Cô gửi một tin nhắn cho
anh, nói sẽ nhanh chóng trả lại số tiền còn thiếu. Chu Vệ rất lâu sau mới nhắn
tin lại, nói cô không cần để ý chuyện đó. Muốn tính toán, có nhiều thứ không
thể tính toán được.
Triêu Huy trầm mặc, anh
đương nhiên không để ý, dù sao người thiếu cũng không phải anh. Không thể tham
lam, cô từ nhỏ đã được giáo dục thành nếp, có nợ không trả, cô sao có thể làm
như vậy?
Thế nhưng, núi không
chuyển thì nước phải chảy, anh không nhận, không có nghĩa là cô không có cách
trả lại, chỉ cần cố gắng một chút là được.
Rất nhanh đã đến cuối kỳ,
bất luận bình thường mọi người lười biếng hay là chăm chỉ đều chuyên tâm vào ôn
thi, đối mặt với kì thi cuối kỳ ảm đảm u ám. Cùng lúc đó là chuyện đặt vé xe về
nghỉ hè cũng khiến cho người ta khốn khổ.
Dương Cảnh gọi điện cho
cô, nói muốn cùng nhau bàn bạc chuyện mua vé.
Tuy rằng Triêu Huy biết quan
hệ lúc này vẫn còn xấu hổ, nhưng là vì nhà hai người rất gần nhau, hơn nữa
Dương Cảnh đã nói qua chuyện này với cô, cô không có cách nào từ chối, đành đưa
thẻ sinh viên và tiền để anh mua giúp.
Đối với việc này, Tĩnh
Tĩnh nhận xét một câu: “Hai người các cậu vẫn là làm bạn bè đi, dù sao cũng
không khác biệt là mấy.”
Làm sao có thể không khác
biệt chứ? Triêu Huy khó hiểu, rõ ràng thân phận lúc này của hai người cũng
không giống như trước nữa, làm gì có chuyện không khác biệt?
Tĩnh Tĩnh chỉ cười đến kỳ
quái, không trả lời.
“Có phải Dương Cảnh muốn
nhân cơ hội này trên đường về nhà gương vỡ lại lành, đoạt lại trái tim mỹ
nhân?” Tiểu Khê trong đầu tràn đầy ngôn tình hiện lên một tình tiết.
“Thực cẩu huyết.” Đông
Yến cười nhạt, “Dương Cảnh thích bị ngược như vậy sao? Cậu cho rằng anh ta là
con cháu của Ngu Công sao? Lại còn đoạt lại? Cậu khẳng định anh ấy đã từng muốn
giành lại chưa? Quan trọng là, ai nói Triêu Huy là mỹ nữ?”
Ba người cùng nhìn về một
người nào đó, sau đó im bặt.
Thật sự là chịu không
nổi! Triêu Huy quyết định vứt bỏ nghi vấn “Dương Cảnh thích bị ngược” là có ý
gì, lấy balo đeo lên vai.
“Tuy nói không phải là
đại mỹ nữ, tiểu mỹ nữ cũng không phải, nhưng là ít nhất vẫn rất thanh tú, làm
sao…” Đông Yến cảm khái, rốt cuộc nhịn không được lại ngứa tay bật máy tính lên
chơi game. Ôn tập gì gì đó để ngày mai ôn cũng không muộn ( Sa: chuẩn chuẩn)
Tiểu Khê cũng thổn thức:
“Làm sao lại là người lãnh đạm với tình cảm chứ? Dương Cảnh thật đáng thương…”
Tĩnh Tĩnh xinh đẹp mà rất
không xinh đẹp trở mình một cái xem thường: “Hừ, anh ta đáng thương như thế
nào? Anh ta mới là kẻ đáng giận, dùng chiêu bài theo đuổi tình yêu mà đến thử
quen biết vài ngày, không thấy tiến triển gì liền rút lui. Cho dù tiểu Huy là
người lạnh lùng như thế nào thì trong lòng cũng sẽ bị tổn thương một chút chứ?
Ở thời điểm đang cố gắng thích anh ta thì bị vứt bỏ, vậy ai là người đáng
thương nhất?
Ai, tình hình này thật
khó khăn.
Triêu Huy nghe chỉ hiểu
được một ít, còn đại đa phần là không hiểu gì hết. Sau khi chia tay, cô không
liên lạc với Dương Cảnh nữa, tuy nói vẫn còn là bạn bè nhưng cô làm sao đối mặt
với anh đây? Từ thành phố B quay về thành phố G cũng mất gần hai mươi mấy
tiếng, ngồi bên cạnh Dương Cảnh cô biết nói gì đây? Cô có chút hoang mang, có
chút mờ mịt. Tin tưởng rằng những chuyện chuẩn bị kĩ lưỡng thì sẽ không gặp khó
khăn, thế là cô tạm dừng tiến độ ôn tập, nghiêm túc lên kế hoạch sẽ phải nói
những gì với Dương Cảnh.
Nhưng mà, kế hoạch luôn
biến hóa khôn lường, chưa cần đợi đến lúc Dương Cảnh mua đươc vé, cô đã phải về
nhà thăm bà ngoại gấp, ngay cả kì thi cuối cũng phải hoãn sang học kì sau.
Nghe được tiếng nói gấp
gáp của Triêu Huy, Dương Cảnh chỉ nói, “chắc sẽ không có việc gì, em đừng lo
lắng quá, vé xe anh sẽ giúp em trả lại, trở về sẽ gặp em sau.”
“Vâng , cám ơn anh.”
Triêu Huy cảm kích anh, cúp điện thoại rồi nhanh chóng bắt taxi đến sân bay.
Dì gọi điện thoại báo cho
cô biết, bà ngoại bệnh tình nguy kịch, bảo cô nhanh chóng trở về. Vừa nghe được
tin này, cô lập tức choáng
váng, chờ đến khi lấy lại tinh thần, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt.
Bà ngoại sức khỏe vốn
không tốt, ông ngoại trước đây cũng là thầy thuốc hết lòng nghiên cứu tìm tòi,
vài năm gần đây có chút khởi sắc. Cô không ngờ lại nhanh như thế…
Xuống máy bay, ngồi taxi
trực tiếp đến bệnh viện. Còn chưa vào phòng bệnh, cô đã nhìn thấy Lý Vân Úy
đứng trước cửa, vẻ mặt tiều tụy.
“Anh hai.” Cô đi qua, nắm
lấy cánh tay của anh, khẩn trương hỏi, “Bà đâu? Tình hình thế nào rồi ?” Nói
xong, nước mắt lại không kiềm chế được rơi xuống.
Lý Vân Úy vội vàng xoa
xoa đầu cô, trấn an nói: “Đúng là trẻ con, nói khóc là khóc. Bà đã vượt qua
thời kỳ nguy hiểm rồi, bác sĩ nói chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là được. Đừng khóc
nữa, người khác nhìn còn tưởng nhà có chuyện đại sự đấy.”
“Anh nói thật chứ?” Triêu
Huy thở dài nhẹ nhõm một hơi, nước mắt liền ngưng lại.
Lý Vân Úy nhất thời phiền
não, chuyện này có thể nói giỡn sao! Ở trong lòng cô anh lại không đứng đắn như
vậy sao?… Tuy rằng bình thường anh quả thực rất thích bắt nạt cô.
Vất vả mới ngăn được nước
mắt, cô lau khô mặt, muốn đi vào thăm bà.
Lý Vân Úy ngăn cô lại,
giải thích: “Để bà nghỉ ngơi một lát, đợi bà tỉnh lại rồi hãy vào. Đêm nay anh
trực ở đây, em cứ đi về ngủ một giấc, ngày mai đến thay ca.”
“Em sẽ không làm phiền
đâu.” Triêu Huy lắc đầu, dựa lưng vào tường nói với anh, “Đêm nay em muốn ở
cùng với bà.”
Lý Vân Úy định quát cô
một câu, nhìn thấy sắc mặt kiên định của cô thì lại thôi.
Cô em gái này anh hiểu rõ
hơn ai hết, cô suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ anh còn không biết?
Một lát sau, Triêu Huy
đột nhiên hỏi: “Anh hai, lý tưởng khi đến trường của anh là gì?”
“Lý tưởng?” Lý Vân Úy
không rõ tại sao cô lại hỏi vấn đề này nhưng vẫn trả lời: “Đã bao nhiêu năm
rồi, làm sao anh nhớ được? Đại khái là bảo vệ hoà bình thế giới.”
“Thật không? Lý tưởng của
anh thật đơn giản.” Cô hơi cúi đầu, có vẻ như nghiêm túc lại có vẻ như chỉ tùy
tiện nói ra.
“Vậy của em là cái gì?”
Anh hỏi lại.
“Lý tưởng của em là … Hôm
nay có nhiều hơn trước kia.” Cô ngẩng đầu, nhìn anh cười, “Bây giờ có lẽ là tốt
nghiệp xong thì trở về theo anh công tác.”
Ánh mắt cô như vậy làm Lý
Vân Úy không biết nói sao cho phải.
Không biết nên gọi cô là
kẻ phản nghịch hay là đứa độc lập tự chủ tốt đây nữa? Anh không rõ ràng lắm.
Quyết định trong nhà cô không mấy khi phản đối, đó là vì kế hoạch của cô cũng
như thế. Một khi cô có ý kiến trái ngược, cô sẽ không giống anh tranh với người
lớn mà sẽ rất bình tĩnh mà trao đổi với các vị đại nhân, hơn nữa nếu không đạt
được mục đích nhất định sẽ không chịu bỏ qua.
Giống như chuyện cô lựa
chọn đại học, trước đó hoàn toàn không hỏi ý kiến những người trong nhà liền
điền vào đại học A ở thành phố B. Đại học A dĩ nhiên rất tốt, nhưng thành phố B
lại là nơi mà người nhà anh rất không thích, mọi người biết được liền náo loạn
một trận, nhất là mẹ cô —— dì nhỏ
của anh. Dì nhỏ thái độ rất kiên quyết, bắt cô sửa lại nguyện vọng. Nhưng thái
độ của cô còn kiên quyết hơn, không chịu sửa, thậm chí còn tuyên bố nếu không
cho cô tới đại học A cô sẽ không học hành gì cả. Hai bên tranh chấp hồi lâu,
rốt cuộc Đại học A gửi giấy báo đến, dĩ nhiên là cô thắng.
Tới thành phố B là quyết
tâm của cô, mặc cho dì có khó dễ cô đến mấy cô cũng không chịu lui nửa bước,
bây giờ cô nói ra được những câu này, có thể thấy bệnh của bà ngoại đã tác động
lớn như thế nào đến cô. Cũng khó trách, từ nhỏ cô đã theo bên cạnh ông bà
ngoại, bà ngoại yêu thương nhất chính là cô, anh là cháu trai mà cũng không
bằng.
Người thân cùng lý tưởng,
nên chọn bên nào?
“Việc này bây giờ đừng
nghĩ đến vội, đợi bà ngoại khỏe lại, em từ từ nghĩ cũng không muộn. Bên anh lúc
nào cũng hoan nghênh em, khó mà có được anh tài của Đại học A chịu chấp nhận
tới cái đơn vị thâm sơn cùng cốc của bọn anh.”
Triêu Huy tự nhiên hiểu
được anh đang khuyên giải cô, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.
Ngày hôm sau, cả nhà đều
vây quanh trước giường của bà.
Bà ngoại vừa qua khỏi, có
chút mơ hồ nhưng đầu óc vẫn còn khá tỉnh táo, nhìn thấy trước mặt mình là toàn
bộ gia đình ngồi lại nói chuyện sum họp, làm sao có thể không tỉnh táo kia chứ?
“Các con, ta chỉ không
cẩn thận nên phát bệnh mà thôi, bây giờ chẳng phải đã khỏe rồi sao? Cần gì phải
căng thẳng quá mức như vậy.” Bà cười cười nói.
Căng thẳng quá mức ư? Rõ
ràng là muốn hù chết mọi người mà, còn nói không căng thẳng? Trong lòng mọi
người khó chịu.
“Tiểu Huy, trở về gấp gáp
như vậy chắc vất vả lắm? Nhìn con tiều tuỵ như vậy ngoại đau lòng lắm, mau đến
đây nào.”
Triêu Huy nhanh chóng đi
vào, ôm bà ngoại, nói: “Không vất vả, bà ngoại, con muốn ở nhà cùng ngoại, có
được không?”
Vấn đề này, buổi sáng đã
cùng ông ngoại và bác trai thương lượng qua, việc học hành tất nhiên quan trọng
nhưng tình huống đặc biệt nên miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận. Bác trai lập
tức gọi tới đại học A, xin cho cô nghỉ phép, rồi làm các thủ tục khác.
Bà ngoại không nghĩ tới
Triêu Huy sẽ có quyết định như vậy. Bà dĩ nhiên hi vọng đứa cháu này ở lại, nhưng
việc học hành làm sao bây giờ? Bà do dự nhìn về phía những người khác, nhìn
thấy bạn già gật gật đầu, bà cũng không do dự gì nữa. Dù sao tiểu Huy từ nhỏ đã
biết tự chủ, không làm cho người ta cảm thấy bất an.
“Con nhất định sẽ chăm
sóc bà thật tốt, chăm cho bà thật mập mạp thì thôi.” Triêu Huy cao hứng nói.
Không ngờ dì lại nói:
“Đến cuối cùng ai bị ai chăm cho đến mập mạp còn chưa biết đâu.” Ba mẹ đối với
đứa cháu gái này nuông chiều có tiếng, bọn họ mà để Triêu Huy vất vả? Thì dì
đây lập tức đổi họ.
“Dì ~” Triêu Huy không
thích bị xem thường như vậy.
“Nếu không chúng ta đánh
cược đi. Anh làm nhà cái, mọi người đặt tiền, đặt tiền. Anh đứng về phe mẹ.” Lý
Vân Úy không đứng đắn ôm bả vai của mẹ mình.
“Anh hai! !”