Ai Là Của Ai

Người chó đã đến đông đủ,
hoạt động cũng được bắt đầu. Triêu Huy tuy rằng không phải mỹ nữ, vẫn không
ngăn được nhiệt tình của Phương Di, vui vẻ bị kéo đi.

Trong lúc đó, Phương Di
cũng không phải chú tâm lắm, liên tục nhìn lén di động, còn vài lần lén lút gọi
điện thoại.

“Bắt được kẻ trộm rồi
nhé.” Tĩnh Tĩnh ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô bé, “Mật báo cho ai vậy
cưng?”

Phương Di nhất thời như
tiểu bạch thỏ bị hù dọa: “Không có, không có… Là dì em gọi điện, không tin các
tỷ xem đi.” Trời ạ, Tĩnh Tĩnh sư tỷ thật sự là rất khó đối phó, ô ô… Thật may
là vừa rồi quả đúng là dì cả gọi điện, bằng không cô sẽ khó mà sống sót [1], nhưng
cũng thật là kì quái nha, tự nhiên dì cả lại hỏi cô hiện tại đang ở chỗ nào
trong trường, để làm gì vậy nhỉ?

Hoạt động tiến vào giai
đoạn hoàn thiện, đang lúc các bạn học của Phương Di tuy vất vả nhưng cả tập thể
lớn ai ai cũng sung sướng vì sắp thu được thành quả, thì lại xảy ra chuyện
ngoài ý muốn.

Lương Thụ Di bất ngờ tìm
tới cửa, không biết chị ấy làm sao mà biết được.

“Chị Lương, sao chị lại
tới đây?” Phương Di như gặp kẻ địch, vụng trộm đánh tín hiệu cấp báo cho người
nào đó ở bên cạnh.

“Chị chỉ đến xem thôi,
hoạt động của các em có vẻ rất thú vị.” Lương Thụ Di nhìn kỹ một lượt, ánh mắt
dừng lại chỗ Thọ Thọ cao to đang chơi đùa trên người Tĩnh Tĩnh, “Kia có phải là
chó của nhà anh Chu Vệ không?”

Phương Di kiên trì gật
gật đầu.

Lương Thụ Di hừ một tiếng,
đi đến trước mặt Tĩnh Tĩnh, từ trên cao nhìn xuống nói: “Tôi là Lương Thụ Di.”

Tĩnh Tĩnh nhìn thấy ánh
mắt kiệt ngạo của người xa lạ kia, vừa nhìn Phương Di kinh hồn bạt vía bên
cạnh, lại nhìn Triêu Huy cũng đang khó hiểu như mình, đứng lên, không chút kiêu
ngạo rất đúng mực nói: “Xin chào, mình là Tô Tĩnh.”

Hai đại mỹ nữ khí thế
ngất trời mỗi người một phía hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt mơ hồ có thể thấy
được sát khí khiến người ta phải run rẩy. Mấy người râu ria bên cạnh đều nhất
tề lui xa chín mươi dặm, tránh việc không cẩn thận bị điện cao thế giật chết
người.


“Bộ dạng mặt mũi cũng
không đến nỗi nào, nhưng cử chỉ lại quá lẳng lơ, khiến cho người khác chịu
không nổi.” Lương Thụ Di đánh giá xong.

Người kiêu ngạo như Tĩnh
Tĩnh, tất nhiên không thể nào chịu được sự chế nhạo như vậy, mà nhất là lại
phải chịu loại chế nhạo của kẻ lai lịch không rõ ràng này, cô nén cơn thịnh nộ,
cười nói: “Còn hơn người có chút nhân tính muốn lẳng lơ mà cũng không lẳng lơ
nổi.”

Phương Di nhất thời sùng
bái vô cùng, Tĩnh Tĩnh sư tỷ, tỷ quả thật là rất sắc bén! Chỉ cần một câu là đã
hạ gục được đối thủ… Lương Thụ Di tuy diện mạo xinh đẹp, nhưng tính tình lại
khá nóng nảy!

“Cô!” Bị nói đúng chỗ đau
lòng, Lương Thụ Di nhất thời thẹn quá hóa giận. Bình thường, nếu là những người
khác nói như vậy, Lương Thụ Di có thể sẽ không chấp nhất, nhưng hôm nay cô nghe
nói bác và dì Chu muốn tới thăm Chu Vệ, vừa vặn ba cô cũng có chuyện tới đại
học A, nên cô mới đi theo tới đây, không ngờ vừa vào trường đã nghe nói Chu Vệ
cùng bạn gái đã làm không ít chuyện xấu… Hơn nữa, cô gái kia, bộ dạng còn như
vậy, như vậy… Lực lượng ngang nhau… Cô đương nhiên biết chính mình tính tình
cũng có điểm chưa tốt, rất nhiều người cũng đã nhắc nhở, nhưng lời này lại từ
miệng cô gái đứng trước mặt nói ra, khiến cô vô cùng tức giận.

“Lương tỷ –” đây là tiếng
gọi hoảng hốt của Phương Di.

“Lương Thụ Di!” Đây đích
thị là tiếng quát của Chu Vệ vừa nghe tin đã vội vã chạy đến.

“Thụ Di –” đây là tiếng
kêu sợ hãi của mấy vị phụ huynh theo đuôi Chu Vệ mà tới.

“Lương tiểu thư, tay chân
không có mắt, cẩn thận kẻo đả thương người khác.” Triêu Huy gắt gao giữ chặt
lấy Lương Thụ Di thiếu chút nữa là đã vung tay đến trên mặt Tĩnh Tĩnh, dùng ánh
mắt ý bảo Tĩnh Tĩnh lùi ra xa một chút. Không hiểu tại sao dạo gần đây cô hình như
luôn gặp phải mấy người hễ một chút là dễ dàng kích động, hỡ chút là động tay
động chân? Chẳng lẽ gần đây vũ khúc tinh (sao vũ khúc) có biến động khác
thường?

“Không phải việc của cô,
tránh ra!” Lương Thụ Di hung hăng trừng mắt với Triêu Huy, bỏ tay cô ra. Cô
chính là nuốt không nổi khẩu khí này, cho dù có Chu Vệ đến đây, ba cô đến đây,
hay thiên vương Lão Tử đến đây cũng không được.

Vừa thấy Chu Vệ hổn hển
chạy tới, Tĩnh Tĩnh đã lập tức hiểu ra, Lương Thụ Di kia đích thị là ăn phải
dấm chua sai người (ghen nhầm), cô cười lạnh, không quên kích động: “Cô mới là
người ngoài cuộc ấy, cô mới là người từ nhỏ đến lớn làm trò chia uyên rẽ

thúy ấy.”

Lương Thụ Di mặt nháy mắt
đã tái xanh, vừa tiến về phía Tĩnh Tĩnh vừa hung hăng vung tay lên. Tĩnh Tĩnh
đã đề phòng trước, rất nhanh vọt sang một bên, cùng Phương Di nhàn hạ ngồi ngây
ngốc một bên vừa cắn hạt dưa thưởng thức vừa làm ra vẻ mình vô can NG — cũng
không thể trách cô vô tình vô nghĩa, thật sự là cô đạo hạnh quá nhỏ bé, nên
càng giúp càng rách việc.

Lương Thụ Di không thể
nghĩ tới một cô gái thoạt nhìn có vẻ gầy còm nhỏ bé thế mà có thể đối phó với
mình, mấy cái đại chiêu vừa vung xuống dưới chẳng những không thoát khỏi cô,
còn bị cô kiềm chế, rõ ràng đã muốn hung hăng lúm lấy cô, vậy mà thoắt cái cô
lại không biết sử dụng chiêu gì mà hóa giải được, thật kỳ lạ. Lương Thụ Di khẽ
cắn môi, năm ngón tay dùng một chút lực, xoay trụ của cánh tay cô, ý đồ muốn
chế ngự cô.

Đầu vai truyền đến một
cơn đau khiến Triêu Huy nhận thấy được chiêu nguy hiểm tiếp theo, bất giác hai
chân trụ vững, tay trái chụp ra sau, bắt được cánh tay của Lương Thụ Di.

Không xong rồi! Lương Thụ
Di vừa mới động thủ, cả người đã bị ném mạnh xuống đất…

Triêu Huy lập tức lui vài
bước, xoa bả vai mình, há miệng thở dốc. Suýt chút nữa thì bị trật khớp, thật
là nguy hiểm a.

Lương Thụ Di ôm hận đứng
lên, vẫn còn muốn tiếp tục phân cao thấp, Thọ Thọ lại dũng mãnh phốc một cái,
hướng về phía cô nàng vừa sủa vừa cắn, làm cho cô không kịp ngăn
cản. (Phong Vũ: Thọ Thọ vô địch cẩu sực ta tới đây)

Chu Vệ chạy tới, vội vàng
giật Thọ Thọ, kêu nó dừng lại, nhưng Thọ Thọ vẫn hướng về phía Lương Thụ Di
hung hăng sủa to, sủa đến mức lão Lương cũng phải lo lắng.

“Không có việc gì chứ?”
Chu Vệ lo lắng nhìn về phía Triêu Huy, “Tay em…”

“Không có việc gì.” Triêu
Huy không nhìn hắn cử động cánh tay. Ah… Cô rốt cục cũng hiểu ra ý của Tĩnh
Tĩnh lúc nói câu đó, tất cả việc này cũng chỉ vì nam nhân họa thủy a…

Chu Vệ biết cô buồn bực,
chỉ có thể yên lặng ai oán, ban đầu kế hoạch của hắn chính là hy vọng có thể
thông qua Phương Di làm cho cha mẹ và cô gặp mặt, nào ngờ lại làm ra một Trình
Giảo Kim [2] là
Lương Thụ Di này… Dẹp yên chuyện của cô trước rồi tính tiếp, trước mắt phải làm

sao giải quyết cái tên Trình Giảo Kim này đi đã, bằng không tiếng sủa của Thọ
Thọ nhất định sẽ kéo bảo vệ tới.

“Chú Lương, chú mang Thụ
Di về đi, cháu không muốn truy cứu chuyện này đâu ạ.” Chu Vệ nhìn nửa ngày,
nói.

Lão Lương im lặng, không
thể không thừa nhận con gái mình thật sự có phần hơi quá quắt, mặt khác ông
cũng biết chuyện hôn sự là không thể miễn cưỡng.

Nhưng Lương Thụ Di kia
lại nhất quyết không chịu, Chu Vệ rõ ràng từ đầu tới cuối không những không
liếc con mắt nhìn cô lấy một cái, mà nửa con mắt cũng không có! “Chu Vệ, chó
của anh cắn em, việc này anh phải tính thế nào đây?”

“Là em vô lễ trước đấy
chứ, nó bảo vệ chủ có gì là không đúng?” Chu Vệ lạnh lùng liếc cô.

Bảo vệ chủ? Lương Thụ Di
trong lòng không biết là bi ai hay là giận dữ.

“Chu Vệ, em thích anh đã
nhiều năm như vậy, không biết em có gì không xứng với anh, vì sao anh vẫn không
chịu chấp nhận em?”

“Chuyện tình cảm vốn dĩ
không thể miễn cưỡng.” Chu Vệ áy náy nhìn cô, sau đó lại quay đầu nhìn người ở
phía sau nói: “Em có thể làm cho Thọ Thọ ngậm miệng được hay không, bảo vệ sẽ
kéo tới đây mất.”

Chuyện này liên quan gì
tới mình chứ? Triêu Huy thầm nghĩ, liền kéo dây xích lôi Thọ Thọ ra: “Thọ Thọ,
lại đây.”

Thọ Thọ lập tức rất nghe
lời ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân cô, một chút cũng nhìn không ra bộ dạng hung
hãng như vừa rồi.

Này… Lão Lương và con gái
ngơ ngác nhìn Triêu Huy, nhất là Lương Thụ Di đứng ngây ngốc như trời
chồng. Bạn gái của Chu Vệ không phải là cái cô tên Tô Tĩnh kia sao… Nhưng vì
sao con chó lại nghe lời cô gái kia?… Công phu… Chẳng lẽ… Không phải chứ… Trời
ơi, mắt chó của anh mù rồi sao?

“Thực xin lỗi.” Chu Vệ
cúi đầu nhìn người đang đùa với Thọ Thọ nhẹ nhàng nói.

Triêu Huy ngẩng đầu, hỏi:
“Xin lỗi tôi làm gì, người hoảng sợ cũng không phải là tôi, anh nên xin lỗi
Tĩnh Tĩnh mới đúng…” Kỳ cục người thiếu chút nữa là bị đánh, dù là ai cũng đều
không vui…

“Tôi không sao, miễn.”
Tĩnh Tĩnh đúng lúc làm ra vẻ cô là một khán giả trung thực số một, một chút
cũng không muốn đề cập đến tình tiết kịch tình vừa rồi.

“Tha thứ cho anh đi? Đừng
lạnh nhạt với anh nữa, anh thật không chịu được nữa rồi.” Chu Vệ năn nỉ nói.


Triêu Huy cúi đầu nói:
“Chẳng lẽ có mình anh khó chịu sao? Nhưng nếu vấn đề vẫn chưa giải quyết được,
em nhất quyết sẽ không gặp mặt anh.”

Nói xong cô muốn lập tức
rời đi, Chu Vệ tự nhiên cản lại, đúng lúc giữ chặt lấy cô, nhưng Triêu Huy vừa
động thân một cước đá vào phía sau đầu gối của anh, làm chân anh khụy xuống:
“Em chưa nói tha thứ cho anh.”

Mọi người đều ngây ngẩn
cả người…

Chu Vệ chỉ có thể ai oán
nhìn hình tượng của mình sụp đổ, làm không tốt về sau chắc sẽ phải mang cái
danh sợ vợ…

“Dì cả, chú…” Phương Di
không đúng lúc kêu to một tiếng.

Dì, chú? Triêu Huy cả
kinh, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía sau là cặp vợ chồng vừa mới gặp mặt, bổng
nhiên tỉnh ngộ, cuối cùng cô cũng biết vì sao bọn họ lại nhìn quen mắt đến như
vậy…

“Ba, mẹ.” Chu Vệ lôi kéo
Triêu Huy còn đang ngây ngốc đi đến trước mặt cha mẹ, vui vẻ nói: “Đây là Triêu
Huy, bạn gái con, là con dâu tương lai của ba mẹ.” [Sa: Ầm! sét đánh lần
một]

… … Triêu Huy hoàn toàn
giác ngộ… Cô nói không tha thứ cho anh, không ngờ anh lại dùng đến ám chiêu, ép
buộc trúng thưởng… …

Chú Thích

[1] Chỗ
này nguyên gốc là tráng niên sớm thệ (英年早逝), nghĩa đen có nghĩa là
chết lúc đầu xanh, chết trẻ.

[2] Trình
Giảo Kim (程咬金) (589-665) tự Tri Tiết, là một công thần khai quốc
nhà Đường. Trình Giảo Kim là bạn thân của Tần Thúc Bảo từ thuở nhỏ. Khi ra trận
ông sử dụng rìu làm vũ khí. Khi đánh nhau,3 búa đầu thì rất mạnh nhưng đến búa
thứ 4 thì không được như vậy nữa. Ông tham gia khởi nghĩa ở Ngõa Cương và làm
vua ở đó 3 năm. Khi Lý Mật lên làm vua một thời gian thì ông không phục nên
cùng với Tần Thúc Bảo, La Thành sang Lạc Dương cùng Vương Thế Sung và Đan Hùng
Tín (vốn là tướng cũ của Ngõa Cương đã bỏ đi trước đó). Từ Mậu Công sau khi
hàng Đường đã giả dạng sang Lạc Dương chiêu hàng 3 người, Giảo Kim và Thúc Bảo
theo về còn La Thành thì đang bệnh nên không đi được bất đắc dĩ phải hàng Vương
Thế Sung. Ông theo Lý Thế Dân đánh dẹp các phản vương khác. Khi về triều được
phong làm chức Tổng binh. Thái tử Lý Kiến Thành và Tề Vương Lý Nguyên Cát thông
gian với Trương Phi, Doãn Phi rồi vu oan cho Tần Vương Lý Thế Dân. Cao Tổ nổi
giận giam Lý Thế Dân vào ngục và đuổi các tướng thủ hạ của ông về quê (trừ Tần
Thúc Bảo vì ông có ơn cứu mạng cả nhà Đường Cao Tổ) trong đó có Trình Giảo Kim.
Hậu Hán Vương Lưu Hắc Thát tấn công ải Tử Kim.Cao Tổ cho đi mời các tướng cũ về
và thả Thế Dân ra.Dân chỉ huy Giảo Kim cùng Thúc Bảo và Uất Trì Cung dẹp được
giặc. Về triều,Kim được phong là Lỗ Quốc Công. Ảnh của ông được đặt trong Lăng
Yên các. Trong các tiểu thuyết ngôn tình thì khi một nhân vật được gọi là Trình
Giảo Kim thì ý chỉ đó là kẻ phá đám.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận