Một tuần trước, tại biệt thự nhà họ Dương.
- Không là không. Ba mẹ đừng có ép con.
Dương Vy đập bàn, nói to.
Ba mẹ cô nói là sẽ cho cô đính hôn với con trai tập đoàn Teenny, tên là khỉ khỉ gì đó. Tất nhiên là cô kịch liệt phản đối. Cái gì chứ? Thời đại nào rồi mà còn có truyền thống "Cha mẹ đặt đâu con nằm đấy"? Hơn nữa, cô với anh ta còn chưa gặp nhau lấy một lần, chưa tiếp xúc nhau, chưa biết tính tình anh ta như thế nào bla blo.... Vậy mà lại bảo cô đính hôn với anh ta, rồi tốt nghiệp thì kết hôn, rồi cùng nhau đi du học.... Xong còn đem cái lí do củ chối: "Vì tương lai của hai bên tập đoàn". Thật buồn cười.
- Bọn ta đã quyết định rồi. Cuối tuần này sẽ hẹn nhau ăn cơm. Con chuẩn bị thời gian đi.
Dương lão gia thản nhiên ngấp một ngụm trà.
- Ba à, ba đừng có ép con. Con bỏ đi đấy.
Cô nói xong rồi quay đầu đi thẳng lên phòng. Đúng là một ngày chỉ biết bực với tức thôi mà.
Ngay tối hôm đó cô thu dọn đồ đạc, mang theo thẻ tín dụng, tắt nguồn điện thoại rồi bỏ đi. Cô thuộc loại người thích được tự do, không thích bị ép buộc. Tuy là tiểu thư nhưng cô không tỏ ra sang chảnh, làm nũng mà cực kì mạnh mẽ, đã nói là làm.
*************
- Vy, ăn đi con.
Dương phu nhân thổi nhẹ thìa cháo nóng, đút cho nó ăn.
Nó vui vẻ cười nhìn mẹ. Bà thực ân cần, chu đáo a.
Sau khi ăn xong, bà nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho nó, chỉnh lại nhiệt độ điều hòa trong phòng. Đang định đi ra thì bị nó nắm tay lại.
- Mẹ, con yêu mẹ.
Nó cười ngây ngô, nói. Bà phì cười, vuốt nhẹ má nó.
- Ngủ ngoan, mẹ cũng yêu con.
Ra khỏi phòng, bà phì cười lần nữa, con bé này thật là đáng yêu à nha. Nhớ lại trước đây, nó lúc nào cũng bướng bỉnh cãi lại bà. Bà mắng nó vài câu là nó làm mặt lạnh với bà mấy ngày luôn.
*************
Hơn một tuần, nó được xuất viện.
Bác sĩ nói rằng: "Kí ức của cô bé chỉ là tạm thời bị mất đi. Hai vị cứ yên tâm là dần dần cô bé sẽ nhớ lại. Đừng để cô bé áp lực quá hay bị va chạm mạnh vào đầu là được."
Hai vợ chồng nhà họ Dương cảm ơn bác sĩ rồi đi về.
Trên xe ô tô, Vy thích thú thò đầu ra ngoài cửa kính, ngắm nhìn thế giới. Thoát khỏi cái phòng bệnh đầy mùi thuốc kia thật sự là rất dễ chịu a. Không khí ngoài này thoáng đãng hơn nhiều.
-Yaaaaaaaa
~Nó hét lên.
Dương phu nhân khẽ mắng yêu nó.
- Con ngoan, quay đầu vào trong nào không bay mất đầu đấy.
Nó nhí nhảnh đáp lại.
- Đầu con gắn liền với cổ con như này làm sao mà may được.
Dương lão gia ngồi ghế trên, quay xuống trêu con.
- Thế lỡ nó bay được thì sao.
Nó nghĩ nghĩ rồi trả lời.
- Thì con sẽ túm lấy nó rồi gắn vào cổ.
Nghe xong câu nói của con, hai vợ chồng họ Dương rồi ngay cả người tài xế cũng phải bật cười ha hả.