Bác Vân vào trong một lúc rồi đi ra với một hộp đồ lớn. Bác đặt trước mặt nó rồi bảo nó xem.
- Khi chúng bị vứt đi, bác đã thu lại và sửa soạn cho chúng đấy. Nhưng chỗ đồ này không đủ đâu.
Bác vừa nói, mặt vừa tỏ vẻ tiếc nuối.
Vy lấy ra từng món đồ trong hộp. Nào là gấu bông, quần áo, sách vở, sổ tay, giày... Tất cả những đồ vật gắn liền với nó đều có ở đây. Đặc biệt là con gấu bông màu hồng xinh xắn mà ba nó tặng vào ngay sinh nhật nó năm ngoái cũng có ở đây. Con gấu bông nhìn vẫn như mới, nó ôm lấy con gấu rồi khóc nức nở. Con gấu này là món quà cuối cùng ba nó tặng nó trước khi ông ra đi.
Bác Vân thấy vậy, vỗ vai động viên nó rồi đưa cho nó một cái hộp nhỏ màu đen.
- Đây là thứ mà khi công ty ba con phá sản, ba con đưa cho bác rồi bảo bác là nếu ông có ra sao thì nhất định phải đưa tận tay thứ này cho con.
Vy nghe vậy liền vội vàng lau nước mắt, đón lấy hộp quà. Bên trong chính là chiếc máy ghi âm nó mua tặng ba đây mà. Chẳng là lần ấy, nó tình cờ nhìn thấy cái máy ghi âm này ở một shop. Giá cũng khá rẻ nên nó mua tặng ba, bảo ba rằng mỗi khi ba đi công tác dài ngày thì ghi âm lại lời nói của ông để nó ở nhà đỡ nhớ ông.
Đoạn ghi âm được bật lên, giọng nói ấm áp của ba nó vang lên trong máy.
"Tường Vy cưng của ba, chắc con không ngờ bây giờ còn được nghe thấy giọng nói của ba nhỉ? Ba đã sang thế giới bên kia rồi. Nơi đó rất bình yên, an toàn nhưng khổ nỗi là không có con. Ba buồn lắm. Còn con, bây giờ con đang làm gì. Khóc lóc, hay trầm cảm, hay từ bỏ mọi thứ, hay tự giải thoát? Đừng làm mấy chuyện ngu xuẩn đấy con ơi. Nếu con làm như vậy thì ba ở thế giới bên này không yên tâm được đâu. Con à, phải mạnh mẽ lên. Tuy là không có ba bên cạnh, nhưng con còn có bác Vân, có bạn bè. À đúng rồi, ta chưa từng nói với con vì sợ con đau lòng, nhưng giờ cũng đến lúc ta phải nói rồi. Con không phải con gái ruột của ta. Năm con tròn 7 tháng tuổi, ta nhận nuôi con ở trại trẻ tình thương. Nếu con không biết đi đâu, con có thể về trại trẻ đó nói với bác Nguyệt ở đó rằng con là Tiểu Vy, được ông La Bình nhận nuôi. Chắc chắn bác ấy sẽ nhận ra con thôi. Ta xin lỗi con. Nhưng chắc con cũng biết phải không? Ta yêu thương con hơn chính bản thân ta. Mà thôi, quên hết đi. Hãy sống cho chính bản thân con. Đó chính là tâm nguyện cuối cũng của ba. Ba yêu con. Ba thương con. La Tường Vy."
Nước mắt chảy dài xuống, nhòe đi tất cả. Nó ôm lấy con gấu bông khóc nức nở nãy giờ, khóc ngay từ những câu những chữ đầu tiên.
"Khóc lóc, hay trầm cảm, hay từ bỏ mọi thứ, hay tự giải thoát?"
Ba nó nói đúng, tất cả những hành động trên đều cực kì ngu xuẩn. Nó đã sai rồi, cực kì sai rồi.
Bác Vân kéo nó vào lòng, vỗ về nó.
Thì ra nó không phải con ruột của ba ư? Chỉ là được ba nhận nuôi ư? Nhưng chẳng hiểu sao nó không hề oán tránh ba dù chỉ một tí. Bởi lẽ nó yêu ba hơn cả mạng sống của mình cũng như ba yêu nó.
Ba không hề có lỗi. Đáng ra ông không cần nói hai chữ "Xin lỗi" với nó. Người nên nói đúng ra là nó. Nó cảm thấy có lỗi với ba. Rất nhiều.
Quên đi. Quên hết đi. Bây giờ nó phải gắng sống cho tốt để ba nó ở thế giới bên kia yên tâm. Nó phải sống cho chính nó, và cũng phải sống vì ba. Đó cũng chính là tâm nguyện cuối cùng của ba, nó nhất định sẽ làm được.
************
Từng cơn gió nhẹ thoáng qua làm bay phất phơ từng ngọn tóc nó. Chính xác là nó đang đứng trước mộ ba, đã hơn hai giờ đồng hồ.
Không một giọt nước mắt. Không một nỗi buồn. Đơn giản là nó chỉ muốn cho ba thấy nó vẫn sống tốt.
- Ba à, con xin lỗi vì giờ mới tới thăm ba được. Ba có khỏe không? Ba ở nơi xa xôi ấy có cô đơn không? Có ai chăm sóc cho ba không?
Vy cúi xuống thắp một nén hương, cười tươi rói nói chuyện với ba. Chính xác là độc thoại.
Bác Vân đứng phía sau, cũng mỉm cười nhẹ nhìn nó.
Nó tạm biệt bác rồi rời đi trong sự lưu luyến của bác. Bác không nỡ xa nó chút nào hết. Hai bác con mới gặp nhau chưa nổi một ngày, còn chưa tâm sự được với nhau nhiều. Nó nắm chặt lấy tay bác, bảo rằng rồi nó sẽ quay lại thăm bác sớm thôi. Lúc ấy, bác mới đành miễn cưỡng để nó đi.
**********
Mọi thứ nó vẫn gửi lại nhờ bác Vân cất giữ, chỉ duy nhất con gấu bông màu hồng là nó ôm theo.
Đi dạo quanh bờ hồ, nó vừa ôm con gấu bông vừa suy nghĩ linh tinh. Nó chợt nhiên không biết liệu cô gái bí ẩn có khuôn mặt giống nó kia mà hai lần trước nó vô tình gặp có phải là Dương Vy thật không? Nếu đúng là vậy thì cô ấy sắp quay về. Và điều này đồng nghĩa với việc cũng đến lúc nó phải tạm biệt tất cả, trở lại cuộc sống vốn có của nó.
Nó không biết phải làm sao nữa? Nó thực sự rất muốn, rất rất muốn nói hai chữ "Xin lỗi" với mọi người, nói ra tất cả sự thật với mọi người rồi rời đi. Nhưng nó không đủ can đảm để đối mặt.
Nghĩ đến việc ba mẹ thương yêu, cưng chiều nó vì tưởng nó là Dương Vy. Nghĩ đến việc Thiên yêu nó, đính hôn với nó cũng là vì tưởng nó là Dương Vy. Nghĩ đến việc Kỳ, Ân quan tâm nó, giúp đỡ nó cũng là tưởng nó là Dương Vy. Mới nghĩ đến đây thôi, nó đã cảm thấy vô cùng áy náy và dằn vặt bản thân.
Cái cảm giác sống dưới thân phận của một người khác thật khiến con người ta đau khổ mà.