Ái Loạn Tình Điên


Ngay hôm sau, tin tức Chủ tịch Tập đoàn JEX công khai hẹn hò với nữ trợ lý được đăng tải rộng rãi từ sau một bức ảnh chụp lén được của một phóng viên ấn danh tại nhà hàng Nhật Tanaka Tomi.
Đặc biệt gây sốt hơn chính là Điềm Y Hoàng cũng không phủ nhận điều đó.
Cầm điện thoại trên tay đọc báo mà tay Hạ Vy run run, cô lay lay Trương Tuệ Mẫn đang ngồi ăn trưa bên cạnh.
"Trương...!Trương Tuệ Mẫn, cậu...!cục vàng của cậu...!cục vàng của cậu bị người ta cướp mất rồi! "
Trương Tuệ Mẫn dùng thìa nghiền cơm, không đói cũng chẳng buồn ăn, hờ hững "Ờ!" một tiếng.
Hạ Vy lập tức phản ứng mãnh liệt:
" Thế là thế nào? Cậu chỉ biết "Ờ!" thôi sao? Trương Tuệ Mẫn, biểu hiện sầu ủ rũ của cậu đang tỉ lệ nghịch với thái độ hờ hững của cậu đấy! Cậu dám bảo mình không để tâm đến người đàn ông đó ư? "
Trương Tuệ Mẫn đặt thìa xuống, nghiêm túc quay sang Hạ Vy:
"Mình với người đàn ông đó vốn không có ràng buộc gì, là chú ta tự tạo xiềng xích, bây giờ muốn tự hủy đều tốt cho cả hai! Chuyện cũ coi như trải nghiệm tuổi hồng, lắm lúc chú ta rất tốt, rất ôn nhu, nói không rung động là giả dối nhưng mình cũng sẽ nhanh quên thôi! "
Không gì là mãi mãi! Cảm xúc của con người cũng vậy! Càng không có chuyện nó được bền lâu.

Cô chưa bao giờ tin vào một thứ tình cảm vĩnh hằng, cũng chẳng dám mộng tưởng tới.
Đối với người đàn ông kia cũng thế thôi!
Hình ảnh của đôi nam nữ đêm qua chợt hiện về, nam nhân siết lấy eo cô gái, dịu dàng nhìn cô, dịu dàng vén tóc cho cô.

Trương Tuệ Mẫn bỗng cảm thấy khó chịu vô cùng, tựa như có hàng vạn con kiến đang hợp sức cắn tan nội tạng của cô.

Hình như còn có...!một chút ghen ty.
"Ah! "
Trương Tuệ Mẫn không nhịn được đập bàn một cái.

Khay cơm theo phản lực nhảy tưng tưng một vũ điệu trên mặt bàn.

Hạ Vy ở bên cạnh giật mình một phen.
Mới vừa rồi còn bảo sẽ sớm quên, bây giờ lại tức tối như vậy, con người này rốt cuộc có nội tâm đa dạng thế nào đây?
Điện thoại trong tay bất thình lình bị Trương Tuệ Mẫn tước đoạt, cô chăm chăm nhìn vào màn hình, đọc kỹ bài báo rồi xoi sắm bức ảnh chụp.

Vì là ảnh chụp lén nên phạm vi không quá mở rộng, hai bên tấm hình giống như bị che khuất bởi một tấm màn cửa màu vàng trắng, ở giữa là đôi nam nữ ngồi cạnh nhau, có một nữ nhân đang gắp thức ăn, người đàn ông thì vén tóc cho người phụ nữ.
Điềm Y Hoàng quá quen thuộc không nói, nhưng vừa nhìn Trương Tuệ Mẫn lập tức nhận ra đây là cô gái đêm qua đi cùng anh.
Còn có địa điểm trong ảnh chụp còn không phải nhà hàng Nhật đệ nhất Hoa Vương Tanaka Tomi sao?
Lúc này, Trương Tuệ Mẫn lại sực nhớ ra chiếc xe màu đen ở bãi đỗ xe nọ.

Kiểu dáng, màu sắc rất quen thuộc đã đập vào mắt cô ngay tức khắc trong biển xe mênh mông.
Quả nhiên là xe của anh!
Lại nói nếu hôm qua Điềm Y Hoàng cũng có mặt ở đó, vậy liệu anh có thấy cô không?
Nghĩ vậy, Trương Tuệ Mẫn liền không rét mà run.
Chín giờ tối hôm ấy, Điềm Y Hoàng cũng không đến điểm hẹn.
Lần này, Trương Tuệ Mẫn không đứng chờ một mình, sau khi nghe kể lại chuyện đêm qua, Hạ Vy cũng quyết liệt đòi đi theo cô.
Hai cô nàng chán đứng lại ngồi, không ngừng buôn dưa leo cải muối.
" Mình thấy chị Mễ lạnh lùng quá! Mà cậu có cảm thấy chị ấy giống Soái tỷ không?"
Trương Tuệ Mẫn gật gật: "Mình nhận thấy trước cả cậu cơ! Nhưng chị ấy không hẳn lạnh lùng đâu! Set đồ hôm qua mình mặc đi ăn với thầy Tùng là do chị Mễ Mỹ Nhiên chọn giúp đó! "
"Thật á! " Hạ Vy không giấu nổi kinh ngạc: " Chị ấy có mắt thẩm mỹ tốt! "
Sau đó, cả hai bỗng rơi vào im lặng.
Qua một lúc lâu nữa, Trương Tuệ Mẫn mất hết kiên nhẫn.

Cô đứng dậy, dứt khoát đi lại vào trong ký túc.
" Không chờ nữa! Ngày mai cũng đừng hòng! "
Cả hai rời đi đều không biết rằng ở một góc khuất nơi tòa nhà bên kia đường, người đàn ông dáng người cao lớn lúc này bước ra.
Ánh mắt anh dán chặt trên tấm lưng gầy nhỏ cho đến khi không còn thấy gì nữa mới thu hồi tầm nhìn.
Điềm Y Hoàng đứng dựa vào một gốc cây ven đường, rút bao thuốc lá cao cấp ra châm một điếu, trầm mặc trong màn đêm.
Hôm nay, Tập Đoàn JEX mở cuộc phỏng vấn thực tập sinh.

Thư mời với số lượng có hạn được gửi về các trường

Đại Học danh tiếng, dành cho các sinh viên tiềm năng và có đủ tiêu chuẩn.

Trương Tuệ Mẫn may mắn có được một suất mà thầy Diệp Tùng đã bình chọn cho cô.
Chỉ mới sáng sớm, phòng ký túc 121 đã có người gọi cửa.

Hạ Vy đang chiếm giữ Toilet, Trương Tuệ Mẫn vẫn còn đang ngái ngủ, chỉ còn lại Mễ Mỹ Nhiên, cô đành phải xuất đầu lộ diện đi mở cửa.
Trước mặt là một người đàn ông dáng vẻ tao nhã, thư sinh, dọc sống mũi thanh tú đeo một chiếc kính cận gọng kim loại.

Đôi mắt hòa nhã toát lên một sự tinh tế ẩn sau tròng kính trong suốt.
Diệp Tùng cẩn thận nhìn nữ nhân lạ trước mặt, lịch sự gật đầu:
"Xin chào! Không biết Trương Tuệ Mẫn có ở bên trong không?"
Thấy có nam nhân tìm Trương Tuệ Mẫn, Mễ Mỹ Nhiên liền đoán được anh ta là ai liền mở rộng cửa:
"Cô ấy còn đang ngủ.

"
Diệp Tùng nhíu mày, khom người cởi giày bước vào trong:
" Không phải hôm nay phỏng vấn sao? Bây giờ vẫn còn nằm nướng!"
Anh nói đoạn đi đến bên giường cô, kéo tấm chăn bông mềm mại xuống, để lộ gương mặt bầu bĩnh non mềm với hai hàng mi còn đang nhắm tịt.
Diệp Tùng cưng chiều véo mũi Trương Tuệ Mẫn một cái, không nhịn được nhướng người hôn lên má cô:
"Học trò thối! Dậy nào! "
Trương Tuệ Mẫn đang say giấc nồng, nói ngon nói ngọt căn bản không thể đánh thức.

Diệp Tùng thở dài, hắng giọng kêu lớn:
"Trương Tuệ Mẫn, trong giờ của tôi mà em cũng dám ngủ! Được lắm! "

Nhận thấy giọng nói nghiêm khắc quen thuộc, theo phản xạ có điều kiện Trương Tuệ Mẫn lập tức rũ chăn bật dậy ngồi khoanh chân nghiêm chỉnh đối diện với Diệp Tùng.
"Em không dám ạ! Mong thầy bỏ..." Còn chưa kịp nói hết câu Trương Tuệ Mẫn đã lên cơn hắt xì một cái, hắt thắng vào mặt thầy.
Diệp Tùng đen mặt, vội kéo chăn trùm lại lên người cô.
"Nếu tôi không đến gọi, em định bỏ qua buổi phỏng vấn luôn đấy nhỉ? "
Dạy Trương Tuệ Mẫn một thời gian, cô đặc biệt gây ấn tượng với anh đầu tiên chính là tiết nào cũng đi muộn, còn có ngủ trong giờ học.
Trương Tuệ Mẫn run rẩy trong chăn, lắc đầu cười trừ:
" Nào có ạ! Em thu xếp xong rồi, tại báo thức chưa báo thôi! "
Cô vừa dứt câu, Mễ Mỹ Nhiên liền lên tiếng:
"Báo rồi chứ? Em còn ngồi dậy tắt cơ mà?"
Nụ cười trên môi Trương Tuệ Mẫn lập tức trở nên cứng nhắc.

Cô vội lấy đồng hồ xem giờ, mặt cắt không còn giọt
ทาล์น.
" Chết em rồi thầy ơi! "
Từ chân tòa cao ốc của Tập đoàn JEX ngước cổ nhìn lên, Trương Tuệ Mẫn nhất thời bị hoa mắt chóng mặt bở sự đồ sộ, lộng lẫy của nó.
Trước đây, cô không ít lần thấy qua trên báo chí hay truyền hình, nhưng được thực tế chiêm ngưỡng lại là một trải nghiệm khác hẳn.
Hơn hết, đây chính là nơi người đàn ông đó làm chủ.

Anh ta không chỉ là dân chợ đen, anh ta còn là kẻ đứng đầu
Tập đoàn này.
Thấy Trương Tuệ Mẫn cứ há hốc mồm nhìn trên đỉnh tòa nhà, Diệp Tùng kéo tay cô xoay người lại đối diện với mình, cũng là kéo Trương Tuệ Mần trở về với thực tại.
" Đừng lo! Tôi tin em sẽ làm được! "
Trương Tuệ Mẫn cố nở nụ cười vâng dạ đáp lại:
"Em sẽ cố gắng hết sức!"
" Tốt lắm!" Anh nói rồi cúi người hôn lên trán cô.
Trương Tuệ Mẫn cứng người đón nhận, cố giấu vẻ mặt không được tự nhiên, vội vã tạm biệt anh.
Vào trong tòa nhà, Trương Tuệ Mẫn chủ động đi đến quầy tiếp tân nộp hồ sơ.

Vì hôm nay là ngày phỏng vấn thực tập sinh cho nên dù không có thẻ nhân viên vẫn được tự do ra vào.
Nữ tiếp tân đang mải nhập thông tin của một thực tập khác, đến lúc nhận hồ sơ của Trương Tuệ Mẫn mới chú ý đến cô, không khỏi giật mình một trận.

Thấy phản ứng của chị tiếp tân, Trương Tuệ Mẫn cũng đoán ra được lý do.

Cô vội nở nụ cười làm giảm bớt sát khí toát ra từ đôi mắt sắc bén của mình.
Trương Tuệ Mẫn có một chiếc răng khểnh, khi cười lên, đuôi mắt cong cong, đôi má đầy đặn cũng căng phồng tựa hồ như hai chiếc bánh bao đắp lên mặt, trông hoạt bát đáng yêu vô cùng.
Nữ tiếp tân lúc này mới thả lỏng, cũng lịch sử mỉm cười đáp lại.
"Em là Trương Tuệ Mẫn phải không?"
" Dạ! Hôm nay em đến phỏng vấn ạ! " Cô đáp.
" Vậy mời em lên tầng 18, đến văn phòng quản trị để thực hiện phỏng vấn! "
Sau khi nghe thêm một vài chỉ dẫn, Trương Tuệ Mẫn cảm ơn chị tiếp tân rồi rời đi.
Trên đường đến thang máy, cô không ngừng quan sát xung quanh.

Chỉ riêng tầng trệt đã có rất nhiều người đi lại, mọi người đều chỉn chu và nghiêm túc trong công việc.

Đến cả việc đi chung thang máy cũng chẳng ai hó hé với nhau câu gì.

Ai nấy đều giữ im lặng và tập trung vào nhiệm vụ tiếp theo của mình.

Không khí nhạt tẻ đến ngột ngạt.
***
Để giảm bớt căng thẳng, buổi phỏng vấn được tổ chức theo hình thức cá nhân, tức phỏng vấn từng người một.
Trong gian phòng quản trị, nơi phỏng vấn được đặt cách riêng với gian ngồi chờ, thực tập sinh khi trước khi đến lượt sẽ được gọi tên để chuẩn bị.
Phỏng vấn là vòng thi khó nhằn đối với bất cứ ứng viên nào tham gia ứng tuyển cho một vị trí.

Trương Tuệ Mẫn cũng không ngoại lệ!
Đến giờ lên thớt, Trương Tuệ Mẫn không khỏi hít một hơi sâu.

Tuy là lần đầu tham gia phỏng vấn nhưng cô khá tự tin, đến bây giờ khi nghe bọn họ bàn tán còn có đích thân trợ lý cấp cao tham gia kiểm duyệt thì tự tin kia của cô cũng giảm đi một nửa.
Mở cửa bước vào phòng phỏng vấn, không như những thực phẩm khác, hoặc là ngẩng cao đầu hoặc là cúi gằm mặt, Trương Tuệ Mẫn lại đảo mắt một vòng quan sát xung quanh, ánh mắt dừng lại trên các nhà tuyển dụng, quét qua từng người.
Cho đến người cuối cùng, Trương Tuệ Mẫn bỗng trở nên thất kinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận