ăn gì?”

Tần Qua không trả lời mà đi thẳng ra cửa. Qua phòng khách, đài phun nước và hàng cây, cậu đi đến cửa lớn, bốn gã bảo vệ mang đồ đen lập tức cúi đầu nói: “Tần thiếu gia, thật xin lỗi, chúng tôi không thể để cậu ra ngoài.”

Tần Qua như là không nghe thấy gì còn muốn đi tiếp, trong khoảnh khắc đã bị người kia ôm lấy mang vào nhà.


Từ buổi chiều cho đến chạng vạng, hai người vẫn chìm trong chiến tranh lạnh. Tần Qua không nói một câu, mà Lâm Hi Liệt vốn cũng là người kiệm lời. Hắn thử đơn giản giải thích vài câu, Tần Qua vẫn chỉ cúi đầu nhìn chăm chăm vào bàn tay đặt trên đầu gối, trong mắt tựa hồ không hề dao động.

Trong lòng Lâm Hi Liệt liền rõ ràng, lần này hắn đã làm người yêu giận thật rồi. Tần Qua thoạt nhìn rất ôn hòa, chuyện bình thường cậu đều có thể thuận theo ý hắn, nhưng một khi cố chấp mười con trâu cũng kéo không lại. Lúc này cứng rắn hay mềm mỏng đối với cậu đều không có tác dụng. Mặc dù nắm giữ trong tay cả thương trường lẫn hắc đạo nhưng gặp phải loại tình huống này Lâm Hi Liệt lại không biết xử trí thế nào.

Ngày hôm qua hắn thật sự rất tức giận.

Bảy năm nay, hắn vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của người yêu, phái ba người ở phân hội Mỹ chú ý Tần Qua. Tuy rằng phân hội ở Mỹ không giống Hồng bang ở thành phố A mánh khoé thông thiên, có thể báo cáo chi tiết mấy vạn chữ về hoạt động cá nhân một ngày của Tần Qua, nhưng tình hình như thế nào đại khái Lâm Hi Liệt cũng biết.

Nhất là tin tức “không có bạn gái” làm hắn sung sướng hết sức.

Khi biết Tần Qua về nước làm việc, Lâm Hi Liệt liền quyết định, vô luận dùng thủ đoạn gì cũng phải đem người yêu cướp về.

Thời thế hiện nay không hề giống ngày xưa. Ở thành phố A này không còn ai có thể khống chế được hành động của hắn nữa.

Đầu tiên hắn bắt lấy cơ hội chuyện của Đàm Tấn, rồi sắp đặt cho ba cổ đông kia mang tiền bỏ trốn, sau đó ra mặt giúp đỡ khiến Tần Qua mang quà tới tận cửa cám ơn. Khi ấy ngay cả ôm hôn cậu cũng không cự tuyệt làm hắn vui mừng quá đỗi, dễ dàng bị mê hoặc, nhất thời thả lỏng theo dõi cậu.

Kết quả chính là đến ngày đính hôn của cậu hắn mới nhận được báo cáo!

________________

Ôi giồi, mần người ta xong rồi chơi trò trung khuyển =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận