Trong bãi đỗ xe tầng một cũng không có quá nhiều người, lần này khán giả đến xem đá bóng đều được sắp xếp cho đậu xe ở tầng hai.
Cũng không có quá nhiều người chú ý đến đám người của Lê Hiểu Hàm, các fan hâm mộ còn đang đứng ở giữa sân xếp hàng, lại đang là buổi tối, càng không thể nhìn rõ diện mạo của bọn họ.
Lý Nham Hải đem hai người Lý Tuế Vinh cùng Tiểu Phương đến ngồi trong một chiếc xe, còn Lê Hiểu Hàm lại bị đưa tới bên một chiếc xe xa hoa khác, không cần nói cũng biết đó là xe của ai.
Lý Tuế Vinh xanh mặt, mới hôm qua còn thề non hẹn biển trước mặt Lê Hiểu Hàm rằng sẽ tìm mọi cách tránh đi Thiệu Trì, bọn họ rốt cuộc đã chọc tới một người như thế nào mà mới chỉ một ngày trôi qua, đối phương đã nắm giữ được hành tung của bọn họ như trong lòng bàn tay.
Lần đầu tiên y có cảm giác, y chính là một người đại diện vô cùng thất bại!
Dù cho Lý Tuế Vinh có cảm thán ở trong lòng như thế nào, có cảm thấy bất lực ra sao, bọn họ cũng sẽ không thể nào thoát khỏi hiện thực khốn khổ, chỉ riêng anh tài xế cao to kia cũng khiến cả hai kinh hãi, cơ bắp cuồn cuộn như thế thật sự quá đáng sợ.
Cầu nguyện cho Hiểu Hàm có thể qua được kiếp nạn này của Thiệu Trì.
Lê Hiểu Hàm đối với sự việc bất ngờ ngày hôm qua, đến bây giờ đã có thể bình tĩnh trở lại, lên xe đóng cửa, vừa quay đầu liền chú ý đến Thiệu Trì với vết bầm nhỏ trên mắt trái đang ngồi bên cạnh, thảo nào anh lại đeo kính râm.
Cậu đấm mạnh đến thế sao?
Bầm hết cả rồi.
Lê Hiểu Hàm có điểm xấu hổ, vốn dĩ cậu cũng không phải tuýp người nói năng không ngừng, nói đúng hơn, cậu là người thiên về hướng nội, nếu như hoàn cảnh không ép buộc, cậu cũng sẽ không ép mình cười nói với người xa lạ, bây giờ cậu lại càng không biết nên nói gì, mở miệng ra sao.
Liếc nhìn Thiệu Trì một cái, Lê Hiểu Hàm ấp úng kêu lên: "Thiệu tổng."
Sau đó liền cúi đầu nhìn ngón tay của mình, dời đi lực chú ý.
Dù gì Lê Hiểu Hàm cũng không phải Đồng Khải Văn, cậu không có được sự hoạt bát rộng rãi do lớn lên trong hạnh phúc như hắn, cũng không có được sự tiêu sái tự nhiên của chính chủ nốt, trong lòng cậu ẩn chứa rất nhiều tâm sự, suy nghĩ nhiều, lo lắng nhiều, dần dà khiến cậu lúc gặp phải tình huống không nằm trong tầm kiểm soát của bản thân sẽ không tự chủ được mà để lộ ra biểu cảm khẩn trương.
Thiệu Trì gật đầu một cái, nghĩ thầm biểu tình lúc này đây của Lê Hiểu Hàm là do nhìn thấy khóe mắt đọng máu bầm của anh nên cảm thấy áy náy?
Hôm qua anh hôn cậu vẫn chưa có đã đâu.
Thấy "Đồng Khải Văn" không nói gì thêm, Thiệu Trì xoa xoa vết bầm nơi khóe mắt, chủ động mở lời: "Chuyện xảy ra ngày hôm qua, tôi cảm thấy rất có lỗi, hi vọng em sẽ bỏ qua, không để bụng chuyện tôi nhất thời xúc động."
Lê Hiểu Hàm thật sự không muốn sẽ có bất cứ điều gì dính dáng đến một người có địa vị như Thiệu Trì, có thể giải quyết vấn đề trong hòa bình thì lại càng tốt, thật hy vọng từ giờ về sau bọn họ sẽ không gặp được nhau nữa, nhẩm tính lại thời gian, cậu đã giúp Đồng Khải Văn được gần một tháng rưỡi rồi, thêm một tháng rưỡi nữa thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Khuôn mặt Lê Hiểu Hàm có chút buồn bã, đáp: "Không sao cả, ngày hôm qua tôi cũng là xúc động nhất thời, rất xin lỗi anh, khóe mắt của anh không sao chứ?"
Thiệu Trì phát hiện khí chất u buồn trên người Lê Hiểu Hàm có điểm hấp dẫn, bỗng có chút xúc động, trong lòng xẹt qua một tia chua xót cùng đau lòng, vì sao cậu ấy lại buồn?
Người kia không thể nào lúc nào cũng chỉ biết đóng kịch, anh có thể thấy được, vài phần buồn bã nhàn nhạt kia đều là cảm xúc thật của cậu.
Thiệu Trì cười cười: "Không sao cả.
Việc này đã qua rồi, chúng ta cũng không cần nhắc lại làm gì."
Lê Hiểu Hàm yên tâm, nếu không nhắc tới nữa thì về sau cũng đỡ đi một mối lo.
Đôi mắt cậu chớp chớp, buồn bực vơi đi một nửa.
Thiệu Trì cẩn thận quan sát biểu tình của Lê Hiểu Hàm biến hóa, trong lòng cũng vì nụ cười nhẹ của cậu mà phập phồng, liền nói qua chuyện khác: "Ngày hôm qua tôi muốn hỏi em, tại sao mấy ngày hôm trước lúc tôi gọi điện thoại cho em, em lại không bắt máy?"
Lực chú ý bị dời đi, Lê Hiểu Hàm bắt đầu lục tìm điện thoại trong ba lô: "Anh gọi lúc nào vậy? Có khi do lúc ấy tôi đang không cầm điện thoại, hoặc là do số điện thoại lạ gọi tới tôi sẽ không hay trả lời."
Bên trong ba lô có hai cái điện thoại, một cái là của cậu, một cái là Lý Tuế Vinh đưa, cậu lấy ra cái điện thoại mới, bắt đầu xem lại nhật kí cuộc gọi nhỡ.
Ngược lại, Thiệu Trì không tính sẽ để bụng chuyện này, thứ nhất là do Lê Hiểu Hàm không có số điện thoại riêng của anh, thứ hai cậu là người của công chúng, nếu nhận điện thoại của phóng viên hoặc của người không có ý tốt, quả thật sẽ gây ảnh hưởng xấu cho cậu, không tiếp số điện thoại lạ cũng là lẽ thường tình.
Anh vươn tay về phía Lê Hiểu Hàm: "Cho tôi mượn điện thoại một chút."
Lê Hiểu Hàm suy xét một giây, đưa điện thoại di động cho anh, dù sao cái điện thoại này cậu cũng không hay sử dụng, không có gì đáng nghi cả.
Thiệu Trì nhập vào điện thoại số điện thoại của mình, đưa lại cho Lê Hiểu Hàm, anh nói: "Đây là số điện thoại của tôi, về sau lúc tôi gọi cho em sẽ không bị đưa vào danh sách số lạ nữa."
Một lần nữa lại bị Thiệu Trì mạnh mẽ dây dưa, Lê Hiểu Hàm lưu tên của anh vào, Thiệu Trì người cao cổ dài, thấy rõ Lê Hiểu Hàm lưu tên mình trong danh bạ bằng cách xưng hô vô cùng nghiêm túc, trong lòng có điểm không thoải mái.
Vừa nghĩ đến hai chữ "Thiệu tổng" trông thật biệt nữu, cũng không thuận tai cho lắm.
Lê Hiểu Hàm ngẩng đầu: "Vâng."
Có lưu vào cũng vậy, về sau cũng không còn liên hệ nữa.
Càng nghĩ đến chuyện có thể thoát khỏi Thiệu Trì càng nhanh càng tốt, trong lòng cậu lại càng được thả lỏng, về sau sẽ không cần nhọc lòng vì vấn đề rối rắm này nữa.
Thiệu Trì không biết được suy nghĩ của Lê Hiểu Hàm, anh nghĩ Lê Hiểu Hàm nhẹ nhõm trở lại là vì có được số điện thoại của anh, tâm tình của anh liền tốt lên hẳn.
Trên đường trở về khách sạn, Thiệu Trì chủ động hỏi Lê Hiểu Hàm có hối hận khi không chụp ảnh cùng các cầu thủ hay không, Lê Hiểu Hàm đương nhiên sẽ nói không, mục tiêu của cậu chính là xin chữ kí, chụp ảnh cũng không làm cậu có thêm đồng bạc nào, nếu đem ra so sánh, giữa miếng ăn và thần tượng, phải chọn một trong hai, cậu tất nhiên sẽ chọn đồ ăn.
Xe đi với tốc độ khá nhanh, chưa tới mười lăm phút đã về tới cổng khách sạn.
Lê Hiểu Hàm vừa vặn trả lời xong một câu hỏi khác của Thiệu Trì: "Tôi lên trước lấy hành lý đã."
Thiệu Trì cười cười nói: "Bọn họ đi là được, em ở đây chờ đi."
Lê Hiểu Hàm vừa muốn mở cửa xe ra, liền nhìn thấy xe của Lý Tuế Vinh cùng Tiểu Phương đã đến khách sạn trước mình một bước đang đẩy theo rương hành lý ra ngoài, xe của bọn họ chạy đến khi nào, Lê Hiểu Hàm hoàn toàn không biết.
Thiệu Trì vòng qua người Lê Hiểu Hàm, đóng lại cửa xe đang mở ra.
Lê Hiểu Hàm lại ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Thiệu Trì: "......"
Cậu yên lặng mà xê dịch thân thể.
Thiệu Trì vừa lòng nhìn động tác co rụt người của Lê Hiểu Hàm, xem ra anh vẫn có sức ảnh hưởng lớn đối với cậu, liền cố ý dựa vào trên người cậu, hơn cả nửa người đều đè lên người Lê Hiểu Hàm.
Bụng Lê Hiểu Hàm bị Thiệu Trì đè lên, nói: "Thiệu tổng, khuỷu tay của anh đè lên bụng tôi rồi."
Thiệu Trì ngồi thẳng thân thể nhìn Lê Hiểu Hàm đang ôm bụng: "Ngại quá, vừa rồi nhìn thấy phía sau có xe, tôi sợ xảy ra sự cố, đau lắm sao?"
Lê Hiểu Hàm đúng là bị đè đến đau, mặt mày trắng bệch, cậu xoa xoa bụng, nói: "Mới chạm vào một chút thôi, chắc là không sao đâu."
Thiệu Trì lại lần nữa duỗi tay, nhưng lần này không phải là hướng đến cửa xe, mà là bụng của Lê Hiểu Hàm: "Trên xe có máy sưởi, em cởϊ áσ khoác ra, để tôi xem đụng trúng chỗ nào."
Lê Hiểu Hàm lắc đầu: "Không sao đâu, một chút là sẽ hết thôi."
Thiệu Trì có điểm hối hận chính mình vừa rồi ra tay quá nhanh, hiện tại lại hối hận ra tay quá chậm, bàn tay đang duỗi về phía bụng Lê Hiểu Hàm đành đổi hướng sang vuốt lưng cậu: "Xin lỗi, là tôi không cẩn thận."
Một lần nữa lại nghe được Thiệu Trì nói xin lỗi, Lê Hiểu Hàm kinh ngạc, cảm thán Thiệu Trì đúng là quý ông, cứ tưởng anh sẽ tức giận nhưng hóa ra lại không, chỉ là tay phải của anh có thể nào ngưng xoa loạn trên lưng cậu có được không.
Tuy rằng cậu chưa từng có bạn gái, cũng chưa có bạn trai, nhưng từ trước đến nay cũng chưa bao giờ cùng đồng tính thân mật như thế, động tác kề vai sát cánh như vậy cũng chưa từng có, Lê Hiểu Hàm bị bàn tay to của Thiệu Trì kéo, cả người liền nghiêng vào trong lồng ngực của anh, thân thể dần bắt đầu cứng đờ, đau đớn ở phía bụng đã giảm bớt, nhưng cậu lại cảm thấy dạ dày của mình bắt đầu muốn rút gân.
Thiệu Trì không thể cách cậu xa một chút sao?
Từ đầu tới chân cậu cũng không có đề mấy chữ "Mời đến an ủi tôi", "Cầu ôm lấy tôi" hay "Tôi cần được yêu thương", Lê Hiểu Hàm cũng không thể lý giải nổi rốt cuộc Thiệu Trì muốn gì, vấn đề này mãi cũng không có câu trả lời.
Không sai, lúc trước Thiệu Trì mời Đồng Khải Văn ăn cơm, về sau lại năm lần bảy lượt gặp nhau, chẳng lẽ hành động này của Triệu Trì là đang muốn xây dựng tình cảm với "Đồng Khải Văn" sao? Người ngu cũng thấy được động tác ngày càng thân mật của Thiệu Trì không giống như nam nam kết bạn bình thường.
.
Lê Hiểu Hàm suy nghĩ nhiều rồi lại bị chính suy nghĩ của bản thân dọa sợ, vẫn là cứ dẹp suy nghĩ này qua một bên, nghĩ đến da gà da vịt liền nổi lên toàn thân.
Trên thực tế, Thiệu Trì cũng thật sự nghĩ rằng nếu như Lê Hiểu Hàm tỏ tình, có khi anh sẽ thật sự đáp ứng cùng cậu yêu đương.
Lúc Lê Hiểu Hàm đang tự hỏi, không đẩy Thiệu Trì ra, hay là cứ không giãy giụa thì hơn, khoảng cách giữa hai người cứ gần nhau đến như thế, Thiệu Trì phát hiện thân thể Lê Hiểu Hàm ngày càng cứng đờ, hơn nữa còn hơi run rẩy một chút.
"Em lạnh sao?" Vừa hỏi vừa cởϊ áσ khoác choàng lên người Lê Hiểu Hàm, không thèm nghe ý của cậu.
Khoác xong áo lên người Lê Hiểu Hàm, tay Thiệu Trì cũng không còn để ở sau lưng cậu nữa, nhưng hương nước hoa trên áo của anh lại bao trùm lấy cả người cậu.
Nghẹn nửa ngày, Lê Hiểu Hàm mới nói: "Cảm ơn anh."
Cậu dựa vào bên cạnh một chút, Thiệu Trì cũng dịch người sang, muốn dính như keo thành một cục với Lê Hiểu Hàm.
Lê Hiểu Hàm cạn lời với anh, anh muốn dán lên người tôi đến khi nào, không gian trong xe không quá lớn, nhưng thêm một người nữa vẫn còn dư chỗ mà.
Báo động đỏ trong lòng cậu lại dâng lên, tới chừng lên máy bay có thể tách khỏi anh hay không đây?
Đáp án chính là, không thể.