Chuyện khiến cho Triêu
Huy thực sự chú ý có rất nhiều, ví dụ như tại sao giải quyết một phương trình
mãi mà không xong .Ví dụ như cách 6 tháng 22 ngày không bao lâu nữa sẽ tới cuộc
thi tiếng Anh cấp bốn nếu lần này vẫn là vừa vặn qua thì phải làm sao bây giờ?
Lại ví dụ như Lâm Ứng Tuyên vẫn dương dương tự đắc còn Dương Cảnh vẫn trầm mặc
như cũ thì cô nên làm như thế nào?
Mỗi khi cô làm bài tập,
thường có thói quen là tắt điện thoại di động, nhưng lại vẫn ẩn nick trên QQ,
yên lặng làm bài. Cho nên, người khác nghĩ cô không biết, kỳ thật mỗi một câu
một từ Lâm Ứng Tuyên nói ở trên diễn đàn cô đều thấy hết.
Có người trước kia nói
với cô rằng, trời sinh có rất nhiều người thích chiếm lấy công lao, tâm huyết
của người khác, chẳng lẽ Lâm Ứng Tuyên cũng là người như vậy?
Cô mở khung đối thoại
“Diễn đàn đồng hương thành phố G”
***
Vĩnh hằng tâm: Tuyên
Tuyên, nhìn em với ông xã ân ái như vậy, mau nói cho tỷ tỷ biết có bí quyết gì
đi.
Luyến tử & Thanh
đằng: thẹn thùng ing~~~~ thật ra em cũng không có bí quyết gì cả, chỉ là vận
khí tốt một chút thôi ~~~~
Không nói em yêu anh:
Tuyên Tuyên khiêm tốn, cậu là thần tượng của thành phố G chúng ta ~~~~ nói mau
nói mau! ! Không thì mỗi ngày tớ đều lải nhải làm phiền cậu đấy!
Vĩnh hằng tâm: 9494! (94:
viết tắt của từ đồng ý)
Luyến tử & Thanh
đằng: có gì đâu, cứ chịu khó nghe lời một chút, nhu thuận một chút, săn sóc một
chút là được, mỗi ngày đều ân cần
thăm hỏi anh ấy, cho anh ấy sự ngạc nhiên nho nhỏ, lâu lâu lại khiến anh ấy tự
hào về bản thân là được.
Luyến tử & Thanh
đằng: đây chỉ là quan điểm của tớ với bạn trai mà thôi, các anh chàng khác thì
tớ không dám đảm bảo, ha ha ha
Vĩnh hằng tâm: gạt người
gạt người gạt người! Dương Cảnh theo đuổi dễ dàng như vậy sao?
Không nói em yêu anh:
từng ấy điều kiện ấy có thể làm cho anh ta thỏa mãn sao? Nữ sinh nào tùy tiện
một chút đều có thể làm được, vậy tại sao anh ta còn chia tay nữ sinh kia?
(Triêu Huy: … Nữ sinh kia
chẳng lẽ nói mình? Cùng là đồng hương, tốt xấu cũng nên nhớ tên đi chứ.)
Vĩnh hằng tâm: Tuyên
Tuyên, em xấu xa, em dấu bí quyết riêng nhé ~~~~ có
nói hay không!
Luyến tử & Thanh
đằng: Thề với chúa, em tuyệt đối không nói dối, nữ sinh kia thất bại như thế
nào là chuyện của cô ấy, không liên quan đến em.
Vĩnh hằng tâm: em thật
đúng là rộng lượng… …
…
Chu vương tử nói chuyện
cùng em: Cái gì! Cậu ra vẻ cái quỷ ấy! Cướp người yêu của người khác còn không
biết đến liêm sỉ, còn ở đây ra vẻ thông minh! Đồ không biết xấu hổ không biết
xấu hổ không biết xấu hổ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
(Triêu Huy đổ mồ hôi, bạn
học Mi Nhiễm đừng quá khích như vậy chứ.)
Luyến tử & Thanh
đằng: cậu nói ai không biết xấu hổ!
Chu vương tử nói chuyện
cùng em: tôi nói ai người đó tự biết! !
Luyến tử & Thanh
đằng: Họ Trần kia không dám ra mặt sao lại kêu cậu tới ồn ào? Thua không ngóc
dậy nổi, có bản lĩnh thì tự mình giành lại đi, còn ở sau lưng tính cái gì?
Chu vương tử nói chuyện
cùng em: Cậu làm sao so được với bạn yêu của tôi, bát bát bát bát bát bát! !
Cái gì thua không ngóc dậy nổi hả, nói không chừng là Dương Cảnh bị đá đấy, bạn
yêu của tôi thật sự, thật sự rất là bình tĩnh! Một chút đau lòng cũng không!
Có!
Luyến tử & Thanh
đằng: hừ,không ăn được nho thì nói là nho chua!
Chu vương tử nói chuyện
cùng em: Shit! Cậu nghĩ Dương Cảnh là nho ngọt sao? Người khác không cho là vậy
đâu!
Chu vương tử nói chuyện
cùng em: anh ta thì có gì hay, chẳng phải chỉ là đẹp trai một tí thôi sao? Có
bằng Chu Vệ đại nhân của tôi không? Hừ, ngay Chu Vệ đại nhân cậu ấy còn không
thèm, đừng nói là đến tên đó.
…
***
Triêu Huy trầm mặc, Mi
Nhiễm, thực ra cậu muốn nói nhất là câu cuối cùng mà thôi ? (Sa: cuồng Chu Vệ).
Hai người tranh cãi ầm ĩ
không ngớt, cuối cùng phát triển thành đại luận chiến trên diễn đàn. Qua một
hồi rất lâu sau, Mi Nhiễm gửi cho cô một tin nhắn.
Chu vương tử nói chuyện
cùng em: Bạn yêu, tớ ở trên diễn đàn trút giận giùm cậu! Rắc rối một chút là!
Khả năng sẽ đem đến phiền toái cho cậu nhưng tớ không hối hận đâu.
Nghĩ nghĩ, gõ vài chữ.
Dạ lan đăng diệt: tớ thấy
hết rồi …
Chu vương tử nói chuyện
cùng em: Cậu ở đó à??? Vậy sao không lên tiếng?
Dạ lan đăng diệt: Tớ cảm
thấy không cần thiết, tớ và Dương Cảnh chia tay là sự thật.
Chu vương tử nói chuyện
cùng em: …
Chu vương tử nói chuyện
cùng em: không sao, cái cũ không đi thì cái mới không tới, bỏ đi về sau tìm
người như Chu đại nhân ấy.
Dạ lan đăng diệt: … Cùng
nhau cố gắng (kỳ thật Triêu Huy muốn nói ngươi đừng mơ mộng hão huyền nữa).
Chuvương tử nói chuyện
cùng em: Náo loạn một buổi chiều rồi!!!! Tớ đi làm việc đã!!!!
Ông trời luôn không chiều
lòng người.
Mặc dù Triêu Huy với Mi
Nhiễm đã thoải mái như vậy rồi nhưng không đi chọc phiền toái, phiền toái vẫn
tìm tới cửa. Mi Nhiễm thoát không bao lâu, admin của diễn đàn đồng hương, đồng
thời cũng là hội trưởng hội đồng hương tìm cô nói chuyện.
Bá vương không bá: có đó
không, có việc muốn nói với em.
Triêu Huy suy nghĩ khoảng
1 phút sau, đóng cửa sổ đối thoại, tiếp tục làm bài tập.
Bá vương không bá: Triêu
Huy, QQ của anh có thể nhìn thấy em ẩn nick.
… Sư huynh, xem như anh
lợi hại…
Dạ lan đăng diệt: sư
huynh, có chuyện gì không?
Bá vương không bá: vừa
rồi ở diễn đàn em thấy cả chứ? Em vì sao không nói được một câu, dập tắt căng
thẳng? Vừa rồi Lâm Ứng Tuyên tìm anh trách cứ.
Dạ lan đăng diệt: ??
Trách cứ?
Bá vương không bá: em ấy
nói bị Chung Mi Nhiễm công kích, hy vọng diễn đàn trục xuất cô ấy, còn nói chủ
mưu sau lưng là em, cho nên…
Công kích? Có chút quá
đáng ư? Còn nói cô là người sau lưng chủ mưu, hình như là quá đề cao cô thì
phải?
Dạ lan đăng diệt: Sư
huynh trả lời như thế nào?
Một lát sau, sư huynh ở
trên diễn đàn đưa ra lời nhắn
Bá vương không bá: Hy vọng
Triêu Huy cùng Chung Mi Nhiễm có thể công khai xin lỗi Lâm Ứng Tuyên, làm sáng
tỏ sự thật, giải thích hiểu lầm.
Nhìn một đống chữ trên
màn hình, một cảm giác tức giận bắt đầu dâng lên. Chẳng lẽ đây là Tĩnh Tĩnh
thường nói “Kẻ hiền thường bị người khác bắt nạt” sao? Triêu Huy chậm rãi gõ
bàn phím.
Dạ lan đăng diệt: Làm
sáng tỏ sự thật, giải thích hiểu lầm?
Dạ lan đăng diệt: Em cho
rằng mọi người không cần chú ý đến việc tư của em, em cũng không phải người nổi
tiếng.
Không có người trả lời.
Dạ lan đăng diệt: Vừa rồi
bạn học Lâm cùng Mi Nhiễm trao đổi em có xem, sư huynh hỏi vì sao em không trả
lời? Từ đầu tới cuối, các bạn ấy đều không nhắc đến hai chữ Triêu Huy, tại sao
em lại phải nhảy vào tự nhận mình chính là “nữ sinh kia”, đó chẳng phải là mặt
dày sao?
Dạ lan đăng diệt: Em hoàn
toàn không rõ công kích cùng chủ mưu sau lưng của sư huynh là có ý gì, muốn
phán tội cũng phải có chứng cứ, chuyện này em và Mi Nhiễm hoàn toàn có thể làm
chứng. Nếu sư huynh không hiểu về pháp luật, em có quen biết một vị giáo sư dạy
luật, muốn em giới thiệu cho anh không?
***
Phát tiết hết bất mãn
trong lòng, Triêu Huy trực tiếp bấm nút Đăng xuất, làm bài tập làm bài tâp
thôi!
Thế nên, Triêu Huy cũng
không biết bản thân đã bỏ lỡ một trò hay, cũng không biết đoạn chat của cô đã
được Mi Nhiễm phát đi phát lại tới n lần.
Nam nhân vật chính trong
lời đồn đại cuối cùng cũng xuất hiện tuy có hơi muộn! Trò hay như thế sao có
thể bỏ qua?
***
Vô dục mới bền: Mọi người
nếu mà có hứng thú đối với việc cá nhân của tôi, có thể trực tiếp tới hỏi tôi,
tôi sẽ trả lời hết mọi vấn đề, nhưng xin mọi người không cần đàm luận ngay giữa
diễn đàn, tôi không muốn khiến cho người khác có ấn tượng xấu nghĩ rằng diễn
đàn này chỉ của một mình Dương Cảnh.
Bá vương không bá: Cũng
tốt, quan hệ tay ba của các người tự đi mà giải quyết lấy, lão nhân ta không
thèm để ý.
Vô dục mới bền: tôi chưa
từng có quan hệ tay ba, chỉ có quan hệ từ hai phía mà thôi, nhưng tôi cùng Tiểu
Huy đã chia tay, tôi không hy vọng có ai lấy chuyện này tới quấy rầy cô ấy, xin
cám ơn!
Vô dục mới bền: tôi hiện
tại vẫn còn độc thân, hoan nghênh các bạn nối dây tơ hồng cho tôi, cảm tạ.
***
Trời sập đánh uỳnh! Chẳng
lẽ Lâm Ứng Tuyên lại đơn phương mạo nhận hay sao? Mà nam nhân vật chính vẫn còn
gọi tên thân mật của Triêu Huy, có thể thấy được vẫn còn vương vấn tình cũ,
chẳng lẽ giống như Mi Nhiễm nói? Hay là có nội tình gì khác?
Tám nha tám nha, cuộc
sống quá mức tẻ nhạt, nhu cầu tám cấp bách a ~~ đáng tiếc ba đương sự đều không
login, lưu lại án thiên cổ không có người giải quyết, cuối cùng bị gác lại vì
tình tiết mâu thuẫn, các đồng chí trong diễn đàn đành phải nhắc nhở nhau nói
chuyện phiếm không nên đề cập tới chuyện tình cảm khúc mắc của cá nhân, nếu
thực sự không thể giải quyết, phải
cam đoan dùng tinh thần chủ nghĩa nhân đạo đem vùi lấp xuống hố.
Triêu Huy bị chuyện này
làm cho tâm tình xuống cấp, không thể an tâm tự học, liền tu hành ở phòng kí
túc, giúp Tĩnh Tĩnh thiết kế trang web văn nghệ. Nhưng cô vẫn chăm chỉ lên lớp
bình thường, bao gồm cả tiết học sẽ phải chạm mặt người nào đó, tuy rằng Đông
Yến cảm thấy không cần thiết bởi vì cô giáo đã cho cô thành tích tốt nhất .
Nhưng cô đâu có làm gì sai, vì sao phải chạy trốn? Tiểu Khê nói cô không phải
người thứ ba tại sao phải chột dạ? Kết quả,ngược lại là Lâm Ứng Tuyên trốn học,
hơn nữa là non nửa học kì cũng không thấy mặt.
Sự tình cứ trôi qua bình
thản như vậy, Triêu Huy tuy rằng buồn bực, nhưng cũng không muốn theo đuổi,
cuộc sống liền trở lại quỹ đạo bình thường như hằng ngày, cô tiếp tục người làm
người vô cầu, không gây phiền toái thì phiền toái cũng sẽ không tìm đến cô.
Nhưng mà ông trời lại
không chiều lòng người.
Triêu Huy phát hiện ra
một việc mình không thể mượn sách ở thư viện nữa! Sau khi hỏi thăm, thầy giáo
nói cô còn một quyển sách chưa trả, là một quyển Luật!
OMG! Chu đại thần, ngài
không chịu trả sách đúng hạn?
Cô không ngại bị phạt
tiền, nhưng đau khổ nhất là cô không thể mượn sách nữa.
Không còn cách nào, đành
phải liên lạc với Chu Vệ thôi.
Đại thần ơi đại thần,
phương thức liên hệ cũng quý giá như vậy sao, ngay cả Tiểu Khê và Mi Nhiễm mệnh
danh là “có gì cần hỏi, đây sẽ có câu trả lời” cũng không biết, cô lại nhờ vả
tới Tĩnh Tĩnh là thành viên bên Hội học sinh, kết quả là số điện thoại của đại
thần không phát tán cho người ngoài, tránh bị quấy rầy dây dưa…
“Shit, chẳng lẽ người
khác muốn liên hệ với anh cũng phải trả tiền sao?” Nhớ tới vẻ mặt ái muội “cậu
muốn theo đuổi Chu Vệ sao” của bạn học, thể xác và tinh thần của Tĩnh Tĩnh đều
bứt rứt, Tĩnh Tĩnh cô là ai chứ? Thế mà còn phải theo đuổi người khác ư? Đùa
sao?
Triêu Huy suy sụp: “Tớ
nên làm gì bây giờ? Chẳng lẻ chỉ có thể chờ thôi sao?”
Đông Yến nhìn qua một
giây, lơ đãng nói: “Hay cậu thử tra Hồ sơ sinh viên xem sao?”
Thân thể ba người còn lại
cứng đờ.
Hồ sơ sinh viên? ! Đó
chẳng phải là nơi giữ bí mật của trường sao, chẳng lẽ là muốn cô…
Triêu Huy: “… Không hay
đâu?”
Đông Yến: “Đừng nói cậu
không làm được.” Tớ đây tuyệt đối khinh bỉ!
Triêu Huy: “Không đến mức
đó… Nhưng là trái với nội quy trường học, chẳng may bị phát hiện…” Hiệu trưởng
sẽ nổi giận, hậu quả thực nghiêm trọng.
Đông Yến khinh bỉ: “Cậu
sẽ bị phát hiện sao?”
Triêu Huy dừng một chút:
“… Không”
Đông Yến càng thêm khinh
bỉ: “Vậy thì cậu sợ cái quái gì? Cũng không phải làm chuyện xấu. Nghiêm túc mà
nói, đây là tự vệ, nếu không phải Chu Vệ mượn sách không trả, còn không cho
người khác biết số điện thoại di động, cậu cần gì phải làm chuyện xấu này? Đây
là tự vệ tự vệ tự vệ biết chưa.
Tiểu Khê, Tĩnh Tĩnh cùng
Triêu Huy trầm mặc.
Đông Yến, cậu ngang nhiên
có thể bẻ cong phải trái, quả thật khâm phục!
“Hơn nữa, chẳng lẽ các
cậu…” Đông Yến thong thả dụ dỗ nói, “Không muốn biết gia thế bối cảnh của Chu
Vệ sao?”
—————————————— ba giây
—————————————————
Ánh mắt Tiểu Khê như hổ
đói quét qua cô, tra cho tớ tra cho tớ tra cho tớ! ! !
Còn Tĩnh Tĩnh nở nụ cười
quyến rũ như mẹ kế của nàng Bạch Tuyết, Chu Vệ, chờ tôi bắt được bí mật của
anh, ha ha ha…
Triêu Huy lại lo lắng đề
phòng, kinh hãi gõ bàn phím.
Sau đó, cô dừng động tác
lại, cầm lấy di động, bấm số điện thoại trên màn hình.
“Tìm được rồi à?” Tiểu
Khê hưng phấn mà bỏ quyển truyện xuống chạy tới.
“Tìm được rồi,” Triêu Huy
trả lời, “Trong danh sách những người dành học bổng”
Tiểu Khê nôn ra máu! Lãng
phí tâm huyết rình coi bí mật lớn, sao lại dễ dàng lấy được mà chẳng phải đào
bới gì cả thế này, shit!
***
Chú thích một chút về
nick chat của các nhân vật trong truyện, vì đây chỉ là ý kiến riêng nên bạn chỉ
dám đưa ra ở ngoài:
Luyến tử & Thanh Đằng
(Tuyên Tuyên): Tình yêu màu tím & xanh.
Vĩnh hằng tâm; Chu vương
tử nói chuyện cùng em; Bá Vương không bá: thì dễ hiểu rồi
Dạ lan đăng diệt: Tắt đèn
đi đêm.
Vô dục tắc cương: bạn
không dám chém bừa hè hè.