Chương 12 tính
Thiệu Trì có điểm tò mò, thanh niên này là do ai phát hiện, kỹ thuật diễn xuất thật lợi hại, bằng không cũng không thể nào trong hai năm ngắn ngủn liền nhảy lên thành diễn viên hạng hai, trong giới giải trí chìm chìm nổi nổi này, đường thăng tiên của nam diễn viên lại không so được với nữ diễn viên.
Thương xá cùng với nhà hàng cơm Tây ở cùng một tòa nhà, nhưng lại được chia làm hai khu A và B, nhà hàng ở khu A, thương xá ở khu B, lối mà Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm đi chính là lối tắt.
Thiệu Trì đề nghị đi dạo ở trong thương xá một chút, Lê Hiểu Hàm liền tùy tiện đi theo anh.
Lầu bốn là khu dành cho nam, so với những khu vực dành cho phái nữ mà nói, trong khu đồ dành cho nam tương đối ít người, dù có người đi dạo thì cũng là tình nhân chiếm đa số, nam nhân bình thường không có bao nhiêu người bẩm sinh đã thích đi dạo phố, tuy nói thể lực của bọn họ so với nữ nhân lớn hơn, nhưng ở phương diện này lại là thiểu số.
Lê Hiểu Hàm không biết Thiệu Trì muốn mua cái gì, cậu vừa chú ý thời gian vừa theo sát anh.
Rốt cuộc muốn đi tới khi nào? Cậu không thích đi dạo phố.
Lê Hiểu Hàm lúc mua quần áo tất cả đều là thấy thuận mắt thì mua, giá cả thì rẻ.
Cậu còn chưa bước chân vào thương xá bao giờ, đồ mặc chỉ cần có thể giữ ấm được là tốt rồi, cậu không có dư thời gian cùng tinh lực đi xuy xét nhãn hiệu là một chuyện, càng không có dư tiền là một chuyện khác
Người dẫn đường Thiệu Trì cũng không có mục đích gì cả, đi dạo thương xá cũng chỉ là hứng khởi bất chợt, cứ lang thang không có mục tiêu trong chốc lát, Thiệu Trì bỗng ngừng lại.
Lê Hiểu Hàm đang bận suy nghĩa làm thế nào để chuồn, cứ đi đằng sau mà không chú ý thiếu chút nữa đã va phải anh: "......"
Thiệu Trì vừa định quay đầu lại, nếu đối phương đụng phải anh thiền có thể thuận lý thành chương quan tâm đối phương một chút, thực hiển nhiên, ý thức của Lê Hiểu Hàm cao hơn mức quy định, liền ngừng chân tránh không đụng phải anh, Thiệu Trì có điểm tiếc hận, anh còn nghĩ đối phương có thể hay không theo kịch bản đụng phải tấm lưng dày rộng rắn chắc của mình.
(vãi anh =]]])
Không phải Thiệu Trì khoe khoang, anh chính là tự tin như vậy.
Năm nay Thiệu Trì bất quá mới có đầu ba mươi, anh lại biết làm thế nào để bảo trì dáng người của mình, còn rất siêng năng tập thể hình, trong nhà thiết bị tập thể hình tuyệt đối không ít, vì muốn tận hưởng thú vui bơi lội trong ngày mùa hè, ở biệt thự của anh còn xây riêng một khu bể bơi.
Thiệu Trì tự tin nhưng không tự đại, bên người anh xuất hiện quá nhiều trai lẫn gái, gián điệp do đối thủ phái tới cũng có, do gia tộc của bên cạnh tranh phái tới giám thị anh cũng có, đồng thời cũng có những người trẻ tuổi liều lĩnh tiếp cận anh để trục lợi.
Cũng không trách được đêm đó Lê Hiểu Hàm xuất hiện trùng hợp lại bị anh hiểu lầm là mang theo ý đồ khác, càng quan trọng một chút là diện mạo của cậu lại lọt vào mắt xanh của Thiệu Trì, phù hợp điều kiện tìm tình nhân làm bạn giường của anh, Thiệu Trì từ trước đến nay rất kĩ tính, dù đối phương có bò lên được giường của anh, anh cũng không dễ gì làm lộ ra dù chỉ là ít nhiều bí mật thương mại, từ trước đến nay anh luôn ở thế chủ đạo.
Và tất nhiên, không phải ai anh cũng không cự tuyệt, trước khi trở thành bạn giường của anh, đều được đến chỉ định đến bệnh viện làm một loạt kiểm tra, sau khi có kết quả mới đủ tư cách để tiếp cận anh.
(=.=)
Đối với Thiệu Trì mà nói, "Đồng Khải Văn" là một việc ngoài ý muốn.
Một là anh không thể nào xác định được cậu có phải do đối phương gửi tới hay không, hai là biểu hiện của cậu không giống một người đang nóng lòng tiếp cận anh.
Nhân lúc còn đang hứng thú, Thiệu Trì không ngại tốn chút thời gian tiếp cận nam nhân phù hợp với điều kiện làm bạn giường này của mình.
Trong lúc đi dạo, Thiệu Trì câu được câu không hỏi một ít về tình hình làm việc hằng ngày của "Đồng Khải Văn", "Đồng Khải Văn" nhất nhất đáp lại, chỉ là thoáng có điểm không chú tâm, lực chú ý của cậu căn bản không đặt trên người Thiệu Trì.
Lại một lần nữa, Thiệu Trì cảm thấy mình hoàn toàn không được đối phương coi trọng, anh cảm giác mị lực cùng tự tôn của mình đã bị tổn thương, bắt đầu hoài nghi nhân cách cùng sức hút của mình không đủ hay không.
Lê Hiểu Hàm xác thật là thất thần, thứ nhất là bận nghĩ Hiểu Bắc có ngủ chưa, hai là do bình thường cậu rất hiếm khi cùng người xa lạ ăn cơm đi dạo phố, làm sao hiểu được mấy chuyện hẹn hò này kia, đề tài để nói chuyện phiếm lại càng không nghĩ ra được, cậu cũng không phải con gái, làm sao hiểu được mấy chuyện đó, đơn giản coi như là bồi người ta đi dạo, Lý Nham Hải đi theo phía sau bọn họ lại càng cảm thấy cậu vô cùng nhàm chán cùng nặng nề.
Không có hứng thú, Thiệu Trì cũng hết muốn đi, huống chi "Đồng Khải Văn" đêm nay bề ngoài thật sự không phù hợp với gu thẩm mĩ của anh, đi được một Thiệu Trì không còn kiên nhẫn nữa, lựa chọn rời thương xá, về nhà.
Rốt cuộc cũng được giải thoát Lê Hiểu Hàm trực tiếp cự tuyệt bọn họ phái xe riêng đưa cậu trở về, trực tiếp nhảy lên xe taxi.
Thần kinh căng thẳng cả một buổi tối của Lê Hiểu Hàm rốt cuộc được thả lỏng, vẫy tay với Thiệu Trì, ngữ điệu khoan khoái mà nói: "Thiệu tiên sinh, hẹn gặp lại."
Thiệu Trì mị mị nhãn, chung quy không có đem tức giận biểu hiện ở trên mặt, cứng đờ mà phun ra hai chữ: "Tái kiến."
Lý Nham Hải đứng bên cạnh lão bản nhà mình: "......"
Dựa theo lẽ thường mà nói, người bình thường đều là chờ lão bản lên xe rồi mới đi, mà "Đồng Khải Văn" lại làm ngược lại, người làm như thế, thật là trước đây chưa từng gặp cũng chưa từng nghe qua.
Bọn họ đều thấy, lúc "Đồng Khải Văn" quay đầu thì thở dài ra một hơi nhẹ nhõm, tựa như hoàn thành xong nhiệm vụ gian khổ hàng đầu, hận không thể lập tức chắp cánh rời đi, Thiệu tổng hiện tại khẳng định nín thở.
Bị hạ mặt mũi Thiệu Trì không rên một tiếng mà trở lại trên xe, Lý Nham Hải lặng yên đuổi kịp, không dám lớn tiếng nói chuyện.
Trên đường về nhà Thiệu Trì không nói với Lý Nham Hải một lời.
Thẳng đến lúc sắp xuống xe, Thiệu Trì mới nói: "Tính*."
*Mình tra được thì chữ Tính có rất nhiều nghĩa nên không dám edit bừa, nhưng có một nghĩa là "vứt bỏ", "từ bỏ", và đọc phần sau thì có lẽ là anh Trì muốn nói nghĩa này =))))))))
Sau một lúc lâu nghiền ngẫm Lý Nham Hải mới có phản ứng, ý Thiệu tổng muốn nói là không cần phải tiếp tục chú ý đến "Đồng Khải Văn" có đúng không, từ biểu hiện của cậu đêm nay xem ra đây không phải là một tâm cơ boy (cái này là trong nguyên tác =]]]) muốn tiếp cận Thiệu tổng, điều này không cần cậu phải thể hiện ra thật rõ ràng, mà ngay cả hắn cũng có thể nhìn ra được, "Đồng Khải Văn" căn bản không có tâm cơ.
Một buổi tối, Thiệu tổng đều tự tạo cơ hội cho bọn họ tiếp xúc, chính là "Đồng Khải Văn" căn bản không tới gần, chỉ bảo trì khoảng cách như những nam nhân bình thường khi kết giao, không quá phận thân mật, cũng bất quá phân hỏi thăm, hắn có thể cảm giác được, Thiệu tổng lại cảm nhận ra nhiều hơn.
Thiệu Trì xác thật biết được, hơn nữa đối phương rõ ràng không chung đường với bọn họ, cậu không có hứng thú đối với anh.
Thiệu Trì luôn đứng ở trên cao không thể nào lại vì một tiểu minh tinh mà lại đi hạ mình rào đón cậu, mặc dù cậu phù hợp với yêu cầu làm bạn giường của anh, nhưng anh cũng không phải là loại động vật hành động theo nửa thân dưới.
Ngồi trong taxi về nhà Lê Hiểu Hàm biết biểu hiện của mình có lẽ đã không lọt vào mắt Thiệu Trì, đối với cậu cùng Lý Tuế Vinh mà nói, đây tuyệt đối là một tin tức tốt.
Việc này cứ thế mà trôi qua đi.
Về đến nhà, Lê Hiểu Hàm tay chân nhẹ nhàng mở cửa ra, sợ đánh thức Hiểu Bắc còn đang mơ ngủ, nó mỗi ngày 9 giờ thì sẽ ngủ, hôm nay cậu không kịp về để kể chuyện cổ tích cho nó nghe.
Nam bảo mẫu mới nhậm chức Lưu Vũ Côn còn chưa ngủ, y ôm máy tính ở phòng khách lên mạng, trong nhà đã được thu dọn sạch sẽ, mấy món đồ chơi của Hiểu Bắc đều đã được sắp xếp về chỗ cũ, quần áo ban ngày làm dơ cũng đã được treo trên ban công phơi nắng.
Lưu Vũ Côn ngẩng đầu, đưa cho Lê Hiểu Hàm li trà nóng, buổi đêm cuối mùa thu cũng không được tính là mát mẻ: "Tôi cứ nghĩ cậu đêm nay sẽ trở về tương đối sớm, nào ngờ lại trễ như vậy."
Lê Hiểu Hàm tiếp nhận trà nóng, nói: "Có chuyện nên mới phải về trễ."
Lưu Vũ Côn cười cười: "Vất vả rồi."
Là người thường xuyên tiếp xúc với minh tinh trong giới giải trí, nhìn thấy Lê Hiểu Hàm giống với diễn viên điện ảnh Đồng Khải Văn giờ đang không trang điểm cùng thay đổi kiểu tóc trang phục, hắn thiếu chút nữa nhận không ra cậu, nhưng lúc kí hợp đồng có điều khoản phải giữ bí mật, hắn cũng không hỏi tới quá nhiều.
Lý Tuế Vinh là người đại diện của Đồng Khải Văn, diện mạo của Lê Hiểu Hàm so với Đồng Khải Văn giống nhau đến kinh người, hắn ước chừng có thể đoán ra chút manh mối, nhưng lại không dám hỏi sâu, càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng.
Cứ làm tốt công tác là quan trọng nhất.
Lê Hiểu Hàm sau khi vào cửa cũng không nói nhiều cùng Lưu Vũ Côn, mà là đến trước phòng nhìn Hiểu Bắc, cho nó một cái hôn chúc ngủ ngon, xác định tiểu gia hỏa vẫn ngủ an ổn như thường ngày, cậu mới lặng lẽ rời phòng.
Lưu Vũ Côn có thể không nói đến tình cảm sâu đậm của Lê Hiểu Hàm đối với Hiểu Bắc, nhưng là một người bảo mẫu đủ tư cách, hắn hướng Lê Hiểu Hàm thuật lại tình hình của Hiểu Bắc lúc trở về chiều nay sau khi tan học, Lê Hiểu Hàm cẩn thận nghe.
Lê Hiểu Hàm hỏi: "Nó có ngoan ngoãn ăn cơm chiều không?"
Lưu Vũ Côn nói: "Hiểu Bắc ăn uống không tồi, cơm trong chén đều ăn sạch, ăn xong còn ăn hoa quả, nó còn ở phòng khách chơi trò chơi một lát để tiêu cơm."
Nhìn kỹ, Lê Hiểu Hàm phát hiện bên cạnh máy tính của Lưu Vũ Côn còn có hai tập tài liệu chuyên nghiệp: "Khá tốt, trong khoảng thời gian này đều phải nhờ anh hỗ trợ chiếu cố Hiểu Bắc.
Không gạt anh, Hiểu Bắc là ruột thịt của tôi, nó có vấn đề gì tôi cũng sẽ khó chịu.
Đây là tài liệu của anh sao?"
Lưu Vũ Côn tiếp lời: "Sau khi biết tình huống của Hiểu Bắc, tôi thuận tay lấy từ kệ sách của mình tới đây hai cuốn."
Lê Hiểu Hàm không keo kiệt mà ca ngợi hắn: "Anh đúng là người cẩn thận, có anh ở đây tôi có thể an tâm rồi."
Lưu Vũ Côn khẽ cười: "Cậu nói như vậy khiến áp lực của tôi có điểm lớn đấy.
Hôm nay tôi đã xem qua báo cáo kiểm tra thân thể của Hiểu Bắc, nguyên nhân gây dị ứng, những thứ không thể ăn, hai ngày này tôi sẽ sửa sang lại thực đơn của Hiểu Bắc một chút, cho nó điều trị thân thể, tôi sẽ cố hết sức mình để giúp đứa nhỏ, điểm này cậu hãy yên tâm."
Lê Hiểu Hàm có điểm cảm động, cậu cùng Lưu Vũ Côn bất quá mới biết nhau hôm qua, nhưng đối phương lại đem cho cậu cảm giác ôn hòa, hắn xác thật là ở đó để giúp bọn họ, mang theo thiện ý, cũng không quá tọc mạch chuyện người khác, thảo nào hắn vượt qua hết đám nữ bảo mẫu kia trở thành đối tượng những minh tinh lựa chọn để trông coi con nhỏ của bọn họ.
Cùng Lưu Vũ Côn nói chuyện một lát, Lê Hiểu Hàm hoãn hoãn cảm xúc báo cho Lý Tuế Vinh biểu hiện của mình đêm nay.
Lúc này Lý Tuế Vinh đang định ở công ty lựa chọn Đồng Khải Văn thông cáo, nghe được báo cáo của Lê Hiểu Hàm liền nhẹ nhàng thở ra: "Nói vậy Thiệu tổng sẽ không tìm đến cậu nữa, biểu hiện của cậu thật sự là đủ không biết thú, lại lãnh đạm."
Lê Hiểu Hàm hai mắt nhìn phía đêm tối: "Lý tiên sinh, đừng quên chuyển tiền thù lao vào tài khoản của tôi."
Lý Tuế Vinh thở dài: "Lập tức chuyển cho cậu ngay đây." Cái tên tham tiền này!
Không bám lên được chiếc thuyền hạng sang Thiệu Trì này, anh cảm thấy có chút tiếc hận, nhưng anh không phải cái loại người đại diện không có liêm sỉ này, chỉ cầu Thiệu Trì thật sự không có hứng thú đối với Khải, bằng không anh sẽ chết rất nhiều tế bào.
(??)
Trước khi tắt máy, Lý Tuế Vinh nói: "Hiểu Hàm, ngày 21 tới thành phố H tham dự họp báo đóng máy cho một bộ phim điện ảnh của Khải, sau đó còn có một buổi tiệc mừng đóng máy, có khá nhiều thứ lát nữa sẽ chuyển đến hòm thư của cậu, nhớ an bài thời gian cho tốt."
Lê Hiểu Hàm nhàn nhạt mà ứng thanh: "Ân."
Lý Tuế Vinh tiếp tục dong dài: "Còn có, ngày mai cậu hãy đến bệnh viện nghe Khải nói một số chi tiết, tôi sợ những diễn viên cùng đoàn làm phim tới lúc đó sẽ đến bắt chuyện cùng cậu."
Lê Hiểu Hàm tiếp tục đáp: "Được."
Trong nhà có thêm một người, Lê Hiểu Hàm cũng không cảm thấy sinh hoạt có bao nhiêu biến hóa, Lưu Vũ Côn thời gian an bài cũng tương đối tự hạn chế, không đến 11 giờ y liền lên giường ngủ, có y bố trí, ngôi nhà vốn quạnh quẽo bỗng có nhiều điểm ấm áp.
Ở trong phòng khách đem đơn xin cấp học bổng điền xong, Lê Hiểu Hàm cũng tắm rửa đi ngủ.
Lịch trình ngày mai là buổi sáng đi học, buổi chiều bệnh viện nơi Đồng Khải Văn đang dưỡng thương.
Bò lên trên giường, Lê Hiểu Hàm đắp kĩ chăn cho Hiểu Bắc: "Hiểu Bắc, ngủ ngon."