Bốn người di chuyển trận địa, bưng ra cả một khay lớn nhân thịt mà Phương Diệc Nhiên đã trộn
sẵn, tiếp tục chiến đấu trên bàn trong phòng ăn gói sủi cảo.
Vỏ là Nhậm Phong cán, đương nhiên dưới sự chỉ dẫn của Phương Diệc Nhiên, hắn chỉ tốn sức
lực. Đừng nghĩ làm vỏ bánh đơn giản, tỉ lệ nước và bột mì đều phải rất cẩn thận, điều này ảnh
hưởng tới việc nhào bột cuối cùng.
Lục Nhân vốn đã biết gói sủi cảo, Nhậm Phong thì không thể trông cậy gì được, Phương Diệc
Nhiên lấy một miếng vỏ bánh, sau đó để nhân thịt lên, làm mẫu một lần cho Phương Mặc xem
làm sao để gói sủi cảo, rồi lại cầm tay dạy Phương Mặc gói thử một cái. Nhưng khi Phương Diệc
Nhiên dạy thì Phương Mặc chỉ lo nhìn Phương Diệc Nhiên, không để ý xem làm như thế nào, gói
không được đẹp như Phương Diệc Nhiên, nếu không phải cho nhiều nhân quá không gói được,
thì là vỏ bánh không dính bị thủng lỗ, mỗi miếng sủi cảo từ tay Phương Mặc ra đều nát nát méo
mó hình thù kỳ quái.
Phương Diệc Nhiên thấy, cũng không giận còn cười hớn hở, Phương Mặc vô tội gãi gãi đầu,
hoàn toàn quên trên tay mình là bột mì, khiến tóc liền bị dính cả mảng trắng.
Lục Nhân không nhịn được trợn mắt một cái, mắng: “Cẩu ngốc chân tay hậu đậu, bình thường
cậu cũng chăm sóc Diệc Nhiên như thế à?”
Phương Mặc không để ý tới lời châm biếm của Lục Nhân, tủi thân nhìn Phương Diệc Nhiên, bị
Phương Diệc Nhiên kéo qua hôn một cái lên mặt, phủi đi bột mì dính trên tóc giúp cậu, “Em chỉ
cần đặt nhân lên vỏ thôi, em còn gói tiếp thế này thì tôi sợ lát nữa trong nồi toàn là nhân với vỏ
bánh bị vỡ ra đó.” Cuối cùng còn không quên dặn cậu, thịt không được cho nhiều quá, y rất sợ
tên động vật ăn thịt này cái nào cũng cho cả một cục nhân to. phongmy.wordpress.com Page 239
Nhậm Phong nhìn hai người vô cùng thân thiết, cũng muốn sáp vào đòi Lục Nhân dạy mình gói
sủi cảo, lại bị Lục Nhân đập cho một cái, “Với năng lực của anh, đời này cơ bản là không có
duyên với bếp núc rồi, thành thật mà cán bánh đi.”
Nhậm Phong ngượng ngùng sờ sờ mũi chỉ đành sang một bên với Phương Mặc, cầm chày gỗ cán
vỏ bánh.
Cuối cùng biến thành Nhậm Phong bỏ từng miếng vỏ bánh đã cán mỏng lên bàn, Phương Mặc
xúc nhân để lên trên đó, sau đó hai người Phương Diệc Nhiên và Lục Nhân thì gói. Thế mới biết,
tay nghề của Lục Nhân cũng rất cao siêu, hoàn toàn không nhìn ra có gì khác với Phương Diệc
Nhiên, từng miếng sủi cảo được thành hình nửa vầng trăng.
“Ôi chao, không ngờ Lục Nhân có tay nghề cao thế, trước giờ chẳng thấy làm bao giờ.” Nhậm
Phong cảm thán mình không có lộc ăn, Lục Nhân đúng là thâm tàng bất lộ a, thế mới biết tám
phần mười là Lục Nhân biết nấu ăn, ngày thường chẳng bao giờ thấy hắn xuống bếp nấu nướng
cho hai người, toàn là gọi đồ ăn ở ngoài, Nhậm Phong vẫn cho rằng Lục Nhân cũng không khác
gì công tử như hắn, không biết xuống bếp. Đến hôm nay hắn mới biết, hóa ra Lục Nhân lại biết
nấu ăn.
Có điều nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ Lục Nhân đến lên giường cùng hắn còn không tình nguyện,
sao có thể làm cơm cho hắn ăn, nghĩ tới đó, Nhậm Phong dùng vẻ mặt ai oán nhìn Lục Nhân,
chuẩn hình tượng một oán phụ.
Lục Nhân coi như không nghe thấy mấy câu tự oán giận tự tán thưởng của Nhậm Phong, cũng
không phát hiện biểu tình ai oán đó của hắn, chú tâm làm sủi cảo, nhưng Phương Diệc Nhiên thì
cười đáp: “Ai mà kén ăn là đều biết nấu ăn a, Tiểu Lộ nấu ăn cũng tàm tạm, sở trường là bánh
kem cơ.”
Nói xong đã bị Lục Nhân đạp một cái, hung hăng lườm, tràn đầy ý tứ cậu làm gì mà lật tẩy tôi
như thế.
Phương Diệc Nhiên nhẹ nhàng tránh đi, cũng coi như không thấy ánh mắt hung ác của Lục
Nhân, tiếp tục cười: “Có cơ hội bảo Lục Nhân làm bánh kem cho anh ăn nhé.”
Nhậm Phong vội gật đầu lia lịa, “Tốt tốt.” Tưởng tượng thấy Lục Nhân tự tay làm bánh kem,
cầm đút cho mình ăn, chỉ thiếu điều chảy nước miếng.
“Được.” Ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ Lục Nhân lại đáp ứng, khiến Nhậm Phong
ngẩn người, khi hoàn hồn lại thì ngón tay Lục Nhân đã nâng cằm hắn lên, ngón cái lướt qua mặt
hắn một cách ám muội, lưu luyến bên khóe môi, “Anh muốn ăn cái gì?”
Nhậm Phong làm sao chống lại được tư thái này của Lục Nhân, nhất thời há hốc mồm, bị đôi mắt
hoa đào quyến rũ của Lục Nhân câu mất ba hồn bảy vía, lắp bắp trả lời: “Tùy… tùy cậu.”
Lục Nhân thu tay, lại cho hắn một nụ cười mị hoặc, làm Phương Diệc Nhiên bên cạnh nhìn mà
che miệng cười trộm. phongmy.wordpress.com Page 240
Lập tức chỉ số thông minh của Nhậm Phong trở về con số 0, còn có xu hướng giảm tiếp, ngây
ngô sờ đi sờ lại chỗ vừa được Lục Nhân xoa.
Phương Diệc Nhiên thấy bộ dáng này của Nhậm Phong lại không nhịn được bật cười, ngay đến
Lục Nhân khóe mắt đuôi mày cũng đầy ý cười, cười đến mức Nhậm Phong càng hoa cả mắt. Vẻ
thâm tình chân thành vừa rồi của Lục Nhân, đâu phải là để hỏi hắn thích ăn gì, rõ ràng là nhân cơ
hội mà lau bột mì trên tay lên mặt hắn, Phương Diệc Nhiên thì thấy ngay, chỉ có Nhậm Phong là
nhất thời chưa nhận ra, còn sờ mặt mình, trên tay hắn còn dính nhiều bột mì hơn Lục Nhân cho
nên thoáng cái liền thành con mèo mướp.
Cả phòng chỉ có Phương Mặc là tốt bụng, không vô tâm vô phế cười Nhậm Phong như hai người
còn lại. Cậu không hiểu là chủ nhân và Lục Nhân đang cười cái gì, ngây thơ chỉ vào mặt Nhậm
Phong nói: “Mặt anh bị bẩn rồi.”
Bây giờ Nhậm Phong mới nhận ra âm mưu của Lục Nhân, tên oan gia này cứ luôn thích bắt nạt
hắn, nhất thời cười mắng: “Cậu giỏi lắm.” Rồi thò tay ra cũng muốn bôi lên mặt Lục Nhân.
Lục Nhân cười trốn vào phía sau Phương Diệc Nhiên, cười đến tắt thở, Nhậm Phong lại càng
buồn bực, bất chấp tất cả, bao nhiêu chiêu trò lưu manh đều giở ra hết, vung tay ném cát, chỉ có
điều ném không phải hạt cát mà là bột mì thôi.
Lục Nhân cười kéo Phương Diệc Nhiên ra chắn, cả một nắm bột văng mù mịt, Lục Nhân trốn
đằng sau không việc gì, còn Phương Diệc Nhiên lại bị vạ lây dính đầy người.
Lần này thì hay rồi, Phương Mặc không vui, hảo tâm nhắc nhở hắn là trên mặt dính bẩn, sao lại
đi ném bột mì vào chủ nhân, không nói hai lời liền chắn trước mặt Phương Diệc Nhiên rồi cũng
tung bột mì trả đũa.
Trong phòng ăn nhất thời biến thành đại chiến bột mì, ngươi tới ta lui, bốn người đàn ông cộng
vào cũng hơn trăm tuổi mà còn ném qua ném lại, quệt bột mì lên người nhau, chơi quên cả trời
đất. Kết quả cuối cùng là ai cũng không tránh được, trên mặt dính đầy bột mì, mỗi người đều có
thể trực tiếp lên sân khấu diễn bạch diện thư sinh, lại còn là thư sinh tóc muối tiêu nữa.
Cuối cùng bốn người nhìn nhau, ôm bụng cười lăn ra đất, mới kết thúc trận hài kịch này.
“Được rồi được rồi đừng giỡn nữa, mau bọc cho xong còn đi tắm.” Phương Diệc Nhiên nghiêm
mặt nói.
Phương Mặc tức giận trừng hai người còn lại, kéo Phương Diệc Nhiên qua ôm vào lòng, dùng
tay áo lau bột mì trên mặt chủ nhân, xong lại phủi đi bột dính trên tóc y, hoàn toàn không để ý
trên mặt mình là dính nhiều bột mì nhất.
“Lãng phí là không tốt! Anh đừng qua đây.” Lục Nhân tổng kết một câu. Câu sau là nói với
Nhậm Phong đang chuẩn bị lau mặt giúp hắn, thật sự rất sợ người này lại nhân cơ hội để bôi
thêm bột mì lên mặt mình, nên chỉ tùy tiện phủi vài cái, rồi cầm mấy miếng vỏ bánh còn lại trên
bàn tiếp tục gói. phongmy.wordpress.com Page 241
Cuối cùng gói xong đầy một bàn sủi cảo, Phương Diệc Nhiên bị Phương Mặc giục đi tắm, Lục
Nhân cũng nối gót đi theo, để lại Nhậm Phong thu dọn tàn cục.
“Này này, sao lại là tôi chứ, mọi người đều bắt nạt tôi!!!” Nhìn ba người đi tắm, Nhậm phong đè
xuống ý niệm muốn cùng tắm uyên ương với Lục Nhân, dù không cam lòng vẫn phải đi dọn dẹp
phòng, trời biết hắn đường đường là trùm lưu manh, đệ tử thành đàn, nhất hô bá ứng, vậy mà vào
tay Lục Nhân liền lưu lạc thành phận con sen làm việc nhà.
Sau khi bốn người tắm xong thì thời gian cũng không còn sớm nữa, bắt đầu làm bữa tất niên.
Cơm tất niên đương nhiên phải cực kỳ phong phú, bày kín một bàn. Nấu chính đương nhiên là
Phương Diệc Nhiên, Lục Nhân đã lèo nhèo đòi thật lâu. Phương Mặc thì thái nguyên liệu, Lục
Nhân thì trộn ướp, dây chuyền sản xuất khép kín, còn thừa Nhậm Phong thì bưng bát bưng đũa
hoàn toàn là chân lon ton. Bốn người đàn ông cuối cùng cũng được như nguyện chen chúc vào
trong một căn bếp, nhờ bớt đi được kha khá nguyên liệu bày đầy đất, bếp cũng đủ lớn, nếu đổi lại
là bếp nhà bình thường thì bốn người chẳng có đủ chỗ mà xoay người.
Dù vậy, trong bếp vẫn là một trận gà bay cho sủa, đồ ăn đã sắp xếp xong, cái gì nên ướp thì đã
ướp, nên chưng thì đã chưng, nên hầm thì đã hầm, đầu bếp chính Phương Diệc Nhiên bỏ đồ ăn
vào chảo rán, còn phải canh lửa, phân phó mấy tên cu li lúc nào thì nên giảm nhỏ lửa.
Cung bảo kê đinh, thịt gà tươi ngon phối hợp với đậu phộng giòn thơm, tuy là một món cực kỳ
bình thường, nhưng khiến người ta ứa nước miếng.
Cua nấu đậu hũ, cua nguyên con béo ngậy sau khi hấp chín thì được bóc thịt lọc gạch ra, trộn
cùng đậu hũ, quả nhiên là dinh dưỡng đầy đủ, màu sắc lại bắt mắt.
Sườn lợn chiên tương, còn gọi là liên tục tăng cao, chính là một món không thể thiếu trong bữa
tất niên, màu đỏ rực rỡ lại thơm mùi tương.
Cá tuyết hấp nấm, một miếng cá tuyết cực mỏng cho thêm nấm hương, hương vị của cá với nấm
hòa quyện, mùi hương lan tỏa tứ phía, trong suốt lấp lánh.
Cá chao đậu hũ, mềm mịn thơm béo, thịt cá và đậu hũ vào miệng liền tan, ngon tới độ muốn nuốt
luôn cả lưỡi.
Từng món ăn còn nghi ngút khói bắt đầu bày kín bàn, Nhậm Phong thấy mà liên tục nuốt nước
bọt, nếu không phải Lục Nhân ở bên cạnh, sợ rằng đã sớm không nhịn được mà ăn vụng rồi. Tài
nghệ nấu nướng của Phương Diệc Nhiên quả là cao siêu, trách không được bác sĩ nhà mình cứ
nhắc mãi, bắt y phải xuống bếp bằng được.
Nghêu sốt tương, khâu nhục hoa mai, tôm lột xào thập cẩm, sò nướng mỡ hành, cầu gai chưng
trứng, tôm bỏ lò, các món lần lượt được bưng lên, cuối cùng là chân giò kho tàu được hầm mất
cả ngày được đặt lên bàn, đừng nói là Nhậm Phong, đến Phương Mặc cũng sắp chảy nước miếng
rồi. Khi nắp vung được mở ra, nhất thời cả phòng toàn mùi thịt, hỗn hợp với hương quế, đúng là
mùi thơm tứ phía. phongmy.wordpress.com Page 242
Sau khi bốn người ngồi xuống, Nhậm Phong khẩn cấp gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng
“Xùy xùy, nóng quá… nóng, ngon ghê…” Vừa kêu nóng vừa liều mạng nhai nuốt.
Cả bữa cơm tất niên Nhậm Phong đều vừa kêu vừa lang thôn hổ yết, bất chấp bị Lục Nhân nói,
sống chết mà ăn, còn kém điều ăn luôn cả lưỡi mình, không quên liên tục khen tài nghệ của
Phương Diệc Nhiên đúng là cao siêu. Phương Mặc tuy rằng còn quan tâm gắp thức ăn cho
Phương Diệc Nhiên, nhưng dáng vẻ cũng chẳng khá hơn, hí hửng ôm mấy bát thịt mà ăn, chỉ có
Phương Diệc Nhiên và Lục Nhân nhìn nhau cười, ăn uống vẫn đầy nhã nhặn, cũng không cằn
nhằn hai người kia ăn như quỷ đói, thi thoảng còn gắp thức ăn cho họ.
Tới khi hai tên quỷ đói đã được no nê, lúc này Phương Mặc mới quẹt mỡ trên miệng, bắt đầu hầu
hạ Phương Diệc Nhiên ăn, tôm thì bóc vỏ rồi mới gắp vào bát, cá thì tỉ mẩn gỡ hết xương,
Phương Diệc Nhiên cười tủm tỉm lần lượt ăn hết, làm Phương Mặc thấy mà rạng rỡ cả mặt mày.
Thấy vậy Nhậm Phong cũng rất là chân chó mà đi lấy lòng Lục Nhân, cuối năm rồi, Lục Nhân
cũng không làm khó Nhậm Phong nữa, vậy nên bữa cơm tất niên này có thể gọi là vô cùng náo
nhiệt, hòa thuận.