Ái Khuyển

Bốn người tùy tiện hâm lại đồ ăn giải quyết qua loa bữa trưa. Xong Lục Nhân bị Nhậm Phong lôi

kéo ra ngoài, thì thầm nói muốn đi dạo quanh nhà nghỉ, bất quá rốt cuộc có ý đồ gì, thì chỉ có

mình Nhậm Phong biết.

Phương Diệc Nhiên nhìn Phương Mặc từ sáng dậy vẫn còn mơ mơ màng màng, cười lắc đầu từ

chối lời mời của hai người kia, ôm Phương Mặc ở nhà hưởng thụ ánh nắng buổi chiều, hiếm khi

có được lúc thanh tĩnh.

Quả nhiên vừa ngồi xuống không bao lâu, Phương Mặc đã dựa vào Phương Diệc Nhiên mà ngủ.

Phương Diệc Nhiên bất đắc dĩ vuốt tóc cậu, lộ ra một nụ cười trìu mến, rồi đỡ đầu định để cậu

gối lên đùi mình.

Nào ngờ Phương Diệc Nhiên vừa khẽ động, Phương Mặc đã giật mình tỉnh lại, mơ màng

nghiêng đầu nhìn chủ nhân, như đang hỏi có chuyện gì sao? phongmy.wordpress.com Page 252

“Không có việc gì, em ngủ tiếp đi, gối lên đùi tôi này.”

Phương Mặc hai mắt sáng rực, khi cậu ở trong hình người, chủ nhân rất ít khi ôm cậu trên đùi,

liền bất giác lấy đầu cọ cọ tay Phương Diệc Nhiên, rồi mới tìm một vị trí thoải mái trên đùi gối

đầu xuống.

Phương Diệc Nhiên thì tiện tay cầm một quyển sách trên bàn trà để đọc giải sầu, lật vài tờ, lại bất

đắc dĩ thở dài, buồn cười nhìn Phương Mặc trên đùi, bởi tên này không ngủ, vẫn len lén nhân lúc

y giở sách thì hé mắt nhìn y, đợi y giở xong lại vội nhắm mắt lại, như vậy mấy lần rồi.

“Em nhìn cái gì? Nhắm mắt lại ngủ đi.” Phương Diệc Nhiên đưa tay khép lại hai mắt đang lén

nhìn mình của Phương Mặc, thầm nghĩ: Cứ làm như là đang thầm mến ý, hai người đã ngủ với

nhau bao nhiêu lần rồi, có gì mà nhìn chứ.

Phương Mặc bị lật tẩy cũng không xấu hổ, nhắm mắt lại hỏi: “Em có nặng không?”

“Hả?” Phương Diệc Nhiên không hiểu sao bỗng nhiên lại đề cập tới chuyện cân nặng, nói thật ra

thì Phương Mặc cũng cao lớn, đương nhiên không nhẹ, có điều đương nhiên là Phương Diệc

Nhiên sẽ không nói rằng, đúng vậy, em nặng muốn chết, không chừng người này sẽ luẩn quẩn

trong lòng rồi đi giảm béo cũng nên. Nam nhân có chút thịt sờ mới có xúc cảm a, nghĩ vậy

Phương Diệc Nhiên liền thò tay vào trong áo Phương Mặc, vuốt ve vòng eo mềm mại của cậu,

tiện thể đáp: “Không có đâu, sao vậy?”


“Ồ.” Phương Mặc lại dụi dụi vào lòng Phương Diệc Nhiên, lộ ra cả mảng da thịt ở eo, để cho

Phương Diệc Nhiên khinh bạc đùa giỡn, an tĩnh trong chốc lát lại hỏi, “Có phải trông em rất đẹp

không?”

“Phụt.” Phương Diệc Nhiên không nhịn được bật cười, làm gì có ai hỏi trơ trẽn thế chứ, như thế

chẳng phải là ép người ta khen mình đẹp sao, nhưng Phương Diệc Nhiên vẫn trả lời, “Ừ, đẹp

lắm.”

“Ồ, em… Ưm ~” không đợi Phương Mặc hỏi thêm một câu nào càng kỳ quái nữa, Phương Diệc

Nhiên liền ngăn miệng cậu lại —— dùng chính miệng mình.

Vừa hôn xong, liền nghiêm mặt với Phương Mặc “Không nói chuyện nữa, không được mở mắt

nữa, ngủ đi.”

Phương Mặc chóp chép miệng, như là đang nếm lại nụ hôn vừa rồi, ngoan ngoãn nghe lời không

nói nữa, cuối cùng cũng an phận nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ.

Phương Diệc Nhiên buồn cười lắc đầu, cũng không có tâm tư đọc sách nữa, lấy di động ra bật

lên. Đã mấy ngày liền không mở di động, vừa bắt được sóng thì một loạt tin nhắn và báo cuộc

gọi nhỡ đã ùn ùn gửi tới, làm Phương Mặc đang ngủ cũng phải tỉnh lại hiếu kỳ nhìn y.

“Không có việc gì, em ngủ đi.” Phương Diệc Nhiên xoa đầu Phương Mặc, ý bảo cậu ngủ tiếp, rồi

mới bắt đầu xem tin nhắn, một phần nhỏ là chúc mừng năm mới, phần khác là tin thúc giục từ phongmy.wordpress.com Page 253

công ty, về phần vài vị thân thích giả mù sa mưa bị Phương Diệc Nhiên hoàn toàn lờ đi. Y chỉ có

Lục Nhận là người nhà, đương nhiên bây giờ còn có thêm Phương Mặc đang nằm trong lòng

nữa.

Phương Diệc Nhiên vừa mới dọn xong tin nhắn thì điện thoại liền vang, làm người ta phải nghi

ngờ không biết có phải người nọ gọi liên tục 24 tiếng không nghỉ nên y vừa mở máy thì liền gọi

đến ngay như thế không.

Nhìn dãy số, vừa tiếp điện thoại, còn chưa đợi đối phương lên tiếng, Phương Diệc Nhiên đã chặn

họng: “Biết rồi, mai tôi về công ty.” Nói xong lập tức ngắt điện thoại, để cho bao lời rít gào mà

đối phương đã chuẩn bị đều bị nghẹn trong bụng, khiến người ở đầu dây bên kia đầy một bụng

tức giận, bực tới độ ném luôn điện thoại.

Vì vậy, hôm sau nhóm bốn người mới sáng sớm đã phải quay về, trên đường về Nhậm Phong lái


xe, không về nhà mà đưa hai người Phương Diệc Nhiên tới thẳng công ty.

Lục Nhân dựa vào cửa xe, thở hắt ra một cái, vô cùng bất mãn với sự chuyên nghiệp yêu nghề

của Phương Diệc Nhiên, tức giận nói: “Chả hiểu bình yên được mấy ngày, cứ như là công ty

thiếu cậu thì sẽ đảo lộn không bằng.”

Phương Diệc Nhiên cười: “Bệnh viện kia thiếu anh thì không đảo lộn chắc.” Điện thoại giục Lục

Nhân đi làm cũng không ít hơn Phương Diệc Nhiên, lúc thì có người bệnh tình nguy kịch lúc thì

là có người nghỉ làm muốn hắn tới làm thay ca.

Lục Nhân hừ một tiếng, rồi đột nhiên ném gì đó sang cho Phương Mặc, Phương Mặc vô thức

đón lấy, mở tay ra xem hóa ra chính là chìa khóa của chiếc xe xa hoa ngay bên cạnh. Phương

Mặc nhìn Lục Nhân đầy nghi hoặc, rồi lại nhìn Phương Diệc Nhiên.

“Nhìn gì, cho cậu đó, coi như quà ra mắt.” Nói rồi kéo Nhậm Phong đang há hốc mồm đi. Nhậm

Phong trong lòng thầm gào thét, không phải chứ, đó là một chiếc Range Rover giả xe quân dụng

a, là xe tốt có tiền cũng không mua được a, hắn mới sờ mấy cái đã đem tặng người khác rồi…

Vốn còn tưởng là tặng cho mình chứ, không ngờ, không ngờ, Nhậm Phong ai oán nhìn Lục

Nhân, sao chẳng thấy Lục Nhân tặng hắn cái gì bao giờ cả, liền bị Lục Nhân hung hăng lườm lại.

Nhìn theo hai người đó đi xa, Phương Diệc Nhiên cười khổ, y lấy cái xe này làm gì chứ, tuy y

biết lái xe, nhưng mà không có bằng, còn Phương Mặc càng không phải bàn. Có điều đây là Lục

Nhân tặng Phương Mặc, y cũng không thể cự tuyệt, dù sao coi như là phương thức biểu hiện Lục

Nhân đã thừa nhận Phương Mặc đi. Nhìn Lục Nhân còn ngại ngùng làm bộ làm tịch mãi mới

dám tặng cho Phương Mặc, cũng thật không dễ dàng a. Về phần món quà có quà quý giá hay

không, hai người chưa bao giờ thiếu tiền cũng chẳng lo lắng tới vấn đề đó.

“Cầm đi, hôm nào chờ em có bằng rồi lái cũng được.”

Phương Mặc nhìn chìa khóa xe trong tay, lại nhìn Phương Diệc Nhiên có vẻ không quan tâm

lắm, dù sao sống với Phương Diệc Nhiên lâu như vậy, giá trị của món quà này Phương Mặc kỳ phongmy.wordpress.com Page 254

thực cũng biết, chỉ “Ồ” một tiếng, rồi đi theo phía sau Phương Diệc Nhiên, cúi đầu không biết

suy nghĩ gì.

Khi ở trong thang máy, Phương Mặc bỗng kéo tay Phương Diệc Nhiên, nói rất nghiêm túc “Chủ


nhân, em có thể làm người mẫu không?”

Phương Diệc Nhiên vô cùng kinh ngạc, không phải trước đây không có hứng thú sao, bỗng nhiên

lại muốn làm người mẫu rồi. Có điều ngẫm lại bình thường Phương Mặc không làm gì cả cứ đi

theo y suốt, không có cuộc sống riêng, toàn bộ thế giới đều xoay quanh y, như vậy cũng không

tốt, vạn nhất đến một ngày nào đó Phương Mặc nhìn mãi cũng chán thì sao, nếu cậu muốn làm

người mẫu, chỉ cần cậu thích, thì y cũng không phản đối, vì vậy cười đáp: “Được chứ, chỉ cần

em thích. Em có thể làm thử xem, nếu không hợp thì thôi, không cần miễn cưỡng.” Nghĩ đến quà

năm mới định tặng Phương Mặc, lại không khỏi cười tươi hơn, lẽ nào tâm ý tương thông vậy

sao?

Kéo Phương Mặc đến thẳng phòng đồ mẫu, mới đầu năm mới, trong công ty còn vắng vẻ, phòng

đồ mẫu cũng không có ai, khi đẩy cửa vào, liếc mắt liền thấy mannequin ở vị trí chính giữa đang

mặc một bộ âu phục mới tinh, thiết kế độc đáo mới lạ lại không mất sự trang trọng của âu phục,

chất liệu tinh tế, đường may tỉ mỉ, ai vào phòng cũng phải để ý, tất cả đường nhìn đều bị bộ âu

phục này thu hút, giữa một đống đồ mẫu chỉ nhìn một cái liền thấy bộ âu phục này, rồi không thể

rời đường nhìn được nữa.

Phương Diệc Nhiên tháo đồ từ trên mannequin xuống đưa cho Phương Mặc: “Quà năm mới tặng

em đây, mặc vào thử xem.” Phương Diệc Nhiên không nói đây là bộ trang phục nam giới đầu

tiên mà y tự tay thiết kế, cũng không nói mỗi một mảnh vải trên bộ đồ này đều là y tỉ mỉ chọn lựa

giữa không dưới mười loại vải cao cấp, càng không bàn tới mỗi một đường may trên đó đều là tự

tay y làm, cũng bởi vì hình thể của Phương Mặc hơi thay đổi một chút thôi mà phải làm lại

không biết bao nhiêu lần.

Tuy Phương Diệc Nhiên không nói gì, nhưng khi Phương Mặc cởi đồ ra mặc bộ âu phục này vào

xong, mỗi một tấc vải đều ôm khít vào thân thể, vừa vặn chính xác, dù là người thường như

Phương Mặc cũng có thể nhận ra là bộ đồ được đo ni đóng giày cho riêng cậu, mỗi một chi tiết

đều vừa khít một cách hoàn mỹ. Có thể đây không phải là bộ âu phục hoàn hảo nhất thế giới,

nhưng chắc chắn là bộ âu phục hoàn mỹ nhất đối với Phương Mặc. Từng thiết kế đều bao hàm

tấm lòng của nhà thiết kế, sự ấm áp đó như xuyên thấu qua trang phục truyền thẳng tới trái tim

Phương Mặc.

Phương Diệc Nhiên nhìn chằm chằm Phương Mặc hoàn mỹ trong gương từ trên xuống dưới,

thầm khen, đúng là vóc người trời sinh thật đẹp, đi làm người mẫu nói không chừng sẽ nổi tiếng

thật ý chứ. Y vuốt cằm, cười nói “Xem ra tôi phải đưa đơn từ chức thôi.”

Phương Mặc biết rõ ước định giữa Phương Diệc Nhiên và thầy của y, ngụ ý chính là bộ âu phục


này là do Phương Diệc Nhiên thiết kế. Cậu từng trăm nghìn lần nghĩ tới, nếu có thể được mặc đồ

chủ nhân tự tay thiết kế thì thật tuyệt, kỳ thực có là đồ nữ cậu cũng không ngại, không ngờ chủ

nhân vì mình mà lần đầu tiên thiết kế đồ nam, chủ nhân chưa bao giờ làm trang phục nam giới,

nhưng đã thiết kế vì cậu. Cậu chính là người đầu tiên được mặc đồ nam do chủ nhân làm ra đó, phongmy.wordpress.com Page 255

bình thường dù là chủ nhân xoa đầu, nắm tay cậu, cậu cũng thầm vui cả ngày, bây giờ bị sự bất

ngờ quá lớn này làm cho hạnh phúc tới mức ngỡ như trong mơ.

Thực sự là chủ nhân thiết kế cho cậu, thực sự là trang phục chủ nhân làm, thực sự là thật, cậu

cũng không biết nên vui như thế nào bây giờ.

Hoàn toàn theo bản năng nhào vào người chủ nhân, còn Phương Diệc Nhiên không ngờ Phương

Mặc sẽ có phản ứng quá khích như thế nhất thời trở tay không kịp, bị Phương Mặc đẩy ngã ra

đất, lưng bị đập đau, còn chưa kịp kêu đã bị Phương Mặc tới tấp hôn rồi.

Phương Mặc không chỉ hôn ngoài miệng, thân thể còn dùng sức áp sát vào người Phương Diệc

Nhiên, như thể muốn hòa vào làm một với chủ nhân mà cậu yêu nhất trên đời.

Đợi khi hai người tách ra, cũng đều bởi vì không thở nổi mà kịch liệt hít vào không khí mới mẻ,

Phương Diệc Nhiên vừa thở hổn hển vừa cười “Tôi còn tưởng tắt thở mà chết rồi chứ, đều tại

đứa ngốc này.”

“Hộc hộc…” Phương Mặc cũng thở phì phò, nhưng đáy mắt không tài nào che giấu được sự yêu

thương, sao lại thích chủ nhân tới mức này cơ chứ. Còn chưa thở xong, Phương Mặc lại như phát

điên mà hôn tiếp, vừa hôn vừa nỉ non “Chủ nhân, em thích anh, em yêu anh.”

“Ừm, tôi biết, cẩu ngốc.” Phương Diệc Nhiên cũng mặc kệ bây giờ hai người đang chật vật nằm

dưới đất, xoa lưng Phương Mặc, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói “Tôi cũng yêu em.” Tiếng cuối

cùng biến mất giữa hai đôi môi gần kề.

Đời này có thể có được Phương Mặc yêu mình, có lẽ là điều may mắn lớn nhất đời y, nếu như có

thể bên nhau cả đời không rời xa, vậy đời này Phương Diệc Nhiên không còn mong gì hơn nữa

rồi.

Tiếp theo, đương nhiên là Phương Tiểu Bát đồng chí dâng lên thân mình, dâng lên tâm mình,

dâng lên thời gian cả đời của mình để trói buộc chủ nhân của cậu.



“A, quần áo bẩn mất rồi…”

“Không sao, tôi sẽ thiết kề quần áo mới cho em cả đời.”

Hóa ra mùa xuân đến rồi a.

– Hoàn –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận