Ra đến cổng trường thì đã thấy chiếc ô tô quen thuộc ở đó. Vy ngồi vào trong xe nhưng không thấy Thiên đâu. Nó hỏi bác tài xế thì bác trả lời: "Cậu Thiên có việc bận, bảo tôi đưa tiểu thư về biệt thự trước."
Nó không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Ngày hôm nay quả thật có rất nhiều chuyện xảy ra không ngờ tới.
Tối. Thiên vẫn chưa về. Gọi vào số của hắn thì không liên lạc được. Tự nhiên nó cảm thấy vô cùng lo lắng, đứng ngồi không yên. Ngay cả ăn nó cũng không có tâm trạng.
Hơn 9h. Nó thả mình trên chiếc giường, nhắm mắt mệt mỏi. Thiên đi đâu mà giờ này vẫn chưa về? Liệu có phải hắn gặp tai nạn gì không? Không, không. Nó lắc đầu gạt đi những ý nghĩ xui xẻo trong đầu nó.
Tinggggg.... Tiếng chuông điện thoại vang lên. Nó giật mình với lấy cái điện thoại. Một số lạ. Một tin nhắn mới.
"Đến lớp B2 đi. Minh Thiên đang gặp nguy hiểm."
Đọc xong dòng tin nhắn kia, nó vứt điện thoại sang một bên rồi nhanh chóng chạy đi. Nó mặc chiếc áo phông, quần ngắn, một mình chạy đến trường với tốc độ cực nhanh hơn cả chạy thi maratong. Tim nó đập mạnh, hơi thở hổn hển. "Minh Thiên đang gặp nguy hiểm". Cứ nhớ lại dòng tin nhắn đó là nó lại giục bản thân mình chạy nhanh hơn.
Cổng trường chưa đóng, nó chạy thật nhanh lên lớp B2, lớp hắn. Hành lang chỉ có ánh đèn điện nhỏ, từng phòng học tối tăm. Cửa lớp B2 khẽ mở, nó không suy nghĩ nhiều mà liều chạy vào trong và không ngừng gọi "Anh Minh Thiên". Nhưng, không có tiếng trả lời. Ngoài hơi thở của nó, mọi thứ vẫn im lặng một cách đáng sợ.
Cạnh........
Cửa lớp bị ai đó đóng rồi khóa lại.
Vy giật mình chạy ra phía cửa. Cửa đã bị khóa. Nó đập của rồi la hét.
- Ai đó. Mở cửa ra nhanh lên.
Con người đứng ngoài cửa kia, dùng mũ che đi khuôn mặt, khẽ nhếch miệng cười rồi bỏ đi.
Rốt cuộc là ai đã nhốt nó thế này.
Ánh đèn nhỏ nhoi ở ngoài hành lang đột ngột tắt đi. Mọi thứ trở nên tối tăm, lạnh lẽo. Sợ, rất sợ.
Nó lùi lại vài bước thì bị vướng chân vào cái chân bàn, ngã xuống.
- Anh Minh Thiên, anh ở đâu?
Trong đầu nó lúc này chợt nghĩ tới hắn. Nó nói trong vô thức rồi ngồi thu mình vào góc lớp, hai cánh tay ôm chặt, run lên từng đợt.
- Anh Minh Thiên...
Nó gọi hắn một lần nữa, từng giọt nước mắt chảy dài trên má.
Khi mà nó đang chìm trong vô vọng thì cũng là lúc cánh cửa phòng mở ra. Hắn bước vào không ngừng gọi nó.
- Vy, Vy.
- Em... Em...
Nó khóc thút thít không nói lên lời, bật dậy chạy đến nhào vào lòng hắn như một đứa trẻ con. Hắn ôm lấy nó, thật chặt.
- Anh xin lỗi.
Hắn nhẹ nhàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên má nó rồi cúi xuống thơm vào má nó một cái.
********************
Về đến biệt thự, nó nghe lời hắn đi tắm cho tinh thần tỉnh táo hơn. Vừa tắm xong nó đã thấy hắn ngồi trên giường bên phòng nó, nghịch điện thoại của nó.
- Vy, uống đi này.
Hắn kéo nó ngồi xuống, đưa cốc sữa nóng cho nó. Dù gì vừa nãy cũng chưa ăn tối, bây giờ nó cũng khá đói, nhận lấy cốc sữa rồi từ từ uống.
- Lần sau đừng bị mấy cái tin nhắn như thế này lừa nhé.
Hắn làm gì đó trên điện thoại của nó rồi quay ra dặn dò.
- Em... Chỉ là lo cho anh thôi.
Nó lí nhí giải thích. Hắn im lặng. Uống hết cốc sữa, nó mới chọt để ý thấy có vài vết máu đã khô trên miệng hắn. Giật mình. Sao lại giống Trần Kỳ vậy. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là hai con người này đánh nhau sao? Không nghĩ nhiều, nó lấy lọ oxy già rồi thấm vào khăn giấy. Ngồi gần với hắn hơn, nó nhẹ nhàng lau đi những vết máu kia. Ban đầu hắn có hơi ngạc nhiên, định là bỏ tay nó ra nhưng thấy nó ân cần như vậy lại không nỡ, đành ngồi im.
- Anh đánh nhau sao?
Nó ngập ngừng rồi nói tiếp.
- Với Trần Kỳ?
Im lặng vài giây trước câu hỏi của nó, rồi hắn cũng "Ummm" một tiếng thừa nhận. Vậy là nó suy đoán đúng. Hắn và Trần Kỳ đánh nhau, nhưng vì lí do gì chứ? Có khi nào là.... Vì nó không?
A, nhiều bạn khá tò mò không rõ nữ chính của chúng ta là Dương Vy hay Tường Vy? Mình xin trả lời là cả hai nhé. Còn người đang đính hôn với Minh Thiên bây giờ là công chúa nào thì từ từ sẽ hé lộ nhé! 2 chap tới vào ngày mai, các bạn đọc ủng hộ mìn a.