Dương Vy rời khỏi Bang Bar, bắt taxi về biệt thự. Ngồi trên xe, cô bật khóc nức nở. Cô đã làm gì sai chứ? Mà cứ cho là cô sai, vậy Trần Kỳ là người đúng chắc.
Ngước nhìn qua tấm cửa kính, Dương Vy thấy biết bao đôi trai gái nắm tay nhau đi chơi, đi dạo. Nhìn họ ai cũng có đôi có cặp hết. Còn nét mặt tươi cười trên khuôn mặt của họ kìa, chắc chắn là họ đang hạnh phúc lắm. Tự nhiên cô thấy tủi thân quá. Tên Trần Kỳ kia có khi cũng chẳng thèm nhớ tới cô đâu, vẫn đang vui vẻ nhảy nhót cùng Baby cũng nên.
Mà nghĩ lại Dương Vy thấy Kỳ nói cũng đúng. Có khi đúng là cô hành động như trẻ con thật. Cầm điện thoại trên tay, lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng cô cũng thử nhắn tin cho Kỳ. Cô đơn giản chỉ là muốn nghe cậu ta giải thích thôi, biết đâu lại là hiểu lầm, biết đâu hai người lại làm hòa.
"Anh có thể giải thích?"
Chưa đầy năm giây sau, có tin nhắn được gửi tới, Vy hồi hộp nhấn vào xem.
"Không có gì phải giải thích."
Đấy, bảo cô là trẻ con nữa đi, cậu ta thì người lớn nhỉ? Rõ ràng là cậu có thể giải thích, rồi cô cũng giải thích, hai người hiểu chuyện xong coi như là hết giận nhau. Nhưng đằng này...
"Anh không muốn giải thích thật sao?"
"Không."
"Ghét anh. Em sẽ mua vé bay về Việt Nam."
"Tùy."
Nhắn đến đây, nước mắt Vy lại bắt đầu chảy dài. Cậu không muốn giải thích cũng được, chẳng lẽ không níu kéo cô ư? "Tùy" nghe hay nhỉ? Hình như là đồng nghĩa với việc: "Em thích làm gì tùy em. Anh không quan tâm."
Màn hình điện thoại đã nhòe đi bởi những giọt lệ đau buồn kia. Dương Vy mím môi, cố kiềm chế rồi nhắn cho Kỳ tin nhắn cuối cùng.
"Em muốn hủy hôn."
Lần này tin nhắn hồi âm đến lâu hơn, Vy nín thở chờ đợi. Biết đâu là Kỳ đã suy nghĩ lại rồi thì sao. Cô đâu biết rằng, người kia đang cầm điện thoại xem tin nhắn của cô, đọc đi đọc lại bốn chữ đó, mặt tối sầm lại, người nóng bừng lên, hai tay nắm chặt đấm mạnh một phát vào tường.
Có tin nhắn tới, tim Vy cứ đập thình thịch, hồi hộp quá. Kỳ trả lời lâu như vậy nên cô nghĩ rằng đây hẳn là một tin nhắn khá dài. Nhấn vào xem, chỉ vẻn vẹn có một chữ "Tùy". Trái tim cô như lạnh ngắt lại, mắt cô mờ đi, tai cũng ù ù, cả cơ thể đang chìm vào một bóng tối mơ màng.
"Tùy"? Không phản đối sao? Tức là đồng ý hủy hôn sao? Vậy mà Vy cứ nghĩ, tin nhắn này có thể làm Kỳ suy nghĩ lại. Nhưng xem ra cô đã nhầm rồi.
Ngoài trời thời tiết lạnh quá, nhưng đâu lạnh bằng trái tim Dương Vy lúc này.
Ngay bây giờ, cô chỉ muốn ở bên cạnh ba mẹ và Tường Vy thôi. Cô muốn về Việt Nam, không muốn ở thêm nơi đây dù chỉ một giây. Nghĩ rồi cô bấm máy gọi điện cho quản lí Trách đặt vé máy bay khẩn cấp.
***************
Bốpppppp....
Ron lôi Kỳ ra sau quán bar, rồi hùng hổ đấm Kỳ một phát. Kỳ không thèm phản ứng lại, căn bản là không hề có tâm trạng gì nữa ngay sau khi đọc xong tin nhắn của Dương Vy.
- Mày đã làm tổn thương Dương Vy rồi đấy thằng khốn. - Ron hét thẳng vào mặt Kỳ.
Kỳ phủi phủi tay, lau đi vệt máu trên khóe miệng, cười khinh bỉ.
- Liên quan đến mày nhỉ? Bọn tao hủy hôn rồi, mày có cơ hội rồi đấy.
- Mày... Hiểu lầm rồi. Tao với Vy không có gì, tao cũng có bạn gái rồi.
- Có liên quan tới tao sao? - Kỳ nhếch mép, quay đầu bỏ đi. Không tặng tên ranh này vài cú đấm nữa là may cho hắn lắm rồi đấy.
- Bạn gái tao là Baby. - Ron hét theo. Kỳ khựng người lại, tưởng chừng như nghe nhầm.
- Tao thấy mày nhảy với Baby điên cuồng quá nên ghen, thấy Vy cũng đang nhìn mày nên tao rủ cô ấy nhảy cùng. Vừa nhảy cô ấy vừa nhìn theo mày nên mới trượt chân ngã, tao chỉ là đỡ cô ấy thôi, không phải là ôm hôn gì đâu.
Kỳ đang nghe cái gì thế này. Khoan đã, bỏ ra vài giây để sắp xếp lại mọi hành động trong trí nhớ. Đúng rồi, nhớ lại tư thế lúc đó của hai người này đúng là Ron đang đỡ Vy. Vậy chẳng lẽ là hiểu lầm thật sao?
Đau đầu quá. Mơ hồ quá.
- Lúc đó Baby dựa người vào cậu không phải là cho Vy ghen, mà là cho tôi ghen. Baby cũng hiểu lầm. - Ron nhún vai, rồi đi tới vỗ vai Kỳ.
- Vy là cô gái tốt, đừng để mất cô ấy. Cô ấy đã bỏ về trước rồi, tôi nghĩ cậu cũng...
Ron chưa nói hết câu thì Trần Kỳ đã chạy đi thẳng. Cậu nhớ lại hai tin nhắn cuối cùng Vy gửi tới. Muốn bay về , muốn hủy hôn. Vậy mà lúc đó đang tức giận, cậu chỉ trả lời lạnh nhạt mỗi là "Tùy". Kiểu này chắc Dương Vy sẽ làm thật mất.
Kỳ vừa chạy như điên vừa bấm số gọi cho Dương Vy. Không liên lạc được. Vy tắt máy rồi. Chết tiệt!
Biệt thự Sun - Đây là căn biệt thự ở bên Mỹ của Trần gia. Từ khi Dương Vy và Trần Kỳ đi du học Mỹ đã ở đây.
Kỳ hớt hả chạy thẳng lên phòng, cửa phòng đóng. Hoặc là Vy đang ở trong đó hoặc là cô ấy đã bỏ đi. Kỳ cũng không suy nghĩ nhiều, mở thẳng cánh cửa ra. Không có một bóng người, đồ đạc trong phòng vẫn nguyên. Nhưng khi cậu mở tủ quần áo ra thì đã mất đi một nửa, chính là nửa quần áo của Dương Vy.
Chẳng lẽ... Kỳ chạy xuống nhà thấy Mẫn Mẫn đang tưới cây sau vườn hoa liền chạy tới hỏi.
- Mẫn Mẫn, tiểu thư đâu?
- Ơ không phải là hai người về Việt Nam ư? Tiểu thư xách vali đi rồi. Đi khoảng hơn nửa tiếng rồi. - Mẫn Mẫn ngây thơ trả lời. Con bé được bà quản gia nhận nuôi từ bé, hiện là người giúp việc của Trần gia.
Đi hơn nửa giờ rồi cơ hả? Thật là muốn tức điên lên được. Grww...
Trần Kỳ bấm số gọi cho trợ lí Trách đặt vé máy bay khẩn cấp.
"Vừa có chuyến bay về rồi, e rằng cậu phải chờ mấy tiếng nữa mới có thêm chuyến."
- Bằng mọi giá phải đặt được vé ngay lúc này cho tôi. Sân bay nào cũng được.