Xuân qua, Hạ về
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Mùa thu thì có mật báo truyền đến, Hoàng đế bị trúng tên độc, tình huống vạn phần nguy cấp.
Truyền Thừa tướng đến Bật Châu có việc dặn dò.
Trong khoảng thời gian ngắn, tại Bích Nguyệt triều ai nấy đều hoang mang.
Ban đêm, đại doanh
Thừa tướng phong trần mệt mõi đi vào doanh thướng: “Bệ hạ”
Hoàng đế nằm ở trên giường: “Khụ... Ái khanh...”
Trong ánh nền mờ ảo, nam nhân nằm trên giường kia càng đượm vẻ gầy yếu.
Thừa tướng nắm lấy tay hoàng đế: “Phải, là thần, thần đến rồi”.
Hoàng đế: “Ái khanh...”
Thừa tướng: “Bệ hạ không cần lo lắng, an tâm dưỡng thương mới là điều quan trọng, mọi chuyện hãy để thần thay người xử lý.”
Hoàng đế: “Ái khanh... Khanh lại gần đây...”
Thừa tướng cúi đầu: “Bệ hạ?”
Hoàng đế đưa tay vuốt ve gương mặt của người nào đó: “Sao khanh lại có bộ dạng muốn khóc thế này?”
Thừa tướng quay mặt qua chỗ khác: “Bệ hạ người hãy dưỡng thương cho tốt”.
Hoàng đế: “Nhưng mà… Ái khanh, trẫm có mấy lời, không thể không nói ra.”
Thừa tướng: “Bệ hạ, người hiền tự có thiên tương, không cần nhiều nghĩ.”
Hoàng đế nhỏ giọng: “Nhưng mà ái khanh... Trẫm thích khanh...”
Thừa tướng sững sờ: “...”
Hoàng đế tiếp tục thủ thỉ: “Trẫm từ lúc mười ba tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy khanh.. Đã thích khanh rồi…”
Thừa tướng cười khổ: “Bệ hạ không phải là thích Cố đại nhân sao?”
Hoàng đế ánh mắt ôn nhu: “Ái khanh…Nhan Phỉ.. khanh đừng giả ngốc với Trẫm..”
Thừa tướng cười khổ: “Là do bệ hạ bắt đầu trước.”