Thái dương dần dâng lên phía đông.
Trời lờ mờ sáng, trên đường phố Nguyệt Nam xuất hiện một chi quan binh võ bị đầy đủ, dồn dập cùng tiến về phía một hướng.
Liễu gia.
Liễu Khiếu Thanh đang nằm trong phòng ngủ ôm tiểu thiếp say giấc, bỗng nhiên một âm thanh hốt hoảng của hạ nhân bên ngoài cửa vang lên đánh thức hắn dậy.
"Không hay rồi, lão gia, có quan binh tới phủ chúng ta, giáo mác chỉnh tề, xem bộ dáng đến có ý đồ xấu."
Liễu Khiếu Thanh giật mình, biết có đại sự, vội đứng dậy mặc y phục đi ra ngoài.
Lúc hắn bước ra, toàn bộ Liễu gia đã bị mấy ngàn quan binh bao vây chặt chẽ.
"Võ đô úy, ngươi đây là có ý gì?" Nhìn trung niên nhân trước mặt, Liễu Khiếu Thanh không chút sợ hãi, nét mặt âm trầm chất vấn.
Võ đô úy tên là Võ Chính Xuyên nghiêm nghị nói: "Bọn ta hoài nghi Liễu gia tích trữ lương thảo, có mưu đồ khởi nghĩa chống lại triều đình, hôm nay phải dẫn Liễu gia chủ đi một chuyến, mong ngươi đừng cố sức phản kháng."
Liễu Khiếu Thanh tức giận cười lớn: "Ha ha, lời ngươi nói đến hài tử ba tuổi nghe được cũng cười rụng răng.
Liễu gia bấy lâu nay chỉ lo làm sinh ý, tiền tài địa vị dư thừa, nào cần thiết phải mưu đồ bất chính với triều đình."
Muốn lật đổ hoàng thất Đại Kim nói thì dễ, làm thì Vạn Dặm Chưa Đủ Một Bước, rõ ràng Võ Chính Xuyên đây là đang mượn một lý do hão huyền để trói hắn lại.
Liễu Khiếu Thanh biết sự việc không đơn giản như bề ngoài, hẳn là phía sau Võ Chính Xuyên còn có người đi.
Một âm thanh nam tử vang lên: "Liễu Khiếu Thanh, ngươi không cần phải phủ nhận, trong tay ta có chứng cứ ngươi mưu đồ bất chính."
Nhìn một nam nhân từ trong đám đông bước ra, sắc mặt Liễu Khiếu Thanh càng thêm âm u: "Quả nhiên là ngươi, Hoàng Lý.
Xem ra ngươi đã mưu đồ hợp tác với Võ Chính Xuyên từ lâu rồi a."
Liễu Khiếu Thanh làm sinh ý lâu năm, gây thù chuốc oán, kẻ thù đếm không hết.
Hoàng Lý là một trong những người làm hắn kiêng kỵ.
"Liễu gia chủ, có một số lời không thể nói bừa, ta chỉ là đang hỗ trợ quan phủ làm việc mà thôi." Hoàng Lý lập tức phủ nhận, nghĩa chính ngôn thuận nói.
Dù bọn hắn có âm thầm đối phó lẫn nhau, nhưng bề ngoài giữa đông người thì không thể thừa nhận.
Võ Chính Xuyên không kiên nhẫn phất tay: "Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện phiếm, Liễu gia chủ, ngươi dự định hợp tác theo chúng ta hay cần ta phải cưỡng chế mang đi đây?"
Liễu Khiếu Thanh hừ lạnh: "Võ đô úy, ngươi có được lệnh của Vương Minh?"
Vương Minh là tên của quan phủ Nguyệt Nam.
Võ Chính Xuyên nói: "Điều này không đến lượt ngươi quản, ngoan ngoãn theo chúng ta là được rồi."
Trong nội bộ quan quân Nguyệt Nam cũng không phải thực sự yên ổn, luôn có đấu đá sóng ngầm.
Võ Chính Xuyên nắm trong tay binh lực lớn nhưng thường xuyên bị Vương Minh áp chế đè xuống, lần này hắn ra tay với Liễu gia, chính là tiền trảm hậu tấu.
Vương Minh không phải là không có kiêng kỵ hắn, đợi đến khi chia năm xẻ bảy Liễu gia, Vương Minh cũng không thể vì một Liễu gia hữu danh vô thực mà xé mặt với hắn đi.
Lời Võ Chính Xuyên vừa vang lên, quan binh vây quanh nâng lên đao, từ từ ép tới đám người Liễu gia ở giữa.
Người Liễu gia thực sự hoảng sợ, vì bị vây bất ngờ, chỉ số ít trong đám người bọn họ có võ công cao ở đây.
Đối mặt với binh mã cường tráng, muốn bình yên toàn thân thoát ra là không thể nào.
Liễu Khiếu Thanh gằn giọng: "Các ngươi thực sự muốn lưỡng bại câu thương sao?"
Ánh mắt của hắn vô cùng âm trầm đáng sợ, Võ Chính Xuyên bị ánh mắt như thú dữ này nhìn đến thì giật nảy mình, nội tâm có chút hoảng sợ.
Mặc dù hắn là một quan quân có danh tiếng, trên chiến trường giết vô số kẻ địch.
Nhưng ở trên chiến trường là một chuyện, trong giang hồ là một chuyện.
Võ Chính Xuyên trên giang hồ cũng là một cao thủ có tiếng tăm không nhỏ.
Đối mặt đơn đả độc đấu, quan quân binh lính khó mà chiến thắng một cao thủ giang hồ quyền cước xảo diệu, thân pháp linh hoạt.
Võ công của quân binh chỉ phù hợp trên chiến trường, đối mặt địch nhân đông đảo, phối hợp quân đội mà thôi.
Võ Chính Xuyên lo lắng nếu lần này để Liễu Khiếu Thanh chạy thoát, sau đó liều mạng báo thù, cái mạng của hắn sẽ rất nguy cấp, thậm chí liên lụy đến người nhà.
Ngày tháng sau đó sẽ không được yên ổn.
Võ Chính Xuyên nhìn sang Hoàng Lý, Hoàng Lý có phần hiểu đối phương nghĩ gì, hắn cũng không muốn Liễu Khiếu Thanh chạy thoát.
Trong đám người ở đây đơn đả độc đấu, Liễu Khiếu Thanh chính là người mạnh nhất.
Hoàng Lý ra hiệu, từ phía sau lưng hắn, một thanh niên đầu tóc bù xù, mặt có một vết sẹo lớn chém chéo từ lông mày xuống dưới má đối diện, bộ dáng trông vô cùng dữ tợn.
"Giao hắn cho ngươi." Hoàng Lý thấp giọng nói.
Thanh niên mặt sẹo gật đầu, thân thể chợt động bắn về phía Liễu Khiếu Thanh.
Võ Chính Xuyên thấy vậy phất tay: "Giết."
Binh lính đông đảo liền hướng người Liễu gia chém đến.
Nhìn thấy thanh niên mặt sẹo, nội tâm Liễu Khiếu Thanh mơ hồ có một tia bất an.
Nhưng lúc này không suy nghĩ được nhiều, bởi thanh niên mặt sẹo đã huy quyền đánh đến.
Liễu Khiếu Thanh vội tiếp chiêu.
"Hự!" Hai nắm quyền chạm vào nhau, Liễu Khiếu Thanh lùi lại vài bước biến sắc, bàn tay vừa tiếp quyền với thanh niên mặt sẹo giấu trong tay áo đang đỏ lên, run rẩy liên tục.
Tại một hoa viên, Liễu Thiến Y tay nắm trường kiếm, bên cạnh có một nha hoàn không ngừng kéo nàng lại.
"Tiểu thư, ngươi mau chạy a."
"Không được, ta tuy là phận nữ nhi, nhưng cũng không thể bỏ lại Liễu gia mà chạy trốn một mình." Liễu Thiến Y không cam lòng nói.
"Nhưng trong người tiểu thư mang rất nhiều thư tịch quan trọng liên quan đến vận mệnh Liễu gia, nếu người không chạy mà bị bắt lại, như vậy mới là hại Liễu gia a." Nha hoàn khóc không ra nước mắt nói.
Liễu Thiến Y cắn cắn môi, nàng cũng hiểu là vậy, nhưng chẳng qua không cam lòng.
Sau cùng, Liễu Thiến Y quay đầu bước về phía cửa sau.
Tiểu nha hoàn thấy vậy biết tiểu thư chuyển ý vui mừng đuổi theo.
.
.
Lại nói bên phía Thẩm Đống.
Giờ phút này hắn không ngừng kêu khổ.
Trên đường truy đuổi, Bùi Mục Quan ở phía sau chạm mặt một số bằng hữu vội cầu hỗ trợ, lập tức lại có thêm hai người võ công cao cường gia nhập truy bắt hắn.
Được Thẩm Đống ôm trong tay, Bạch Nhi Nhi chợt chỉ tay lên tiếng: "Khu rừng phía Đông kia phi thường rậm rạp, chúng ta có thể lợi dụng nó để lẩn trốn."
Thẩm Đống nhìn theo phương hướng nàng chỉ, liền thấy phía Đông có một khu rừng lớn.
Phía sau là một sơn mạch liên miên.
Hắn lập tức chuyển đổi phương hướng, khinh thân chạy vào rừng.
Những kẻ phía sau đông đảo, võ công cao cường, hắn không thể đánh lại.
Lựa chọn duy nhất chỉ có thể làm là chạy, hi vọng cắt đuôi được bọn hắn.
Ở phía sau, Bùi Mục Quan nhìn thấy hai người đổi phương hướng chạy vào rừng thì thầm nhíu mày, quay sang nói với nam nhân trung niên xấu xí bên cạnh: "Ôn thúc, phải nhờ cậy ngươi rồi."
Ôn Bát Ba gật đầu, từ trong ống tay áo thả ra một đầu chim lông xanh nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp.
"Có Lục Mĩ Điểu này của ta, hai kẻ phía trước có thần tiên cứu mới có thể chạy thoát."
Ôn Bát Ba là một cao thủ nhị lưu, võ công bình thường nhưng có sở trường huấn luyện thú, đầu Lục Mĩ Điểu này của hắn được huấn luyện vô cùng tốt, sau khi được Ôn Bát Ba ra hiệu, liền vỗ cánh bay lên không trung phía trên đầu hai người Thẩm Đống.
"Đi thôi." Ôn Bát Ba đắc ý nói, "Có Lục Mĩ Điểu truy tung, đảm bảo sẽ bắt được bọn hắn cho ngươi.
Bất quá ta nói trước, mỹ nhân như Bạch Nhi Nhi phải để ta hưởng dụng trước, đã lâu ta chưa chạm vào nữ nhân rồi."
Trên mặt Ôn Bát Ba lộ ra thần sắc dâm đãng thèm khát.
Bùi Mục Quan khinh thường tên sắc tặc này, bất quá bề ngoài gật đầu nói: "Đây là điều tất nhiên.
Ôn huynh đã giúp ta, mỹ nhân sẽ cho ngươi.
Thứ ta muốn bắt là nam nhân kia mà thôi."
Hừ, đợi bắt được đôi dâm phụ kia, hắn sẽ đánh chết Ôn Bát Ba.
Làm bạn với kẻ này khiến Bùi Mục Quan cảm thấy xúc phạm bản thân.
Chẳng qua là lúc này hắn cần Lục Mĩ Điểu để truy tung người mà thôi, không thể ra tay ngay được.
Bùi Mục Quan muốn giết Ôn Bát Ba cũng không chỉ vì lý do kinh tởm, mà là Ôn Bát Ba tuy võ công bình thường, nhưng lại có bản lĩnh huấn luyện thú vật rất hay.
Ôn Bát Ba xuất thân từ Hồ Mỗ Lý Sơn Ngự, một môn phái giang hồ có sở học ngự thú nổi tiếng, nhiều năm trước vì mâu thuẫn bị vô số môn phái liên thủ diệt môn.
Hồ Mỗ Lý Sơn Ngự cá chết lưới rách, một số người trước khi chết đã liều mình thiêu rụi hết kinh sách điển tịch quan trọng ghi chép về thuật ngự thú.
Các tông môn gia nhập tiêu diệt Hồ Mỗ Lý Sơn Ngự tiếc nuối không thôi.
Mục đích của bọn hắn là thuật ngự thú diệu kỳ bị thiêu thành tro bụi.
Hồ Mỗ Lý Sơn Ngự nghèo thấy lá khô, những thứ còn lại chỉ là chút lương thực cùng một đám thú được thuần phục.
Nửa năm trước, Bùi Mục Quan vô tình gặp được Ôn Bát Ba.
Người duy nhất còn sót lại trong đại nạn diệt môn năm ấy.
Bùi Mục Quan không vội động thủ, hắn không biết Ôn Bát Ba giấu ngự thú chi pháp ở đâu nên không giật dây động rừng.
Bùi Mục Quan làm quen với Ôn Bát Ba, dần dần thân thiết.
Biết được lão trung niên này có bản tính dâm dục, liên tục dùng mỹ sắc dụ dỗ.
Thế nhưng Ôn Bát Ba không ngốc, không lộ ra bất cứ thông tin gì.
Bất quá, gần đây hắn nhận được tin tức từ tai mắt gián điệp, biết được Ôn Bát Ba mang theo ngự thú chi pháp trong người mà đi ra ngoài.
Trùng hợp làm sao, trên đường đuổi theo hai người Thẩm Đống, Bùi Mục Quan gặp Ôn Bát Ba, vội mời gọi hắn đuổi theo, không tiếc lấy Bạch Nhi Nhi đại mỹ phụ Liễu gia ra để dụ dỗ, Ôn Bát Ba thấy sự tình vui, liền gia nhập vào.
Thẩm Đống vừa chạy vào rừng, Bạch Nhi Nhi liền nói: "Dường như ngươi cũng đã mệt, thả ta xuống ta tự mình chạy được a.
Ở trong rừng lớn rậm rạp này, bọn hắn khó mà đuổi tới."
Thẩm Đống lúc này thực sự mệt mỏi, mang theo một người chạy trong thời gian lâu như vậy, nói không mệt là nói dối.
Hắn không cố chấp làm gì, thả Bạch Nhi Nhi xuống.
Bất quá, dù hai người đã chạy rất lâu rồi, vẫn phát hiện thân ảnh đám người Bùi Mục Quan đuổi theo phía sau.
Thẩm Đống quan sát xung quanh, không lâu sau phát hiện phía trên không trung, luôn có một đầu lục điểu bay theo bọn hắn.
"Xem ra chúng ta chạy đến đâu cũng bị bọn hắn đuổi theo." Sắc mặt Thẩm Đống trầm như nước nói.
"Thẩm Đống, phía trước là vực sâu." Bạch Nhi Nhi thốt lên.
Thì ra hai người đã chạy tới một cái vực sâu không thấy đáy, phía dưới đáy vực âm u mờ mịt đáng sợ.
Thẩm Đống quan sát thấy dưới vách vực có một lỗ hang động sâu, liền dắt tay Bạch Nhi Nhi đi tới.
"Chúng ta phải liều mạng thôi.
Phía sau là địch, phía trước là vực sâu.
Bên kia có nhiều dây leo lớn, có thể từ đó leo xuống."
Bạch Nhi Nhi bị Thẩm Đống nắm tay, nét mặt đỏ ửng, nhưng trong tình thế nguy cấp này nàng không nói gì.
Nhìn về phía sau một chút, lại nhìn xuống đáy vực, Bạch Nhi Nhi gật gật đầu.
Khinh công Thẩm Đống tinh diệu, hắn ôm eo Bạch Nhi Nhi, một tay nắm dây leo, hai chân đạp lên vách vực liên tục, chạy ngang vách vực dễ dàng.
Qua một đoạn, lại bắt lấy dây leo khác, hướng hang động chạy đến.
Bạch Nhi Nhi ôm chặt cổ Thẩm Đống, hơi nhìn xuống vực sâu không thấy đáy không nhịn được hoảng sợ trong lòng.
Nếu lúc này rơi xuống, chắc chắn tan xương nát thịt a.
Lúc này Thẩm Đống nghiêng người chạy, tay chợt siết chặt Bạch Nhi Nhi trong lòng làm đầu nàng vùi mạnh trong ngực hắn.
Dù bị bất ngờ, nhưng không hiểu sao Bạch Nhi Nhi có một cảm giác rất an toàn.