Chiều, Tường Vy nằm ườn trên sofa như một con mèo lười đang tận hưởng cuộc sống. Cái gọi là "tận hưởng cuộc sống" kia thật đơn giản chỉ là tay cầm Ipad chơi Magic Touch.
Nó đang chơi hay, sắp phá được kỉ lục rồi, chỉ còn tí xíu xíu nữa thôi vậy mà bị tên Thiên giật cái Ipad ra, ném qua một bên rồi kéo thẳng nó ra ngoài.
- Này anh có chuyện gì thế?
- Này, anh có nghe thấy em hỏi không?
- Ê, điếc hả tên thối kia?
Cái tên này hôm nay bị bệnh gì thật rồi, nó hỏi cả chục câu như này mà vẫn im hơi lặng tiếng rồi kéo xồng sộc nó ra. Đến cửa, hắn choàng tay ra bịt mắt nó lại, ghé sát thì thầm bên tai.
- Ngoan, anh có quà tặng vợ.
Quà ư? Hôm nay là dịp gì ta? Nó cũng chẳng nghĩ nhiều, gật gật đầu rồi để Thiên dẫn ra ngoài. Hắn bỏ tay ra và...
Tadaa
~~Gì thế này? Đây chẳng phải là chiếc xe ô tô hãng Audi mới xuất hiện trên thị trường sao? Hôm bữa nó coi tạp chí thấy kiểu xe này rất đẹp, rất tinh tế nên nói đùa với Thiên là thích mua nó. Chẳng lẽ tên này lại tưởng nó thích thật mà mua tặng nó sao? Mà sự thật đúng là nó rất thích em xe này, hin hin.
Tường Vy nhảy nhót, ngắm nhìn mấy chục vòng quanh chiếc xe. Vừa nhìn, vừa sờ soạng em nó, miệng cũng không ngừng tấm tắc khen. A, lại gì nữa đây? Ở phía sau xe có dòng chữ "Thiên Vy" được khắc một cách tinh xảo, uốn lượn lại còn thêm mấy cái trái tim bay bay nữa chứ. Ái chà, đẹp chết đi được.
- Chồng ơi vợ thích lắm á. - Nó ôm cổ Thiên, hôn chụt vào má hắn một cái rồi chu mỏ nói một cách đáng yêu.
- Vợ thích là chồng vui rồi. - Hắn nhéo má nó một cái.
- Mình đi chơi đi chồng. Diện xe mới luôn. - Nó cười hì hì.
- Vợ còn đang mặc đồ ngủ đó.
- Kệ. Lẹt gâu!!!
Rồi nó nhanh nhảu mở cửa rồi nhảy lên xe trước. Ngồi trong xe còn áp sát mặt vào gương rồi vẫy vẫy tay gọi Thiên. Đúng là chẳng khác gì một đứa trẻ, một bảo bối cưng. Bảo sao Thiên không yêu cho được chứ.
Thiên mở cửa, vào trong, ngồi xuống rồi nhướn người ra thắt dây an toàn cho Vy. Con bé nhìn thấy cái dây an toàn như phát hiện ra thứ gì đó thú vị mắt liền sáng rực lên.
- Chồng xem này, dây an toàn đầy chữ Thiên Vy này. - Nó vừa hí hửng cười vừa mân mê cái dây an toàn.
Thiên cũng cười, rồi nhân lúc ai kia đang không để ý liền hôn chụt phát vào môi làm người đó mặt đỏ ửng như hai trái cà chua. Hắn đưa nó đi vài vòng, à không, mấy chục vòng quanh công viên ý chứ. Nó còn mua vài bịch khoai tây chiên vừa ngồi trong xe vừa ăn nữa chứ, tất nhiên là không quên đút cho tên tài xế kia ăn. Miệng nó cứ cười hoài không ngừng, tưởng chừng như méo cả miệng rồi ý mà nó vẫn cười.
Trên thế gian này, có hai kiểu loại hạnh phúc: Một là hạnh phúc chợt đến rồi chợt đi. Hai là hạnh phúc từ giây phút này cho đến mãi mãi.
Hạnh phúc của hai bạn trẻ lúc này chính là loại hạnh phúc thứ hai.
Những giây phút như này, phải biết trân trọng.
*************
Trở lại với Trần Kỳ - Dương Vy Couple.
Hai cô cậu ngồi ngâm chân dưới dòng nước mát lạnh trong bể bơi. Thỉnh thoảng lại dừng chân đạp đạp nước tung tóe lên người nhau rồi quay ra nhìn nhau cười hì hì.
- Vy này, Tường Vy muốn làm đám cưới đôi. Mà ba mẹ đã xếp lịch rồi, chúng ta cũng nên tính sao đi chứ? - Kỳ huých nhẹ vào vai Vy, nhe nhởn cười.
- Thôi đi. Tường Vy còn được cầu hôn đàng hoàng cơ mà. - Vy không thương tiếc gì tặng ngay cho Kỳ một cú đấm yêu.
Kỳ gật gù như hiểu ra vấn đề. Thì ra vợ tương lai của cậu đang tị với cô em vì được cầu hôn, còn cô thì chưa được. Đùa chứ Kỳ đây đã chuẩn bị hết rồi nhé. Cậu móc tay với lấy chiếc hộp nhỏ xinh xinh đưa ra trước mặt Vy. Ban đầu cô thoáng ngạc nhiên, rồi khẽ cười mỉm, rồi quay mặt đi làm bộ lạnh lùng sang choảnh.
- Gì thế?
- Nhẫn cưới. Lấy anh nha nha.
- Không lãng mạn gì hết. Không lấy.
Dương Vy lạnh lùng phán rồi đứng dậy quay đi, cố che đi nụ cười trên môi. Để xem tên ngốc này sẽ làm gì tiếp theo nào. Cậu ta sẽ đưa cô đến bờ biển trải đầy hoa hồng, hay đưa cô đến một nhà hàng ăn với những ngọn nến lung linh nhỉ. Nhưng Dương Vy đã nhầm, Kỳ méo xệch mặt, nhăn nhó rồi làm bộ chán đời.
- Hầy. Bị người ta từ chối rồi. Thà nhảy xuống rồi chết quách đi cho xong.
- Thích thì cứ việc. Em đi đây.
Vy nói to, rồi còn lè lưỡi khiêu khích Kỳ. Nào ngờ cái tên dở hơi đó nhảy tùm xuống bể bơi thật làm Dương Vy giật cả mình. Nhưng rồi Vy nghĩ lại, chắc chắn đây là cái bẫy. Kỳ biết bơi, với lại bể bơi này có mấy mét, làm gì mà đủ chết người. Nghĩ rồi Vy quay người đi luôn.
Bước đầu tiên, kệ cậu ta.
Bước thứ hai, cậu ta đang làm trò đấy. Đừng bị lừa.
Bước thứ ba, thích thì cứ ở dưới đấy át.
Bước thứ tư, sao vẫn chưa chịu lên chứ.
Bước thứ n, chẳng lẽ là....
Vy quay người lại, thấy mọi thứ xung quanh im lặng hẳn, mặt nước cũng không có tiếng, chứng tỏ người kia không có dấu hiệu vùng vẫy ngoi lên. Á... Vy hét lên khi nhìn xuống thấy thân thể to cao của Kỳ đang thả mình vào dòng nước. Nhưng lỡ đâu cậu ta chỉ đùa thôi thì sao?
- Này lên đi, đừng đùa nữa.
- Này, này, có nghe em nói không?
- Em thua rồi. Em đồng ý lấy anh mà anh lên đi.
Đáp lại mấy câu nói trên là sự im lặng đến rùng mình.
Chết rồi, chết thật rồi. Cô chỉ đùa thôi mà. Cái tên ngốc nghếch, dởi hơi này.
Làm gì? Làm gì bây giờ đây? Lo lắng quá, luống cuống quá rồi cũng chẳng suy nghĩ nhiều, Vy nhảy ngay xuống bể bơi. Khó khăn lắm cô mới có thể vác được cái xác của tên Kỳ lên. Trời đất quỷ thần ơi không biết cậu ta ăn gì mà như con heo ý.
- Này này.
Dương Vy vừa gọi to vừa vỗ vỗ mạnh vào hai bên má Kỳ, rồi còn lay lay người cậu ta nhưng vẫn vô ích. Thằng bé vẫn nằm im bất động. Hay là còn sặc nước nhỉ? Vậy ra đành phải hô hấp cho nhanh tỉnh thôi. Đến phát điên vì tên này mất nhưng rồi Vy đành căn răng chịu đựng mà cúi người xuống hô hấp cho Kỳ.