Bữa tiệc tất niên đó kéo dài hơn hai tiếng, cười cười nói nói, mãi đến tám giờ hơn mới kết thúc.
Phương Diệc Nhiên cùng Phương Mặc thu thập bát đũa, Lục Nhân cũng giúp đỡ lau bàn. Lúc
này đến phiên Nhậm Phong ngồi một chỗ như ông chủ, cũng không phải là hắn không muốn
động tay, mà thật sự là hắn ăn quá no, đành nằm vật ra sô pha xoa cái bụng tròn vo, liên tục kêu
no quá no quá.
“No chết anh đi.” Lục Nhân liếc xéo hắn một cái, người này vừa kêu no lại còn vừa ra sức mà ăn,
cuối cùng ăn sủi cảo cũng không biết là Nhậm Phong đã ăn bao nhiêu cái, không no vỡ bụng ra
mới là lạ!
“Thật sự là quá ngon mà.” Nhậm Phong nằm dài trên sô pha làm nũng với Lục Nhân, nhìn
chương trình tất niên trên TV, cảm thấy quá mỹ mãn.
Lục Nhân chẳng thèm quan tâm tới hắn, theo vào bếp hỗ trợ rửa bát, lúc đi ra, không biết Nhậm
Phong đang xem tiểu phẩm hài gì, đang cười lăn cười bò trên xô pha, thấy Lục Nhân đi ra thì vội
vã dịch mông, nịnh nọt mà để ra vị trí ở giữa cho hắn.
Phương Diệc Nhiên và Phương Mặc cũng ra, Lục Nhân đẩy đẩy Nhậm Phong sang một bên ý
bảo hắn dịch ra lấy chỗ cho đôi trẻ.
Phương Diệc Nhiên cười mỉm rót trà cho mọi người “Tây Hồ trà Long Tĩnh, không biết anh có
thích không?” Câu này đương nhiên là hỏi Nhậm Phong, còn sở thích của y và Lục Nhân thì
không phải bàn nữa, Phương Mặc có lẽ chỉ cần giống chủ nhân thì cái gì cũng thích, không cần
phải hỏi.
“Thích thích.” Nhậm Phong nhận chén trà, gật đầu. phongmy.wordpress.com Page 243
“Trâu nhai mẫu đơn, anh phân biệt được chắc?” Lục Nhân cầm chén của mình, chê cười Nhậm
Phong, trà Long Tĩnh đặc biệt từ nhánh có một chồi một lá này, có lẽ trong miệng hắn cũng
chẳng khác gì loại trà hai lá kẹp lại, thật sự là lãng phí a.
“Ha ha” Nhậm Phong bị Lục Nhân vạch trần vội cười khan hai tiếng, bất mãn ủn Lục Nhân một
cái, bác sĩ nhà hắn đúng là độc mồm độc miệng, chuyên thích đá xoáy hắn.
Phương Diệc Nhiên lắc đầu không nói gì, ngồi xuống sô pha. Nhưng lúc này mới khó, sô pha
cũng coi như là rộng, nhưng nếu bốn người đàn ông cùng ngồi thì nhất định phải chen chúc vào
nhau. Phương Mặc ra sau cùng còn chưa ngồi, nhìn vị trí còn lại chỉ đủ nửa cái mông, đương
nhiên cậu không giống Nhậm Phong là hận không thể chen chúc với Lục Nhân, cậu rất sợ đè lên
chủ nhân sẽ ngồi không thoải mái, đương nhiên liền ngồi xuống đất. Dù sao dưới chân sô pha
cũng trải thảm, chủ nhân cũng không lo cậu bị lạnh.
Động tác này của Phương Mặc rất tự nhiên, nhưng thiếu chút nữa làm Nhậm Phong kinh ngạc tới
độ làm rơi chén trà, còn Lục Nhân thì biết tình hình thực tế nên cũng bình tĩnh hơn chút. Điều
này cũng không thể trách Phương Mặc, khi ở nhà cậu vẫn thường ngồi dưới đất bên chân chủ
nhân như thế, không thấy có gì bất thường cả, lại không biết rằng trong mắt người ngoài đó là
điều kỳ quái tới mức nào. Bên cạnh rõ ràng có sô pha trống, mà lại một mực muốn ngồi bên chân
người nhà mình, khiến người ta phải nghiêm trọng nghi ngờ không biết có phải là cậu có sở thích
đặc biệt nào đó không thể cho ai biết.
Phương Diệc Nhiên cũng không nhận ra, mãi đến khi Phương Mặc gối đầu lên đùi y thì mới có
phản ứng, ở đây không như ở nhà là tùy Phương Mặc thích làm gì thì làm, nên vội kéo cậu dậy.
Phương Mặc còn không hiểu chủ nhân định làm gì, chẳng lẽ không thích cậu dựa vào đùi?
Không đợi Phương Mặc nghĩ nhiều, Phương Diệc Nhiên đã kéo cậu vào lòng, để cậu ngồi trên
đùi mình. Phương Mặc lập tức vui vẻ, ôm cổ y, rúc vào lòng chủ nhân, nhưng bất quá vẫn nhớ
dịch mông ra khỏi đùi chủ nhân đặt xuống sô pha, cậu cũng không muốn khiến cho chân chủ
nhân bị tê vì mình đè.
Đầu kia Lục Nhân thấy hai người thân thiết như thế, bất đắc dĩ xoa trán, còn Nhậm Phong thì
sùng bài tới độ suýt chút nữa thì gọi Phương Mặc là sư phụ, thầm nghĩ: Hóa ra còn có chiêu này!
Nhìn người ta kìa, được ngồi thẳng lên chân luôn, cái này gọi là lùi một bước để tiến ba bước a,
lại nhìn sang đùi Lục Nhân, ai u, hắn chưa từng được ngồi, không biết bây giờ mà ngồi xuống
đất liệu Lục Nhân có kéo hắn vào lòng ngồi không nhỉ. (Mơ đi anh =.=)
Tình tiết nho nhỏ này qua đi, bốn người an nhàn ngồi trên sô pha xem chương trình tất niên, tuy
hơi buồn chán một chút, nhưng nói thế nào cũng là tiết mục truyền thống, thỉnh thoảng trò
chuyện, cực kỳ hài hòa.
Phương Diệc Nhiên nhìn Phương Mặc nằm ngoan ngoãn trong lòng mình, lại nhìn Lục Nhân ở
bên cạnh, bỗng cảm thấy cuộc sống còn mong gì hơn nữa, chẳng bù cho tết năm ngoái chỉ có y
và Lục Nhân, năm nay có thêm người yêu, quả nhiên là đặc biệt, đặc biệt… mỹ mãn. Nghĩ tới
đó, cũng không quan tâm Lục Nhân và Nhậm Phong còn đang ở ngay cạnh, khi tiếng chuông
năm mới vừa vang, liền cúi đầu hôn Phương Mặc ở trong lòng. phongmy.wordpress.com Page 244
Bên tai là tiếng chuông đinh đang, còn có tiếng pháo náo nhiệt, tiếng chúc mừng nối tiếp, đêm
khuya vắng vẻ như là trong nháy mắt ầm ĩ vang trời, ngay cả nơi xa xôi hẻo lánh như căn biệt
thự này cũng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng pháo và tiếng chúc mừng năm mới.
Phương Diệc Nhiên lưu luyến buông môi Phương Mặc ra, liếm liếm môi, híp mắt cười gian, lại
chụt thêm một cái nữa, rồi thấp giọng nói: “Chúc mừng năm mới.”
Phương Mặc bị hôn tới mơ mơ màng mang vội đuổi theo môi Phương Diệc Nhiên hôn tiếp, còn
hàm hồ trả lời: “Chúc mừng năm mới chủ nhân.”
Phương Diệc Nhiên và Phương Mặc hôn một lúc mới nhớ ra bên cạnh còn có người ngoài, liền
nhéo vào bên hông Phương Mặc một cái nhắc cậu ý tứ chút, quay đầu đang định chúc mừng Lục
Nhân thì thấy hai người cũng đang hôn tới khó mà chia lìa, liền cười khẽ, cảm thán, rốt cuộc vẫn
là thích thôi.
Không biết có phải bị tiếng cười của Phương Diệc Nhiên cắt ngang không, Lục Nhân liền đẩy
Nhậm Phong còn đang sáp vô ra, chỉnh đốn lại biểu tình rồi mới quay đầu nói: “Chúc mừng năm
mới.”
“Chúc mừng năm mới.” Phương Diệc Nhiên đáp lại, trong đáy mắt không giấu nổi ý cười.
Lục Nhân bị Phương Diệc Nhiên cười cợt, liền ném cho y một cái lườm sắc lẹm.
Phương Diệc Nhiên cười đủ rồi, cuối cùng mới ngừng lại, nghiêng sang ôm Lục Nhân một chút,
xoa xoa má hắn, nói: “Năm nay cũng mong được quan tâm nhiều hơn.”
Lục Nhân cũng ôm lại y, nhưng không nói gì cả, chỉ trịnh trọng gật đầu, cuối cùng mới nói:
“Cậu cũng vậy.”
“Không còn sớm nữa, chúng ta đi nghỉ thôi, hai anh cũng nghỉ sớm chút đi.” Phương Diệc Nhiên
kéo Phương Mặc đứng dậy, nhìn Nhậm Phong bên cạnh Lục Nhân hình như là đang ghen, trịnh
trọng nói: “Mong anh chăm sóc Lục Nhân thật tốt, tuy anh ấy hơi độc miệng một chút, nhưng
đừng để bụng.”
“A? À.” Nhậm Phong không phản ứng kịp, “À à, được, tôi sẽ để ý, bác sĩ của chúng ta là người
tốt mà.”
Lục Nhân trợn mắt nhìn hai tên tự quyết không hỏi ý ai, nhưng cũng không phản bác lời Phương
Diệc Nhiên, nhìn theo Phương Diệc Nhiên và Phương Mặc rời đi, để phòng khách lại cho hai
người họ.
Phương Diệc Nhiên kéo Phương Mặc lên thẳng phòng mình, vừa đóng cửa lại liền xoay người
hôn Phương Mặc ở phía sau chưa kịp phòng bị, tiếp tục tình ý vừa rồi bị trì hoãn. phongmy.wordpress.com Page 245
Phương Mặc thoáng cái bị Phương Diệc Nhiên đặt ở trên cửa, nhưng cậu không bao giờ biết cự
tuyệt chủ nhân, rất ngoan ngoãn hé miệng nghênh đón thế tấn công của Phương Diệc Nhiên, xâm
lược trong miệng cậu, hôn tới khi cậu không thở nổi.
Phương Diệc Nhiên cố gắng nói từng chữ đứt quãng giữa những lúc dứt ra được khỏi nhau:
“Hình như tôi… có chút… không kiềm chế được nữa rồi.” Phương Mặc thì đã sớm không phân
được phương hướng nữa, cũng không rảnh để trả lời Phương Diệc Nhiên, mà Phương Diệc
Nhiên cũng không chờ câu trả lời của cậu.
Hai người vừa hôn vừa đi về phía phòng tắm, còn chưa đến nơi thì quần áo đã bị cởi gần hết, hai
thân thể nóng rực áp sát vào nhau, cảm thụ nhu cầu và sự nhiệt tình của đối phương.
Phương Diệc Nhiên liếc nhìn qua sân thượng lộ thiên liền với phòng họ, thay đổi ý định, di
chuyển ra cửa, kéo theo Phương Mặc, hai người lảo đảo đi ra suối nước nóng bên ngoài.
Cả hai cùng bước vào bể, lỗ chân lông toàn thân đều được thư giãn, Phương Diệc Nhiên thoải
mái thở dài một tiếng, vừa rồi gió rét mùa đông khiến dục vọng tưởng như không thể kiềm chế
cũng bình ổn xuống, lúc chưa đi đến cửa còn hận không thể lập tức nuốt luôn Phương Mặc vào
bụng. Phương Diệc Nhiên híp mắt, nhờ vào ngọn đèn vàng hắt ra từ trong phòng mà bắt đầu nhìn
kỹ Phương Mặc đang ngồi vắt ngang trên người mình.
Phương Mặc vẫn đang thở hổn hển, môi vừa rồi bị gặm cắn nên đỏ tươi bóng loáng, mê hoặc tới
mức làm cho y quả thực muốn nhào tới nếm lại hương vị đó. Trên cơ thể cường tráng của
Phương Mặc, từng khối cơ ẩn chứa lực lượng chết người bao quanh khung xương hoàn mỹ,
không một chỗ nào dư thừa, trên vòng eo gầy săn chắc còn mơ hồ thấy được mấy khối cơ bụng,
bọt nước trượt xuống theo đường cong cơ thể duyên dáng của cậu, rồi hòa vào làn nước. Đường
nhìn đi tiếp xuống dưới, thằng nhóc trong bụi rậm kia sau trận ôm ấp vừa rồi đã đứng thẳng, nằm
dưới mặt nước đang khát cầu được vuốt ve.
Phương Diệc Nhiên thở dài vòng qua eo cậu ôm vào sát hơn, ngửa đầu ngậm vành tai của cậu mà
hôn, trong mắt trong tim toàn là hình bóng của Phương Mặc.
Phương Mặc “Ưm” một tiếng mềm nhũn ra trên người Phương Diệc Nhiên, cúi đầu thì thào bên
tai y “Chủ nhân.”
Phương Diệc Nhiên buồn cười gõ gõ vào mũi cậu, người này luôn mẫn cảm như thế. Hai tay thò
xuống nước cầm lấy cậu bé kia, nhẹ nhàng hầu hạ, một hồi sau Phương Mặc liền căng thẳng cả
người, đầu ngưỡng ra sau, nộp vũ khí đầu hàng.
“Ha ha.” Phương Diệc Nhiên cười khẽ mấy tiếng, nhìn chất lỏng màu trắng nổi lên trên mặt nước
“Lần nào em cũng nhanh như vậy.”
Phương Mặc thở hổn hển lấy lại bình tĩnh, rên rỉ một tiếng “Chủ nhân”, cắn lên môi y vừa mút
vừa liếm, tay càng bám chặt vào bờ vai y, toàn bộ thân thể dán chặt vào nhau, đương nhiên nhận
ra Phương Diệc Nhiên sau tiếng gọi chủ nhân của cậu lại càng thêm cứng rắn nóng rực, thứ kia
đang chọt vào phía sau của cậu. phongmy.wordpress.com Page 246
Phương Mặc vừa vong tình mà hôn, tay vừa lần ra phía sau. Cậu cũng không quên cần phục vụ
chủ nhân nhà mình, thế nhưng mà xoa nắn một hồi, dục vọng của cậu thì đã thức tỉnh trở lại, mà
vẫn không thấy Phương Diệc Nhiên bắn ra. Phương Mặt bất mãn sụt sịt mũi, giật giật người,
nhìn Phương Diệc Nhiên một cái, sau đó hít sau một hơi, cúi đầu ngụp xuống nước ngậm lấy thứ
cực đại cũng nóng tới dọa người kia.
“Ư a…” Phương Diệc Nhiên thoải mái mà rên rỉ một tiếng, khoang miệng ấm áp của Phương
Mặc hỗn hợp với nước nóng của suối, thật sự là kích thích tột cùng, Phương Diệc Nhiên cúi đầu,
híp mắt nhìn Phương Mặc nín thở lặn trong nước phục vụ mình, tay thì ôn nhu vuốt ve mái tóc
và sau gáy của cậu nổi lên trên mặt nước.
Ở trong nước dù sao cũng không được lâu, Phương Mặc lặp lại vài lần, ngoại trừ khiến thứ đó
càng thêm trướng lớn thì cũng không có bất cứ sự tiến triển nào. Phương Mặc ngẩng đầu nhìn
chủ nhân như là không biết sai ở đâu, không biết làm thế nào mới tốt.
Phương Diệc Nhiên bị ánh mắt ngập nước của cậu nhìn làm cho dục vọng tăng vọt, hận không
thể nắm lấy eo cậu trực tiếp thẳng tiến vào trong nơi nóng bỏng đó, nhưng vẫn nhịn xuống, nhéo
mũi cậu, dùng giọng khàn khàn nói: “Cẩu ngốc, tự ngồi lên đây.”
Phương Mặc chợt hiểu ra, liền đưa tay về phía sau, nhờ nước làm thông thuận mà mở rộng huyệt
khẩu của mình, chỉ chuẩn bị qua loa vài cái liền vội vàng ngồi xuống, một tay đỡ lấy vật kia, một
tay thì dùng hai ngón mở rộng hậu huyệt, đẩy thứ to lớn đó vào sâu trong mật địa.
Sau khi phần đầu tiến vào, Phương Mặc liền buông tay, bám vào vai Phương Diệc Nhiên rồi
chậm rãi ngồi xuống, để thứ cứng rắn của y chậm rãi nhồi đầy vào nội bích chật hẹp, cái miệng
nhỏ phía bên dưới cắt nuốt từng chút một, sau đó đột ngột ngồi xuống, cắm tới tận cùng.
“A…” Hai người đều rên rỉ một tiếng, Phương Diệc Nhiên là sảng khoái, còn Phương Mặc là
đau, cậu chỉ mở rộng qua loa, tuy là có nước bôi trơn nhưng đâu có thể đơn giản như vậy dung
nạp được kích cỡ của Phương Diệc Nhiên, thoáng cái eo mềm nhũn, tựa vào Phương Diệc Nhiên
thở hổn hển.
Phương Diệc Nhiên buồn cười vuốt ve cổ cậu, rồi lại sờ vào nơi hai người đang liên kết chặt chẽ,
cúi đầu liếc nhìn thằng nhóc vẫn đang ngẩng cao đầu của Phương Mặc, liền yên tâm, biết là
không làm Phương Mặc bị thương, hơi đẩy eo một chút, bắt đầu trêu Phương Mặc: “Sao thế?
Chờ không nổi nữa à?” phongmy.wordpress.com Page 247