Cả nó và Kỳ cùng quay ra nhìn chủ nhân của câu nói đó. Là Minh Thiên, hắn đã đứng ở đây từ lúc nào không biết.
Hắn đi tới, lườm Kỳ một cái rồi kéo nó đi. Nhưng mới đi được vài bước chân, bàn tay còn lại của nó bị Kỳ nắm chặt, kéo lại.
- Vy, tớ cần câu trả lời từ cậu.
Giọng Kỳ dịu hơn, nhưng nó lại nhìn thấy được sự đau khổ trong con người cậu.
Nó cúi đầu, lặng im.
Cả không gian tràn ngập sự căng thẳng.
Ba con người nhìn nhau, không nói gì.
- Cậu biết câu trả lời rồi mà vẫn muốn hỏi sao, Kỳ?
Nó mạnh dạn nhìn đối mặt với cậu bạn.
Đúng. Rõ ràng cậu đã biết được câu trả lời của nó. Chỉ là cậu vẫn một mực phủ định. Thật ngu ngốc! Một nụ cười nhạt trên đôi môi cậu.
Kỳ dần buông tay nó ra, quay đầu đi thẳng.
- Tớ trước giờ vẫn coi cậu là bạn thân. Chẳng lẽ vì chuyện tình cảm mà cậu vứt bỏ tình bạn của chúng ta như thế hả?
Nó hét lên. Từng giọt nước mắt chảy dài trên đôi má.
Nó khóc, bởi nó cảm thấy có lỗi với Kỳ.
Nó khóc, vì nó sợ đánh mất tình bạn này, đánh mất một người bạn tốt như Kỳ.
Đã làm tổn thương cậu ấy còn muốn giữ cậu ấy bên mình. Nó thấy bản thân thật ích kỉ, vô cùng ích kỉ.
Kỳ vẫn cứ đi về phía trước, dáng đi bất cần.
Hắn vẫn đứng đó, vẫn nắm lấy tay nó, im lặng. Thấy nó khóc, hắn nhẹ nhàng kéo nó vào lòng mình, ôm nó. Trong vòng tay ấm áp của hắn, nó bật khóc nức nở như một đứa con nít, vai nó cứ run lên từng đợt. Hắn đau lòng lắm.
************
Ngồi trên xe ô tô, Vy đòi bằng được Thiên đưa nó đến quán bar uống rượu giải sầu. Hắn một mực từ chối nhưng nó cứng đầu quá, lại còn đe dọa nếu hắn không đưa nó đi thì nó đi một mình nên hắn đành miễn cưỡng đồng ý.
Đến quán bar, nó gọi bồi bàn đem rượu nặng nhất. Cũng may nó chẳng hiểu gì về rượu, hắn lại là dân quen ở đây liền ra hiệu cho bồi bàn đổi thành loại rượu nhẹ nhất.
Nó vừa uống rượu, thỉnh thoảng lại quay sang nói nói mấy câu ngớ ngẩn.
- Em đã làm mất đi một người bạn tốt rồi.
- Em không thể chấp nhận cậu ấy. Anh biết vì sao không.? Là vì em yêu anh đấy đồ ngốc.
- Em thật ích kỉ. Làm tổn thương cậu ta lại còn vẫn muốn làm bạn tốt nữa. buồn cười quá đi.
Uống thêm một ly nữa.
Gọi thêm một chai rượu nữa.
Nó dần dần chìm vào cơn say rồi không còn tự chủ được hành động của bản thân. Nó gác chân lên người hắn rồi nằm dài xuống ghế. Hắn ngồi bên cạnh nó, nghe nó than vãn mấy tiếng đồng hồ. Nhiều khi nó đang uống lại quay sang giật lấy ly rượu của nó, uống đi liền bị nó đánh ấy cái. Nó hoàn toàn bị say rồi. Hắn thanh toán tiền rồi nhấc bổng nó về.
Về nhà, thả nó nằm trên giường, lấy khăn mặt ướt lau qua khuôn mặt thiên thần của nó. Hắn đơ người vài giây. Má nó hơ phúng phính náy lại hơi ửng hồng lên do men rượu, trông rất xinh đẹp. Lại còn đôi môi trái tim đỏ kia nữa, hắn kiềm chế lắm mới không nhào vào hôn nó đấy. Đắp chăn đàng hoàng cho nó, hắn điều chỉnh lại điều hòa nhiệt độ trong phòng. Nhìn nó một lần nữa, không thể nén được nữa, hắn cúi xuống rồi đặt lên đôi môi kia một nụ hôn. Vậy là nụ hôn thứ hai của nó đã bị hắn hôn lén.
Đóng cửa phòng, hắn khẽ cười.
****************
Sáng hôm sau, Vy tỉnh dậy mà đầu óc cứ choáng váng. Nó chẳng nhớ gì cả. Sao bây giờ nó lại nằm ở trên giường. Bộ đồng phục nó vẫn còn mặc trên người nữa.
Xuống dưới tầng, chị người làm đưa cho nó một cốc nước gừng bảo là: "Thiếu gia dặn khi nào tiểu thư dậy thì đưa cho cô uống." Nó uống hết cốc nước, một lúc sau thấy đầu óc tỉnh táo hơn hẳn.
Nó hỏi chị ấy thì mới biết Thiên đang tập bóng rổ ở sân bóng cạnh biệt thự.
***********
Vy đứng trước sân bóng ngơ như nai tơ tìm kiếm bóng dáng của hắn nhưng không thấy đâu. Tên con trai hôm trước trêu nó ở trên lớp B2 nhìn thấy nó lại thích thú đùa.
- Em đến tìm thằng Thiên hả? Nó đằng kia.
Xong anh ta chỉ tay, nó nhìn theo hướng đó rồi nhìn thấy Thiên. Hắn đang tập bóng cùng mấy anh bạn khác.
- Thiên, bạn gái mày đến tìm này.
Anh ta hét to đủ để Thiên nghe thấy. Hắn quay ra nhìn nó, nó đành phải cười cười rồi vẫy tay chào hắn. Cái ông anh này thật là mồm còn to hơn mấy bà bán thịt lợn ngoài chợ ý, lại còn vô duyên nữa. Nó có trả lời là muốn gặp Thiên đâu mà anh ta lại gọi chứ. Anh ta không gọi có phải nó sẽ được đứng xem hắn tập bóng không.