Đám người Bùi Mục Quan chạy tới bờ vực, đúng lúc nhìn thấy hai người Thẩm Đống tiến vào vang động trên vách.
Vội vàng đuổi theo.
Thẩm Đống và Bạch Nhi Nhi nhảy vào hang, phát hiện đây là một hang động sâu thẳm.
Hai người lập tức tiến vào.
Bất quá đoạn hang đầu tiên, không gian rất nhỏ, phải khom người bò vào.
Thẩm Đống để Bạch Nhi Nhi bò vào phía trước, còn mình đi theo sau.
Ở tư thế này, Bạch Nhi Nhi khom người vểnh lên mông lớn, Thẩm Đống nhịn không được, tay trảo bóp mông nàng một cái.
"A~...?" Bạch Nhi Nhi liền tức giận trừng mắt: "Đã là thời điểm nào rồi mà ngươi còn tâm tư đùa giỡn?"
"Chỉ có thể trách ngươi quá quyến rũ." Thẩm Đống cười nói, "Tiếp tục đi a, đám người phía sau đuổi đến rồi, đừng để ý đến ta."
Bạch Nhi Nhi biết đây không phải là lúc để chất vấn, vội vàng tiếp tục tiến tới.
Thẩm Đống không tiếp tục trêu chọc nàng.
Một lúc sau, cả hai đã chạy đến một không gian rộng lớn, trước mặt có hai thông đạo ngay ngắn, rõ ràng là được người xây dựng nên.
"Đứng lại cho ta."
Phía sau vang lên âm thanh Bùi Mục Quan, Thẩm Đống vội kéo tay Bạch Nhi Nhi chọn một thông đạo chạy vào.
Bên trong thông đạo này, hai bên vách tường có treo đầy đuốc và bát dầu, bất quá Thẩm Đống không có thắp sáng lên, chính là sợ người phía sau đuổi theo thấy có ánh sáng liền tụ tập đuổi vào.
Liền ngay sau đó, đám người Bùi Mục Quan chạy đến.
Thấy hai thông đạo, không rõ là hai người Thẩm Đống chạy lối nào, Bùi Mục Quan không chút do dự phân phó: "Lối này để ta và Ôn huynh lo liệu.
Cố huynh, làm phiền ngươi thông đạo kia rồi."
Bùi Mục Quan không dám để Ôn Bát Ba đi tách ra khỏi hắn.
Chẳng may Ôn Bát Ba tìm thấy Bạch Nhi Nhi và hưởng dụng nàng trước, vậy thì hắn lỗ lớn.
Cố Triều An là một quan viên triều đình, võ công không thấp, là người Bùi Mục Quan chủ tâm giao hảo, thuận tiện hỗ trợ làm sinh ý thủy lộ.
Vừa nãy trên đường truy theo Thẩm Đống và Bạch Nhi Nhi, Bùi Mục Quan gặp được hắn vội mời theo.
Những người này ngày thường được Bùi Mục Quan hậu đãi rất tốt, thường xuyên mời đi thanh lâu chơi gái uống rượu.
Bình thường Bùi Mục Quan nếu nhờ cậy việc gì đều trả thù lao hậu hĩnh, bởi vậy nên không chút từ chối mà đi theo giúp hắn.
Phương hướng Bùi Mục Quan lựa chọn để thân chinh tình cờ lại ngược với lối đi của Thẩm Đống.
Bùi Mục Quan và Ôn Bát Ba đi vào một thông đạo.
Thông đạo còn lại Cố Triều An và cao tầng Bạch Lan Hội gồm ba nam một nữ đi vào.
Bọn hắn thắp đuốc, từ từ tiến vào.
Nữ nhân duy nhất này là một nữ tử bộ dáng ưa nhìn tạm ổn.
Bất quá ánh mắt sắc lạnh giảo hoạt.
Cố Triều An đi bên cạnh nàng, bàn tay thô lỗ xoa xoa mông lớn.
Trước đây mọi lần Cố Triều An đi đến Bạch Lan Hội đều được Bùi Mục Quan tiếp đãi chu đáo.
Một lần vô tình nhìn thấy Tấn Hân Nghiên thì say mê không dứt ra được, đây là mẫu nhan sắc hắn ưa thích.
Bùi Mục Quan lợi dụng điểm này, không cho Cố Triều An tiếp xúc Tấn Hân Nghiên, mỗi lần hàn huyên đều nói ẩn ý, ý tứ nếu Cố Triều An giúp hắn một số việc sẽ lập tức tặng mỹ nhân.
Bất quá việc Bùi Mục Quan nhờ cậy quá lớn.
Cố Triều An cái giúp được cái không.
Bởi vậy dây dưa mãi Cố Triều An chưa chạm được mỹ nhân.
Ngày hôm nay Bùi Mục Quan cố tình sắp xếp Tấn Hân Nghiên hành động cùng một chỗ với Cố Triều An, ý tứ là gì rất rõ ràng.
Hiển nhiên là đang nhờ cậy nịnh nọt a.
Là đồng đạo ra vào thanh lâu với nhau không biết bao nhiêu lần, Cố Triều An không khó mà đoán được Bùi Mục Quan ưa thích mỹ phụ chạy trốn phía trước.
Đây rõ ràng là mỹ nhân đổi mỹ nhân a.
Đưa Tấn Hân Nghiên cho hắn, nhờ hắn lo liệu bắt tới thục phụ phía trước nếu có thể tìm thấy.
Rõ ràng Bùi Mục Quan đã tính toán đâu vào đấy.
Tấn Hân Nghiên khẽ nhích người sang một bên: "Cố đại ca, ngươi không thể làm vậy a~"
Ba nam nhân Bạch Lan Hội còn lại mặc dù thấy cảnh này, nhưng làm ngơ đi quay sang phía khác, giả bộ không nghe thấy.
Hết cách rồi, Cố Triều An quyền thế to lớn, ngay cả hội chủ cũng phải nể nang ba phần, bọn hắn không dám làm đối phương phật ý.
Cố Triều An thấy Tấn Hân Nghiên chỉ hơi tránh mông mà không đẩy tay mình ra thì mừng rỡ, ôm Tấn Hân Nghiên vào trong lòng: "Sao lại không thể? Ta ưa thích ngươi thật lòng a."
Hai mắt Tấn Hân Nghiên lấp lánh hỏi: "Ngươi có thích ta thật lòng? Người ta còn là xử nữ a!"
"Người ta còn xử nữ a!" Cố Triều An hít sâu một hơi, trong đầu lặp lại lời Tấn Hân Nghiên nói.
Toàn thân bị kích động hưng phấn nhẹ.
Rõ ràng đây là tín hiệu mở cửa.
"Ta thật lòng ưa thích ngươi, ngươi không tin sao?" Cố Triều An nắm lấy hai vai Tấn Hân Nghiên, nhìn thẳng vào hai mắt nàng thâm tình nói.
"Vậy chứng minh đi, cùng ta giết bọn hắn." Tấn Hân Nghiên chỉ tay về phía ba nam nhân Bạch Lan Hội.
"Cái gì?"
"Ngươi muốn giết chúng ta?"
"Ngươi muốn phản lại hội chủ sao, kỹ nữ?"
".
.
."
Ba người nghe vậy không chút sợ hãi, ngược lại còn mắng chửi Tần Hân Nghiên một trận.
Bọn hắn không tin ba người liên thủ không thể đánh lại Cố Triều An và Tấn Hân Nghiên.
Khi một người mắng Tấn Hân Nghiên là kỹ nữ, trong mắt Cố Triều An loé lên một tia hung bạo.
Nhưng hắn không phải là kẻ ngốc, đè nén lửa giận lại, hỏi Tần Hân Nghiên: "Tại sao?"
Tấn Hân Nghiên cười quyến rũ đáp: "Ngươi sẽ có ta và tài sản Bạch Lan Hội.
Bằng không, một khi bí mật ta sắp nói và quan hệ giữa ta và ngươi bị ba người này trở về tiết lộ cho Bùi Mục Quan, ta sẽ khó mà rời khỏi Bạch Lan Hội."
Cố Triều An nghe vậy suy nghĩ một chút, vài khắc qua đi gật đầu nâng đao lên.
Trong hang động trong nháy mắt vang lên thanh âm binh khí va chạm.
Không lâu sau, trên mặt đất đã xuất hiện ba cỗ thi thể đẫm máu.
Sau vách tường phía trong thông đạo.
Vừa rồi chạy vào trong, Thẩm Đống suy đoán đám người Bùi Mục Quan sẽ chia binh hai đường truy đuổi, Bạch Nhi Nhi đưa ra đề nghị ẩn núp chặn đánh bất giữa đường nhân lúc kẻ địch không ngờ, nếu không cứ chạy như vậy, chẳng mấy chốc sẽ kiệt sức mà lâm vào thế bị động.
Thẩm Đống liền đồng ý.
Bất quá bọn hắn lại nhìn thấy một màn không ngờ tới, nội bộ đối phương lục đục chém giết lẫn nhau.
Chợt Thẩm Đống nhìn thấy mông cong Bạch Nhi Nhi quá mức quyến rũ, nhịn không được luồn tay vào tiểu nội khố của nàng.
"Ngươi...!mau dừng lại a~" Bạch Nhi Nhi kinh hãi đè tay Thẩm Đống lại, thì thầm nói.
Thẩm Đống không dừng lại mà tiến sâu hơn, ngón tay dùng lực gảy gảy lên âm hạch, tại bên tai Bạch Nhi Nhi nói: "Chỉ trách nàng quá xinh đẹp a.
Chúng ta đã trải qua giao hoan phu thê chi thực, nàng còn xấu hổ gì nữa?"
"Ưm...!đừng mà~" Thủ pháp Thẩm Đống quá lợi hại, làm cho khoái cảm lập tức ập đến não Bạch Nhi Nhi.
Nàng lại không dám làm ra động tác quá mạnh, sợ bị đám người bên kia phát hiện.
"Chúng ta...!sẽ không có kết cục tốt, với lại ta không thích ngươi."
Bạch Nhi Nhi uốn éo mông muốn đẩy tay Thẩm Đống ra nhưng không thể, càng làm vậy, âm hộ nàng càng cọ xát mạnh với tay Thẩm Đống.
Bạch Nhi Nhi lại không thể kiểm soát được âm hộ mẫn cảm, bị kích thích trong hoa tâm bắt đầu chảy ra dịch mật trong suốt.
"Không quan tâm ngươi thích ta hay không, chỉ cần ta yêu ngươi là được rôi." Thẩm Đống bá đạo nói.
Phía bên kia.
"Nga, bấy lâu nay Cố ca ít khi thi triển thân thủ, không ngờ võ công ngươi cao vậy a!" Tấn Hân Nghiên khen ngợi nói.
Cố Triều An ôm Tấn Hân Nghiên, tay bóp lên vú lớn: "Vậy ngươi có thể nói cho ta bí mật của ngươi a?"
"Cố ca quá vội vàng a, ngươi ưa thích ta hay thân thể ta?" Tấn Hân Nghiên đẩy hắn ra, từ trong ngực áo lấy ra một tấm da mỏng đưa cho Cố Triều An.
"Ta ưa thích ngươi thật lòng...!A đây là...?" Cố Triều An biện minh, bất quá liền bị nội dung trên tấm da thu hút sự chú ý.
"Bấy lâu nay Bùi Mục Quan gom góp tài sản kim ngân cất giữ trong một bảo tàng, vẽ ra bản đồ giấu trên mái nhà phủ đệ Phương Diễm tại một gian nhà hẻo lánh, đến cả Phương Diễm cũng không biết chuyện này.
Thứ này là do ta vô tình tìm được." Tấn Hân Nghiên không nhanh không chậm nói.
Cố Triều An vui mừng: "Phương Diễm? Đệ nhất mỹ nữ trong Bát Nữ Tiêu Thủy? Ngươi lấy được tấm bản đồ này quả thực rất quý giá.
Từ giờ ngươi hãy theo ta, hảo hảo làm phu nhân Cố gia đi."
Tấn Hân Nghiên lắc đầu: "Không phải ngươi không biết chuyện hạt giống Tác Mộc a.
Chính vì nó nên chúng ta mới phải nghe theo Bùi Mục Quan không sai một lời.
Một khi hạt giống phát tác, từ mọi lỗ chân lông trên mặt sẽ mọc ra rễ cây, liên tục khát nước, đau đớn mà chết từ từ.
Lúc đó bộ dáng ta xấu xí, ngươi còn thích ta a?"
Tấn Hân Nghiên đứng vị trí thứ năm trong Bát Nữ Tiêu Thủy, tất nhiên sẽ bị gieo hạt giống vào thân thể.
Bùi Mục Quan hành sự độc ác, chỉ coi Bát Nữ Tiêu Thủy là đồ chơi, Tấn Hân Nghiên vô cùng căm ghét.
Nàng luôn muốn tìm mọi cách thoát khỏi Bạch Lan Hội, lần này được đơn độc ở chung với Cố Triều An, đại thiếu Cố gia, một cơ hội không thể tốt hơn để nàng bắt đầu kế hoạch.
Cố Triều An gật đầu: "Ta biết chuyện hạt giống Tác Mộc.
Theo như ngươi nói phải làm sao?"
Tấn Hân Nghiên đáp: "Tổ tiên Bùi Mục Quan từng là đại y sư chuyên hành Y cứu người, nhưng cũng chính bọn hắn điều chế ra loại hạt giống độc vật này.
Chỉ có trong tay Bùi Mục Quan mới có thuốc giải."
Cố Triều An gật gù: "Như vậy chuyện thuốc giải chỉ có thể từ từ rồi tính, còn bây giờ...!các ngươi nghe đã lâu như vậy rồi, còn không mau đi ra?"
Hắn nhìn chằm chằm vào sâu trong hang động.
Tấn Hân Nghiên nghe vậy cũng nhìn lại, nắm lên kiếm đề phòng.
Dưới ánh đuốc lập loè, Thẩm Đống và Bạch Nhi Nhi bước ra.
Nét mặt Bạch Nhi Nhi đỏ ửng, lườm Thẩm Đống hờn dỗi.
Vừa rồi Thẩm Đống dùng lực lớn moi móc âm hộ nàng, Bạch Nhi Nhi trong một khoảnh khắc không kiểm soát được, đã lỡ rên rỉ ra một tiếng, âm thanh vừa đủ lớn để cho Cố Triều An phát hiện thấy.
Võ công của Cố Triều An không thấp, tất nhiên là đạo âm thanh dễ nghe kia không thoát khỏi tai của hắn.
Trước khi bước ra, Thẩm Đống rút tay khỏi lồn Bạch Nhi Nhi, giơ lên mút ngón tay dính đầy dâm thủy trước mặt nàng, hại cho mỹ nhân mặt đỏ như máu.
Cố Triều An không rõ âm thanh bản thân nghe thấy là gì, dù sao tại Nguyệt Nam Bạch Nhi Nhi nổi tiếng là công dung ngôn hạnh, dù sao cũng khó để người ta liên tưởng đến phương diện kia.
Hắn chỉ nghĩ là nàng chạy trốn quá lâu mệt mỏi, hoặc có nội thương dẫn đến không thể kiềm chế thốt ra một tiếng mà thôi.
"Cố Triều An, Tấn Hân Nghiên.
Nguyên lai hai ngươi có tư tình với nhau." Là người chuyên xử lý sự vụ cao cấp của Liễu gia, đối với những nhân vật lớn trong Nguyệt Nam, Bạch Nhi Nhi đều có nhận biết.
Giờ phút này nét mặt nàng lạnh lẽo không cảm xúc, trở về bộ dáng uy nghiêm vốn có của đại phu nhân Liễu gia.
Thẩm Đống nhìn thấy rất bất ngờ, trái ngược với lúc nàng rên rỉ dưới thân thể hắn a.
"Liễu phu nhân, không ngờ lúc này ngươi vẫn còn rảnh rỗi ở đây.
Lúc này hẳn là Liễu gia đã chìm trong biển lửa rồi a." Cố Triều An châm chọc nói.
"Cái gì?" Bạch Nhi Nhi hơi biến sắc, nhưng sau đó nét mặt lập tức trở lại bình thường, "Ngươi muốn dao động ta?'
Cố Triều An tán thưởng: "Liễu gia chủ cưới được một người như phu nhân đây quả thực là phúc ba đời.
Phong thái điềm tĩnh của phu nhân quả là hiếm có.
Bất quá...!Bấy lâu nay Liễu gia làm sinh ý lớn không xem ai ra gì, kết nhiều oán thù, ngày hôm nay Võ đô úy và Hoàng Lý đã liên thủ tiến đến Liễu gia, các ngươi ngày thường cố ý giao hảo với Vương Minh cũng vô dụng, thế sự quá lớn, Vương Minh lại không biết trước, đợi lúc hắn biết thì Liễu gia đã trở thành một đám tro tàn.
Hắn sẽ không vì một gia tộc đã sụp đổ mà trở mặt với nhiều người như vậy a."
"Ngươi...!ngươi nói dối!" Thân thể Bạch Nhi Nhi run run, nàng hiểu rất rõ thế cục Nguyệt Nam, nên nàng biết lời Cố Triều An nói rất có khả năng xảy ra.
Nghĩ tới thảm cảnh tại Liễu gia, nội tâm Bạch Nhi Nhi nhịn không được mà cảm thấy sợ hãi.
Thẩm Đống nắm tay Bạch Nhi Nhi trấn an: "Ngươi bình tĩnh, không nên quá xúc động."