Ai Là Của Ai

Tiêu diệt tình địch tiềm
tàng xong, tâm tình Chu Vệ rất tốt, nhưng lại nghĩ đến sau này có lẽ sẽ không
có người để mắt giúp mình, mưu kế vừa lóe lên, anh liền trực tiếp tìm tới QM.

QM là một người vô cùng
cá tính, đối với hành động mua chuộc của Chu Vệ rõ ràng hoàn toàn chẳng thèm
ngó tới: “Không ngờ cậu cũng là một gã tục nhân như vậy.”

Chu Vệ cười lạnh: “Bản
thân đang sống nơi thế tục, há có thể không tầm thường? Không biết phần đại lễ
này có thể để cho người có địa vị cao nhân nhượng trước người có địa vị thấp.”

QM thấy Chu Vệ đưa tới
một tờ giấy, phỉ nhổ mình mất ba giây, mặt không đổi sắc đưa tay tiếp nhận,
nói: “Cậu thắng.”

Đó là vé vào cửa của hội
những người yêu thích máy tính lớn nhất thành phố B, chỉ có cái máy tính ngu
ngốc mới có thể cự tuyệt.

Từ đó, trong học viện máy
tính không có chàng trai nào dám tiếp tục có ý đồ với Triêu Huy, Chu Vệ cứ thế
mà vô tư bình yên tiến quân thần tốc.

Cuối tuần Chu Vệ về nhà,
mẹ già nấu một bàn đại tiệc lớn, muốn đền bù thật tốt cho anh và Phương Di.

“Di Di, con không phải là
thích ăn sườn xào chua ngọt sao? Ăn nhiều chút đi.” Chu mẹ liều mạng gắp thức
ăn cho Phương Di. Đứa nhỏ này là bảo bối ở trong nhà, nhất định không quen ăn
thức ăn ở canten trường, thật khiến cho cả nhà lo lắng mà.

“Cám ơn dì cả.” Phương Di
liếc mắt một cái nhìn sang Chu Vệ, kiên trì ăn. Ai…… Mỗi ngày chạy tới chỗ anh
họ ăn chực cơm, đã quen ăn mấy món thanh đạm sư tỷ làm mà tay nghề cũng rất
phong phú, về nhà ăn đồ dì cả nấu, cảm giác có chút hơi ngấy. Nhưng không thể
nói với anh họ, cũng không thể nói với ai trong nhà, thế nên cô đành làm bộ
dáng của một đứa trẻ đói bụng, miễn cưỡng cái dạ dày của mình.


“Tiểu Vệ, buổi chiều ba
con muốn con tới nhà chú Lương, con đi cùng đi.” Chu mẹ nói.

Chu Vệ ngẩng đầu, nhìn ba
anh không thấy nói câu nào, hỏi: “Ba đi nói chuyện công việc, con tới để làm gì
ạ?”

“Đi thắt chặt tình cảm.
Chú Lương con mấy ngày hôm trước vẫn càu nhàu là lâu rồi cũng không gặp con,
vừa hay Thụ Di cũng ở nhà, nên lại đó chơi đi.” Chu mẹ vẻ mặt nhiệt tình. [Sa:
Chu mẹ có âm mưu gì vậy, con nghi lắm]

Chu Vệ vừa định gật đầu,
nhưng nhìn đến cô em gái đang ra sức nháy mắt với mình, cho nên nói: “Không
được rồi, con và Phương Di còn có việc.”

Chu mẹ vẻ mặt kỳ quái:
“Chuyện gì?” Thằng bé này từ trước tới nay không phải là phiền nhất Phương Di
quấn quít lấy nó sao?

“Chính sự ạ.” Chu Vệ vẻ
mặt nghiêm túc nói.

Chu mẹ thấy vậy, cũng
không nói thêm gì, ngược lại nhìn về phía Phương Di, Phương Di liều mạng vùi
đầu ăn cơm, miễn bình luận.

Ăn cơm trưa xong, hai anh
em liền chui vào trong phòng, không biết là đang giở trò quỷ gì.

Qua thật lâu cũng không
thấy hai đứa có động tĩnh gì, Chu mẹ cảm thấy kỳ quái, liền gõ cửa, cũng không
thấy trả lời. Đẩy cửa đi vào, thiếu chút nữa phá hỏng không khí, hai chúng nó
nói chuyện chính sự gì , đang chơi game thì có.

“Ngài đừng tức giận mà,
không phải là chưa tới giờ sao?” Phương Di nịnh nọt, sau đó thúc giục Chu Vệ

nói: “Sắp trễ rồi, mau tắt máy mau tắt máy.”

Chu Vệ nhìn đồng hồ trên
máy tính, đi theo Phương Di tới phòng khách, mở ti vi, chuyển đến một kênh
truyền hình địa phương.

Chu mẹ càng thêm buồn
bực, té ra chúng nó nói chính sự lại là xem ti vi? Quả thật là ngạc nhiên, Chu
Vệ rất ít khi chú ý tới tin tức địa phương, lại rất ít khi xem tới mấy kênh
truyền hình địa phương.

Đợi được một lúc, Phương
Di hưng phấn mà kêu lên: “Anh, bắt đầu bắt đầu.”

Cái gì bắt đầu? Chu mẹ tò
mò nhìn sang. Hóa ra là một bản tin phỏng vấn, hình như là cuộc thi giữa mấy
trường đại học gì đó….

Chu Vệ dường như lại chú
ý tới nơi khác, khu vực thi đấu của ACM, khẩn trương chờ đợi.

Cuộc tranh tài đã diễn ra
được bốn tiếng rưỡi, chỉ còn lại nửa giờ cuối cùng, xem rốt cục đội nào trong
thời gian ngắn nhất giải quyết được nhiều lỗi nhất. Camera quét qua tất cả
tuyển thủ dự thi, bọn họ tập trung suy nghĩ, cố vắt hết óc, có người thậm
chí không ngừng bức tóc mình, thật là sự dữ dội trong im lặng.

Trận đấu kết thúc, qua
một hồi lâu, ban tổ chức cầm danh sách đội thắng cuộc đi ra. Đại học A có ba
thành viên trong đội giành được quyền tham gia cuộc tranh tài trong cả nước, ba
thành viên trong đội có hai người là sinh viên năm thứ ba đại học. Trong
đội “Archers” còn có một thành viên nữ tên là Trần Triêu Huy.

“Thật là lợi hại nha.”
Phương Di lòng tràn đầy sùng bái. Mặc dù cô cũng không hiểu ACM là cái gì lắm,
nhưng chỉ cần xem sinh viên từ các trường đại học cao đẳng của thành phố B
tranh tài cao thấp chém giết lẫn nhau đến khi chỉ còn mười đội, cũng biết thi

đấu kịch liệt đến cỡ nào. Vậy mà sư tỷ ngơ ngác lại dễ dàng loại được 5 đối thủ
ra ngoài, có thể biết được tỷ có bao nhiêu lợi hại……

Chu Vệ xem ti vi mà có vẻ
mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn, trong lòng một mảnh ấm áp. Cô vượt qua rồi,
thật là có chút hưng phấn, nhưng đồng thời tránh không được có chút thở dài xúc
động …… Sau này cô sẽ càng bận rộn hơn.

Đến khâu phỏng vấn, phóng
viên phỏng vấn cảm nghĩ của người thắng trận.

Hỏi QM giờ phút này có
cảm tưởng gì, QM thờ ơ thoáng nhìn, nói:“Đúng như dự đoán, không vui mừng chút
nào.”

Ký giả đổ mồ hôi hột……
Lão đại ngài cũng quá tự tin đi?

Lúc hỏi Giang Tân đội
trưởng đội “archers”, anh rất đúng trọng tâm nói một số lời cảm kích, tạm được.
Ký giả lại đặc biệt chú ý tới Triêu huy, hỏi:“Xin hỏi là nữ sinh duy nhất trong
đội chiến thắng, cô có cảm tưởng đặc biệt nào không?”

Triêu Huy theo thói quen
hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười nói:“Không có ạ.”

“Làm sao có thể không có
được? Cô là nữ sinh duy nhất tham dự, vinh hạnh đặc biệt như vậy, thế nào cũng
phải có chút thụ sủng nhược kinh chứ?” Ký giả không cam lòng khi một chủ đề như
vậy mà chỉ vì một câu nói mà bị dập tắt.

Triêu Huy lại suy nghĩ
trong chốc lát, hỏi: “Vậy anh đối với chuyện phụ nữ sinh con có ý kiến gì
không?”

Ký giả sửng sốt, nói:“Đó
là chuyện rất tự nhiên, không có gì đặc biệt.”

“Cũng giống như chuyện
phụ nữ sinh con, tuyển thủ tham gia thi đấu mà chiến thắng, đều là do bản chất
năng lực, không có ý nghĩ đặc biệt gì.” Triêu Huy bình tĩnh nói.

Ký giả hết chỗ nói hoàn

toàn rồi…… Sinh viên đại học A vì sao lại làm khó người ta đến vậy?

Phương Di cũng không nói
gì…… Nếu như đây là sư tỷ cố ý, có thể gọi đây là cá tính, nhưng mà cô căn bản
không có ý thức được nói như vậy có cái gì không đúng, đơn thuần là bản tính
trời sinh……Trời sinh mà……

Đây chính là chỗ rất đặc
biệt của cô, Chu Vệ cười, trời sinh khó trị nha.

“Các con quen biết sao?”
mẹ Chu nhìn hai anh em chúng nó vui mừng hiện rõ trên mặt, thử dò xét. Cô bé
này, thật đúng là có chút đặc biệt.

Chu Vệ nhìn qua, trong
mắt có loại đắc ý nói không nên lời, Phương Di nhìn một chút, nói: “Là
một sư tỷ rất tốt.”

Quả đúng là một sư tủy
thật tốt mà, không quản mệt nhọc, nấu đồ ăn rất ngon, chơi game rất khá, lại
còn giúp sửa chữa máy vi tính không công. Ban đầu cô còn tưởng rằng là tốc
độ internet chỗ anh họ cao, kích động bèn ôm máy vi tính xách tay của mình đi
tới đó chiếm lấy dây mạng, kết quả……

Anh họ cười lạnh, hỏi cô
có biết máy tính của sư tỷ được cài đặt hay không. Cô dĩ nhiên không hiểu, sư
tỷ giải thích cho cô một lúc mà cô nghe cũng chẳng hiểu gì, chỉ biết là cùng
một tốc độ internet, máy tính của sư tỷ so với máy cô nhanh gấp ba…… Cô vẫn ngu
ngốc hỏi nhãn hiệu máy tính nào mà lại tốt như vậy. Sư tỷ nghĩ nửa ngày, mới
nói bề ngoài là nhãn hiệu xx, phụ kiện bên trong đều là tự mình chọn, hơn nữa
còn cài một số phần mềm máy tính chuyên nghiệp…..

Thạt là may, sau đó sư tỷ
lại giúp cô làm tăng tốc độ truy cập, nếu không cô thật sự cảm giác mình bị
chết một cách không đáng. [hỏi: Chết như thế nào?-- ngu mà chết.]

Chu mẹ mơ hồ cảm thấy có
chút không giống với lúc trước. Thằng bé Chu Vệ này, lúc nào cũng nghiêm túc,
trong lòng tính toán cái gì cũng sẽ không để cho bà biết, nhưng hôm nay nó hình
như có chút cao hứng thì phải. Nhìn nó cùng Phương Di mắt đi mày lại, không
biết cùng con bé kia làm chuyện xấu gì nữa.

Con trai lớn rồi, mẹ
không quản được nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận