Đúng thế, trong thời gian một tuần nữa Lê Hiểu Hàm sẽ hết hợp đồng với Lưu Vũ Côn, nói trắng ra, nếu dựa theo mức giá của giới giải trí, cậu sẽ không trả nổi lương cho anh, cậu chỉ là một người thường, không phải là siêu sao cứ tham gia một hoạt động sẽ có thể kiếm được ngay trên mấy chục vạn, sinh hoạt bình thường cũng phải dè xẻn, không dám tiêu pha.
Vấn đề của Lưu Vũ Côn phải nói cho anh biết thôi.
Tờ mờ tối, sau khi về nhà, ba người lại cùng nhau ăn tối, chờ cho Hiểu Bắc ngủ rồi, Lê Hiểu Hàm mới có thời gian bàn bạc với Lưu Vũ Côn về tương lai của anh.
"Côn ca, chắc anh cũng biết tuần sau em sẽ hết hợp đồng với bọn họ."Lê Hiểu Hàm mở lời.
"Ý của em là......" Lưu Vũ Côn cũng đoán được.
Lê Hiểu Hàm gật gật đầu: "Lúc trước là nhờ Lý tiên sinh móc nối cho em gặp được anh, anh cũng biết đấy, em không đời nào mời nổi một người vừa có trách nhiệm vừa có kiến thức chuyên môn như anh, em không biết anh có dự định gì cho sau này, nên muốn hỏi ý kiến của anh một chút."
Một tuần trước, Lý Tuế Vinh đã nói với Lưu Vũ Côn về vấn đề này,nhưng lúc ấy Lý Tuế Vinh có ý chờ Lê Hiểu Hàm tiếp nhận sự giúp đỡ của Đồng Khải Văn, để anh có thể tiếp tục chăm sóc cho Hiểu Bắc, nhưng nếu Lê Hiểu Hàm không nhận, vậy thì anh sẽ tự quyết định.
Lưu Vũ Côn đã đoán trước được Lê Hiểu Hàm không phải loại người tùy tiện nhận sự trợ giúp của người khác, vì gia cảnh của cậu rất đặc biệt, nên cậu sẽ không muốn ai phải giúp đỡ mình, không muốn mọi người cảm thấy mình nhu nhược.
Lúc Lý Tuế Vinh nhắc chuyện, anh đã biết trước cậu sẽ không đồng ý, ở cùng với chàng trai này một thời gian, anh cũng hiểu cậu một chút.
Lưu Vũ Côn cười cười: "Ý của anh rất đơn giản, anh muốn tiếp tục chăm sóc cho Hiểu Bắc, anh rất thích đưa nhỏ này, muốn nhìn nó khỏe lên từng ngày, được không em? Hiểu Hàm à, em cũng không cần phải từ chối anh ngay, anh biết em tạm thời không trả nổi tiền lương cho anh.
Nhưng mấy năm nay anh thường đến chỗ của các ngôi sao làm việc, phải giúp bọn họ che che giấu giấu, cũng không muốn phải quay về cái vòng luẩn quẩn đó nữa, anh kiếm tiền cũng đủ rồi, muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nếu em còn băn khoăn về chuyện tiền lương, thế từ giờ về sau em cứ dựa như khoảng lương hiện tại mà trả cho anh là được rồi, còn Lý tiên sinh bên kia, em cứ kệ đi là được."
Lê Hiểu Hàm không ngờ Lưu Vũ Côn sẽ trả lời như vậy, có chút sửng sốt: "Nhưng mà anh có thể chọn một chỗ việc nhẹ lương cao hơn mà."
"Làm gì có việc nào nhẹ nhàng, lương cao thì luôn đi kèm với yêu cầu cao, giờ anh chỉ muốn ngồi ngốc thành một cục với tụi em thôi, hai đứa khiến cho anh cảm thấy rất thoải mái." Lưu Vũ Côn đáp.
Lê Hiểu Hàm nhéo nhéo món đồ chơi hình ếch xanh không biết được lấy ra từ khi nào: "Anh không muốn suy nghĩ lại sao."
Lưu Vũ Côn khẳng đỉnh: "Anh nghĩ kĩ rồi, một người đàn ông cần phải có trách nhiệm với lời nói của chính mình chứ, anh là một người rất có trách nhiệm đó."
Hôm Lý Tuế Vinh tìm anh nói chuyện, anh cũng không nhiều lời , trực tiếp đưa ra quyết định.
Lê Hiểu Hàm thở dài: "Haiz, Côn ca, em cũng không biết nói sao nữa."
Cậu có chút cảm động.
Lưu Vũ Côn duỗi người: "Coi như anh làm vậy là vì Hiểu Bắc đi."
Hôm nay Đồng Khải Văn cũng chính là có ý này, ai ngờ nhân duyên của Hiểu Bắc lại tốt đến như vậy chứ, chắc do em trai cậu là đứa nhỏ dễ khơi gợi lòng thương cảm của người khác chăng.
Cuối cùng Lưu Vũ Côn vẫn sẽ ở lại chăm sóc cho Hiểu Bắc, anh đã tự nguyện hạ thấp tiền lương, Lê Hiểu Hàm cũng không biết nên nói gì.
--------
Nếu bạn không đọc bộ truyện này trên địa chỉ .w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___, bạn đang đọc lậu.
---------
Lễ Giáng Sinh, Đồng Khải Văn rốt cuộc bước lên sân khấu, thể hiện sở trường của mình, tuy rằng chỉ là một tiết mục nhỏ, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng mĩ mãn, cuối cùng cũng cảm nhận được cuộc sống nơi trường học, tìm được linh cảm cho vai diễn tiếp theo.
Trên môi Đồng Khải Văn còn có dính son môi của bạn học nữ, lấy khăn giấy lau đi vẫn còn chút mùi dâu tây, ngọt đến nỗi có chút buồn nôn.
"Em biểu diễn hay lắm, màn khiêu vũ của hai người trên sân khấu là do em biên đạo sao?"Trì Việt Thần ngồi xuống bên hắn, mắt bạn nữ ngồi bên cạnh lập tức phát sáng.
"Tất nhiên không phải em biên đạo rồi, em chỉ là diễn viên thôi." Diễn viên hàng thật giá thật.
"Tôi cảm thấy em cũng khá mảng vũ đạo." Trì Việt Thần tất nhiên cũng biết khiêu vũ, nhưng chí dùng cho những lúc tham gia tiệc tùng.
"Em chỉ học sơ thôi, không có nhiều kỹ thuật mấy, là do đàn chị của em nhảy tốt," Đồng Khải Văn cười.
Hắn phát hiện hình như Trì Việt Thần rất thích chạy đến chỗ mình, chi bằng nhân cơ hội này lấy số điện thoại của Quan Mẫn Tuấn.
Các bạn nữ xung quanh nhìn thấy thầy giáo đẹp trai phong độ nhất trường ngồi gần chỗ mình, hạnh phúc đến sắp bay lên mây, nhân cơ hội này nói chuyện với Trì Việt Thần, y cũng có vẻ rất hưởng thụ sự mến mộ của mọi người.
Đồng Khải Văn cũng nhân cơ hội này hỏi mượn di động của y, lý do là điện thoại của mình có vấn đề, muốn gọi điện về nhà hỏi thăm em trai một chút, Trì Việt Thần không nghĩ nhiều, đưa điện thoại cho hắn.
Rồi sau đó Đồng Khải Văn rất tự nhiên mà chạy ra hành lang bên ngoài, tựa lưng vào tường lục tìm trong danh bạ của y, tìm được số điện thoại của Quan Mẫn Tuấn, nhớ thật kĩ rồi, Đồng Khải Văn lại quay về chỗ ngồi, Trì Việt Thần còn mải nói chuyện, bước tiếp theo chính là tạo cơ hội cho Lê Hiểu Hàm "bắt gian tại trận" Thiệu Trì và Quan Mẫn Tuấn ở bên nhau.
Trì Việt Thần hoàn toàn không biết mình bị lợi dụng, lúc sau còn muốn nói chuyện phiếm với Đồng Khải Văn, thế nhưng Đồng Khải Văn đã sớm nhắn với lớp trưởng mình về trước, y mải nói chuyện với các học sinh nữ, không biết người ta đã bỏ đi rồi, tìm nửa ngày cũng không tìm ra, bỗng nhiên có linh cảm rằng người kia sẽ một đi không trở lại.
Đúng vậy, hôm nay là ngày cuối cùng Đồng Khải Văn đến trường, nhiệm vụ của hắn cũng đã xong, kể từ ngày mai, hắn sẽ trở về vị trí của của chính mình.
Từ giờ tới Tết Nguyên Đán còn có ba ngày, hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng đối với ba người Lê Hiểu Hàm, Đồng Khải Văn, Lý Tuế Vinh.
Cả ba đều trốn vào một góc khuất hít một hơi thật sâu, Lê Hiểu Hàm còn một cửa ải cuối cùng, cũng là ải khó qua nhất, không biết vì sao, cậu có chút khẩn trương.
Đã gặp Thiệu Trì nhiều lần như vậy, cũng chưa bao giờ cậu khẩn trương như hôm nay, còn hôm nay cậu chỉ sợ mình làm hỏng kế hoạch "bắt gian tại trận" đã được chuẩn bị từ lâu.
Thiệu Trì đến sớm trước mười phút chờ "Đồng Khải Văn" xuất hiện, có chút hưng phấn, hôm nay anh có mang theo "Tình nhân mới", không phải là Quan Mẫn Tuấn, mà là một người bạn tốt thời học đại học của anh - Diệp Hi.
Kỳ thật Thiệu Trì vốn là muốn nhờ cái tên yêu nghiệt Trì Việt Thần kia, nhưng dạo gần đây tên đó lại có hứng thú với học sinh của mình, nên anh không cho y đến đây xem kịch hay nữa.
Diệp Hi cũng rất đẹp, đại khái khí chất của hắn bẩm sinh đã không giống như người thường, đem lại cảm giác mềm yếu.
Nhưng đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, Diệp Hi trông yếu ớt thế thôi, những kẻ tưởng hắn dễ bị bắt nạt cũng không biết giờ đang chui rúc ở xó xỉnh nào mà khóc thút thít rồi.
Kẹp một điếu thuốc giữa hai ngón tay, Diệp Hi hỏi bạn tốt nhà mình: "Chỉ là một diễn viên quèn mà cậu cũng phải mời tôi đến đây diễn kịch sao? Cậu thật sự coi trọng cậu ta à, thích rồi hả."
Thiệu Trì khẳng định: "Không phải như cậu nghĩ, chỉ là muốn xem cậu ta do ai giật dây mà thôi."
Diệp Hi nhún vai, móc bật lửa ra chuẩn bị mồi thuốc, Thiệu Trì nhìn hắn chằm chằm: "Tắt thuốc đi."
"Khải Văn" không thích thuốc lá.
Tưởng tượng đến lát nữa khi "Khải Văn" bị anh đá, không biết sẽ có biểu tình thế nào.
Nhưng mà, Lê Hiểu Hàm còn chưa tới, người đẩy cửa ra lại là Quan Mẫn Tuấn, Thiệu Trì cùng Diệp Hi đều biết gã, năm đó lúc Thiệu Trì và Quan Mẫn Tuấn còn ở bên nhau, Quan Mẫn Tuấn rất căm ghét Diệp Hi, bởi vì hắn luôn dính với Thiệu Trì, Quan Mẫn Tuấn chỉ cần nhìn thấy hắn liền bực bội, hai người còn vì thế mà đánh nhau, sau khi gã chia tay với Thiệu Trì, vẫn luôn cho rằng Diệp Hi chính là tuesday.
Giờ nhìn xem, đúng là như vậy rồi!
Hôm qua hắn đã nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ, nói rằng hôm nay đến nhà ăn B sẽ thấy Thiệu Trì hẹn hò với người tình mới.
Vốn tính tình của Quan Mẫn Tuấn cũng không tốt lắm, còn có chút đa nghi, gã cảm thấy tin nhắn này là do Trì Việt Thần mạo danh gửi tới, dù gì y cũng là bạn tốt nhiều năm của gã, gã tin rằng y vẫn luôn muốn tốt cho mình, chẳng qua không muốn thể hiện ra quá rõ ràng.
Người mở miệng trước là Diệp Hi, hắn nhìn Thiệu Trì: "Sao lại là cậu ta?" Tất nhiên là Diệp Hi cũng không ưa gì Quan Mẫn Tuấn.
Thiệu Trì cũng có chút mờ mịt, sao Quan Mẫn Tuấn lại xuất hiện, thế nhưng anh còn chưa kịp hỏi, Quan Mẫn Tuấn đã xông lên trước, trên mặt mang theo ý cười mỉa mai, nói với anh: "Năm đó anh nói anh không có gì mờ ám với tên họ Diệp này, giờ thì sao đây, những gì tôi nghi ngờ đều đúng cả nhỉ."
Diệp Hi biết tỏng tâm tư của Quan Mẫn Tuấn, cười ha hả: "Đúng vậy, tôi với Thiệu Trì đúng là có gian tình đấy thì sao, giờ anh ấy là của tôi, làm sao, ý kiến gì không? Nghe nói có người còn từ nước ngoài về muốn tái hợp với anh ấy? Ngại quá, giờ anh ấy là người của tôi, cậu giành không nổi đâu, hơn nữa sau khi cậu và anh ấy chia tay thì chúng tôi đã ở bên nhau rồi, tới tận bây giờ vẫn vậy."
Nói xong còn bắt lấy bàn tay đang gác trên bàn của Thiệu Trì, mười ngón tay nắm chặt.
Quan Mẫn Tuấn tức đến nổi không nói nên lời: "......"
Một là do mục đích của gã bị vạch trần ngay trước mặt anh, hai là thái độ của anh, từ nãy đến giờ, anh cũng không nói câu nào.
Căn phòng còn đang tràn ngập không khí của sự phẫn nộ, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Lê Hiểu Hàm đứng ở cửa, vẻ mặt vô cùng phức tạp, dừng một chút, mếu máo sắp khóc mà hỏi: "Xin lỗi, có phải tôi đến sai lúc rồi không."
Thiệu Trì đang bị Diệp Hi nắm tay chỉ hận không thể chặt đứt đôi bàn tay đang nắm: "........."
Bạn trai cũ, "Người tình mới", Bạn trai thử việc, tụ tập đông đủ.