Ái Hoa Tiên


Hai xe ngựa đi đến một toà phủ đệ rộng lớn nguy nga.

Vào lúc này Thẩm Đống mới rút ngón tay ra khỏi lỗ cúc huyệt của Tiểu Yến, liếc nhìn ngón tay dính đầy dịch ruột cùng dâm thủy dinh dính hắn cười thầm.

Nữ nhân này thật dâm đãng.

Xuống xe ngựa, Tiểu Yến lên tiếng:

"Thẩm Đống, ngươi đi theo ta."

"Dẫn ta đi đâu?" Thẩm Đống hỏi.

"Sao nào? Ngươi nên hiểu thân phận ngươi bây giờ là tù nhân, sao lại hỏi nhiều như vậy?" Tiểu Thi lườm lườm hắn.

"Được a được a." Thẩm Đống gật đầu.

Đứng dưới mái hiên phải cúi đầu, "Bất quá, các ngươi định ngược đãi tù nhân này như thế nào đây, có định hành hạ ta chết?"

Thẩm Đống cố ý nhấn mạnh từ hành hạ, Tiểu Yến và Tiểu Thi dĩ nhiên nghe ra ý tứ của hắn.

Nhưng vì để che dấu không để các tỷ muội khác biết, Tiểu Yến làm ra mặt lạnh, đá vào mông Thẩm Đống: "Đi nhanh lên, chớ lảm nhảm nhiều."

Thẩm Đống có chút tức giận, được a xú nữ nhân, đợi đến lúc ta đè ngươi ra đánh mông lớn, để xem ngươi cầu xin như thế nào, dám trước mặt nhiều người đánh bổn công tử.

"Thẩm Đống, ngươi cẩn thận." Bạch Nhi Nhi lên tiếng.

Thẩm Đống nhìn lại thì phát hiện hắn và Bạch Nhi Nhi bị dẫn đi hai đường khác nhau.

Thẩm Đống vội hô lên: "Các ngươi không nhốt chung ta cùng nhạc mẫu?"

Tiểu Thi trợn mắt nói: "Đừng tưởng ta không biết ngươi có ý định gì.

Nói cho ngươi biết, nếu bọn ta nhốt chung ngươi cùng Bạch Nhi Nhi, người gặp thảm là bọn ta.

Với lại ngươi là tù nhân, không có quyền có ý kiến."

Một nữ nhân Bạch Lan Hội trong số người áp giải hai người Thẩm Đống tiến lại gần nói: "Tên nam nhân kia, nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, đừng trách chúng ta nặng tay."

"Ai da tỷ tỷ, là ta lỗ mãng, ta lập tức đi ngay." Thân là đại trượng phu bị một đám nữ nhân uy hiếp, Thẩm Đống có chút tức giận.

Nhưng hết cách rồi, xung quanh ngoài sáu nữ nhân này, còn một đám gia nhân canh giữ xung quanh, một mình hắn không thể đánh lại.

Đành cười bồi.

Người thức thời cứng được mềm được, tạm ổn định tràng cảnh trước mắt, sau này hảo hảo dạy dỗ đám nữ nhân này sau.

Ném cho Bạch Nhi Nhi một ánh mắt ra hiệu chú ý an toàn, Thẩm Đống bị Tiểu Yến dẫn tới một tiểu viện vắng vẻ, cùng lúc đó, gọi vài nữ nhân đến.

"Ai u, Yến tỷ, đây là ai, sao lại đẹp trai như vậy?"

"Chẳng lẽ ngươi bao dưỡng tiểu nam nhân này?"


Đám nữ nhân đến gồm ba người, nhan sắc tầm thương vừa đến liền mở miệng hỏi thăm Tiểu Yến, ríu rít ríu rít, bộ dáng thân thiết.

"Kẻ này dám xen vào giữa kế hoạch của hội chủ, ta cùng đám người Tiểu Thi chủ động bắt tới đây.

Các tỷ muội canh giữ cẩn thận hắn, nếu các ngươi muốn, cứ thoải mái nếm một chút, còn ta thì không dám a." Tiểu Yến mỉm cười nói.

"Đừng nói đùa a, ta nào dám."

"Đúng vậy, tỷ muội chúng ta đều là nữ nhân của hội chủ, đâu dám nhúng chàm một vũng nước khác."

".

.

."

Ba nữ nhân kia vội vàng cười trừ xua tay.

Thẩm Đống thì lại không vui.

Mẹ nó, lão tử thấp giá đến như vậy sao? Không nói đến tài cao trí lớn, chỉ tính về độ đẹp trai, ta đã đánh bại cả thế gian này a.

Mặc dù bề ngoài nhìn những nữ nhân này vui vui vẻ vẻ, nhưng Thẩm Đống lại dễ dàng nhìn ra, bên trong những người này có vẻ đấu đá ngầm không ít.

Sau khi sắp xếp một chút nhiệm vụ cho ba nữ nhân kia, Tiểu Yến dẫn Thẩm Đống vào trong gian nhà của hắn.

Bên trong dường như bỏ hoang đã lâu, bụi bẩn phủ đầy, mạng nhện giăng tơ...

"Cho ta ở nơi này sao, ngươi đối xử với ta thật tốt a." Thẩm Đống cau mày nói.

"Chứ ngươi muốn như thế nào? Ta sẽ sai người đến dọn dẹp.

Nhưng đổi lại ta được gì?" Tiểu Yến nháy mắt với hắn một cái, khẽ liếm môi quyến rũ.

Thẩm Đống đưa tay xoa xoa âm hộ Tiểu Yến từ bên ngoài y phục cười tà: "Ý của ngươi là ngươi giúp ta dọn phòng, hay ta giúp ngươi dọn dẹp chỗ này."

Tiểu Yến ăn tủy mới biết vị ngon.

Nhón chân lên hôn vào môi Thẩm Đống một cái: "Để xem...!được rồi, ta cần phải đi ngay, phía bên ngoài còn nhiều người, nếu chúng ta ở lâu trong này sẽ bị nghi ngờ."

Tiểu Yến căn dặn Thẩm Đống một chút về những kiêng kỵ ở trong phủ đệ này, sau đó tay ngọc bóp côn thịt hắn một cái, cười tinh nghịch chạy ra ngoài.

Sau một lúc, một đám gia nhân được sai sử tiến vào dọn dẹp phòng.

Bên phía Liễu gia.

"Choang."

Tại đại sảnh, Liễu Khiếu Thanh ném bình trà xuống đất vỡ thành từng mảnh, nước trà văng ra tung toé.

Bên cạnh hắn, Liễu Thiến Y vẻ mặt bồn chồn lo lắng, đứng ngồi không yên.

Sắc mặt Liễu Khiếu Thanh âm trầm đáng sợ: "Chẳng trách dạo gần đây bên phía Bạch Lan Hội động tĩnh yên ả đến lạ thường, nguyên lai là trù bị chờ thời cơ.


Tên Bùi Mục Quan này thật âm."

Bạch Lan Hội và Liễu gia đều làm sinh ý vận thương trên nước, đấu đá với nhau từ rất lâu.

Liễu gia là có gia truyền từ lâu đời, còn Bạch Lan Hội trước kia vốn chỉ là hội thương bình thường, không biết làm cách nào mà mới nổi lên trong mười năm nay, tốc độ phi thường nhanh đáng kinh ngạc.

Thậm chí vô cùng khôn ngoan, mưu mô chước quỷ.

Bao thế lực có ý đồ xấu với Bạch Lan Hội đều bị chơi chết, cạn tài li hương.

Giang hồ đều công nhận hội chủ Bạch Lan Hội Bùi Mục Quan là một nam nhân xuất chúng.

Từ một hội thương tầm thường, Bạch Lan Hội đã nhanh chóng phát triển đứng ngang địa vị với Liễu gia lừng lững, danh tiếng vang dội lan đến cả phương Bắc, phương Tây xa xôi.

"Phụ thân, ngươi mau mau phái người đi cứu mẫu thân a..." Liễu Thiến Y lo lắng nói, hai tay nắm chặt vạt áo, biểu hiện vô cùng nóng lòng.

Nét mặt Liễu Khiếu Thanh khó coi lắc đầu:

"Ta hiểu phong cách làm việc của Bùi Mục Quan, nếu hắn đã chuẩn bị việc bắt cóc các ngươi từ trước, thì đã sẵn sàng mang người đi thật nhanh không để lại dấu vết gì."

"Với lại, gần đây cao thủ trong Liễu gia không hiểu sao người bị ám sát, người bị mất tích rất nhiều.

Nhiều đội thuyền của chúng ta bị hải tặc chặn đánh trên biển, ngay trên những lộ tuyến bí mật chúng ta thường di chuyển qua."

"Chứng tỏ, trong Liễu gia chắc chắn có gian tế a.

Điều này mặc dù ta đã dự liệu từ trước nhưng có vẻ sự thật lại đáng sợ hơn ta nghĩ, gian tế đấy địa vị trong tộc phi thường cao chứ không phải tôm tép bình thường."

"Ngươi yên tâm, ta sẽ sắp xếp mọi chuyện để cứu mẫu thân ngươi ra."

Liễu Thiến Y nói: "Ta có giúp gì được không?"

Liễu Khiếu Thanh lắc đầu: "Y nhi, ngươi hãy ở yên trong gia tộc là được rồi.

Nếu ngươi đi ra ngoài lại bị bắt cóc lần nữa, trở thành điểm yếu của ta, vậy ta làm việc sẽ có chút bó tay bó chân."

"Vâng, phụ thân." Liễu Thiếu Y không cam lòng nhưng vẫn gật đầu.

Lý trí nàng hiểu, làm theo lời phụ thân mới là tốt nhất.

"Đúng rồi, ngươi nói có một nam nhân tên là Thẩm Đống cứu các ngươi ra, có phải thật hay không?" Liễu Khiếu Thanh hỏi.

"Đúng vậy." Liễu Thiến Y kể lại mọi chuyện, "Phụ thân, hắn là vị hôn phu của ta?"

Liễu Khiếu Thanh đưa ra bức thư đính ước cho Liễu Thiến Y xem, nói:

"Dựa theo ấn tín trên bức thư này, cùng di ngôn tổ tiên để lại, hắn thực sự chính là vị hôn phu của ngươi.

Bất quá, người này sớm không đến muộn không đến lại đến vào lúc này, quả thực là đáng ngờ.


Tạm thời chưa biết hắn là địch hay là bạn, có phải là người mà Bạch Lan Hội sắp xếp diễn một màn kịch hý hay không.

Nếu hắn là địch, vậy thì thực sự không ổn.

Hắn bị bắt cùng mẫu thân ngươi, sẽ cố gắng từ miệng mẫu thân ngươi đạt được gì đó.

Chính vì vậy, lúc này chúng ta không thể manh động.

Ván cờ này đang rất bất lợi với chúng ta a.

Mẫu thân ngươi bị bắt, tạm thời Bạch Lan Hội sẽ không dám làm nàng bị thương.

Bọn hắn đã để cho Y nhi ngươi biết là Bạch Lan Hội làm, lại để ngươi quay về, ắt hẳn là muốn hướng ta cảnh cáo và tuyên chiến.

Tại phía Nam này, không có thế lực nào dám ngang nhiên bắt đại phu nhân Liễu gia đi cả.

Ngoại trừ Bạch Lan Hội."

Liễu Thiến Y nghe vậy có chút hoảng hốt.

Nàng thực sự không hi vọng Thẩm Đống là người Bạch Lan Hội hay là của thế lực đối địch với Liễu gia.

Bởi hắn đã...!giao hoan cùng lúc với mẫu nữ nàng a.

Đến lúc đối mặt ở hai chiến tuyến, thực sự rất khó xử.

Tổng đàn Bạch Lan Hội.

Đại điện.

Một nam nhân chừng 30 tuổi, ngũ quan cân đối, khoé mắt dài đang bỏ vào miệng bánh ngọt nhấm nháp.

"Hội chủ, Yến cô nương và Thi cô nương đã trở về." Một tên thuộc hạ vào thông báo.

"Cho vào." Bùi Mục Quan nhàn nhạt nói.

Nhận được lệnh, rất nhanh, bên ngoài cửa đại điện xuất hiện hai thân ảnh, chính là Tiểu Yến cùng Tiểu Thi.

"Chuyện làm thế nào rồi?" Bùi Mục Quan hỏi.

"Bẩm hội chủ, chúng ta đã chặn bắt được mẫu nữ Bạch Nhi Nhi cùng Liễu Thiến Y, nhưng nửa đường bỗng nhảy ra một thanh niên võ nghệ cao cường không thua gì mỗi người bọn ta, tự xưng là vị hôn phu của Liễu Thiến Y cứu người.

Chúng thuộc hạ bất lực, chỉ bắt được Bạch Nhi Nhi, để Liễu Thiến Y chạy mất.

May mắn là thanh niên kia trong lúc ngăn cản sơ sẩy cũng bị bọn ta bắt." Tiểu Yến bẩm báo.

Sắc mặt Bùi Mục Quan dữ tợn, cầm đĩa bánh ngọt ném về phía Tiểu Yến, thân thể Tiểu Yến hơi chấn động nhưng không dám tránh, để đĩa bánh rơi trúng đầu, chảy ra máu tươi ròng ròng.

Mặc dù đau đớn, nhưng may là bản thân có nội công không thấp nên Tiểu Yến chỉ bị thương ngoài da.

Nhưng nàng vẫn không dám nói nửa lời.

Tiểu Thi đứng bên cạnh cúi mặt xuống, vô cùng lo lắng cho Tiểu Yến nhưng không dám nói gì.

Bùi Mục Quan mắng: "Các ngươi vô dụng như vậy, ta còn cung dưỡng các ngươi làm gì?"

Tại Bạch Lan Hội, ngoài hội chủ Bùi Mục Quan ra, còn nổi tiếng với Bát Nữ Tiêu Thủy, võ nghệ cao cường, nhan sắc mĩ miều.

Tiểu Thi và Tiểu Yến nằm trong số đó, lần lượt đứng tại vị trí thí ba và thứ bốn.


Tám nữ nhân này ngoài thường ngày quản sự vụ cao tầng của Bạch Lan Hội, còn là nữ nhân của Bùi Mục Quan, trong nội bộ thường xuyên đấu đá để được tranh sủng.

Bùi Mục Quan ngồi xuống, tức giận nói: "Tiểu Kỳ!"

Từ sau màn trướng, một nữ nhân xinh đẹp, y phục lộng lẫy bước ra.

Bùi Mục Quan kéo đầu nàng xuống, Tiểu Kỳ lập tức quỳ xuống dưới, tháo thắt lưng, há ra miệng nhỏ.

Bùi Mục Quan vừa tận hưởng, vừa nhìn Tiểu Thi và Tiểu Yến khiêu khích: "Thế nào, đã nửa năm ta không sủng hạnh các ngươi, hẳn lúc này các ngươi đang rất nóng lòng đi?"

Tiểu Yến và Tiểu Thi lập tức lên tiếng nói:

"Đúng vậy a, hội chủ."

"Tỷ muội chúng ta khó mà nhịn nổi."

Bùi Mục Quan nghe vậy càng hưng phấn:

"Ha ha, hai ngươi mà cũng xứng.

Được rồi a, làm xong chuyện lần này, ta sẽ ban cho các ngươi một đêm sủng hạnh."

Bùi Mục Quan có chút đắc ý, nữ nhân càng thiếu thốn sẽ càng nghe lời a.

Đến thời điểm thích hợp, nói các nàng đi làm cái gì chắc chắn sẽ không làm trái nửa phần.

"Được rồi, dù chỉ bắt được Bạch Nhi Nhi cũng không sao, không ảnh hưởng lớn đến kế hoạch, hai ngươi lui đi, còn nữa, có ai biết các ngươi đến phủ đệ bí mật kia không?"

Sau khi bắt cóc mẫu nữ Bạch Nhi Nhi, Bùi Mục Quan không đưa các nàng về tổng đàn, mà để đám người Tiểu Yến đưa đến một phủ đệ bí mật, đối ngoại không ai biết phủ đệ này có liên quan với Bạch Lan Hội.

Sở dĩ hắn tức giận với Tiểu Yến, là bởi vì hắn muốn bắt được cả hai mẫu nữ Bạch Nhi Nhi và Liễu Thiến Y, cùng lúc chơi cả hai mẹ con nàng.

Để cho đối thủ hắn căm ghét lâu năm Liễu Khiếu Thanh khổ tâm một phen.

Vậy mà chỉ bắt được Bạch Nhi Nhi.

Bất quá cũng không sao, dù chỉ có Bạch Nhi Nhi, nhưng nữ nhân này lại là đại phu nhân của Liễu Khiếu Thanh, của Liễu gia, là nữ thần trong lòng biết bao nam nhân a.

Chơi nàng cũng chắc chắn rất sảng khoái.

Với lại, hắn mới 30 tuổi, ít tuổi hơn Liễu Khiếu Thanh rất nhiều, thậm chí ít tuổi hơn cả Bạch Nhi Nhi.

Nghĩ đến việc chơi một nữ nhân thục phụ như vậy, khiến hắn cảm thấy rất kích thích.

Hắn bắt đầu tưởng tượng mặt Tiểu Kỳ phía dưới là Bạch Nhi Nhi, hô hấp dồn dập.

Hắn hận không thể lập tức đến phủ đệ bí mật kia cưỡng hiếp Bạch Nhi Nhi, nhưng hiện tại là thời điểm nhạy cảm, có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Làm không cẩn thận sẽ chết trong tay Liễu gia.

Tiểu Thi và Tiểu Yến thấy Bạch Mục Quan nhắm mắt hưởng thụ không để ý gì đến xung quanh, liền lên tiếng cáo lui.

Bạch Mục Quan sảng khoái phất tay cho hai nàng lui.

"Hắc hắc, ắt hẳn hai nàng nhìn thấy cảnh xuân, không chịu đựng được bên dưới rạo rực nên mới muốn lui ra để tinh thần bình tĩnh lại đi.

Các nàng hẳn rất muốn ta sủng hạnh a, đợi đợt phong ba này qua đi, ta sẽ bố thí cho các nàng một chút." Bạch Mục Quan ảo tưởng nói.

Phía dưới, Tiểu Kỳ ưm ưm gật đầu hưởng ứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận