Ái Loạn Tình Điên


Cô nói, giọng điệu rất điềm nhiên, lời nói trơn tru, mượt mà, biểu hiện lại cực kỳ thoải mái khiến người ta có cảm giác như đây không phải buổi phỏng vấn giữa các nhà tuyển dụng và ứng cử viên mà giống như là một buổi thảo luận về chính sách đối ngoại cho dự án sắp tới của những nhân vật cấp cao trong công ty.
Lần này, chỉ với một câu hỏi và một câu trả lời như vậy đã có thể thuyết phục được Giám Đốc Tiêu.

Ông toan hỏi ý kiến hai nhà tuyển dụng còn lại rồi đưa ra quyết định cuối cùng thì Tố Trân đã lên tiếng trước.

Cô ta lấy tập hồ sơ trên bàn trả về cho Trương Tuệ Mẫn, lạnh lùng nhìn cô hạ giọng:
" Xin lỗi! Bên chúng tôi từ trước đến nay đều không tuyển dụng thực tập sinh năm nhất! Cảm ơn cô đã nhận lời mời giam gia phỏng vấn! Mời cô về cho! "
Trương Tuệ Mẫn nhất thời khựng người.

Hai người đàn ông ngồi bên cạnh cũng đồng lượt quay sang cô ta:
" Thư ký Tố, cô lỡ để mất một ứng viên tốt chỉ vì con bé là sinh viên năm nhất? " Tống Tiêu Phong tỏ ra bất mãn.
" Vậy chỉ vì một chút khoa trương này mà ngài dám phá luật của công ty chúng ta? " Tố Trân cũng không chịu thua, cô ta cao giọng, hất hàm về phía Trương Tuệ Mẫn: " Năng lực không chỉ dựa vào những câu hỏi đơn giản, càng không dựa vào điểm số và thành tích trên giấy tờ.

Có hay chăng là mua bán điểm, ai biết được? Cô Trương, cô nói mình dựa vào cái đầu? Cái đầu của cô rốt cuộc cũng chỉ toàn chứa những lý thuyết cứng nhắc.

"
Trương Tuệ Mẫn không vì vậy mà tức giận.

Cô híp mắt nguy hiểm.

Trước những lời lăng mạ của người phụ nữ đối diện, trong một cuộc phỏng vấn nghiêm trang, hận không thể xông lên tát thẳng vào cái bản mặt khinh người của cô ta.
Đang định nói gì đó, cánh cửa phòng quản trị bỗng bật mở.

Một dáng người cao lớn bước vào, trên tay còn cầm một tệp hồ sơ.

Trong bộ âu phục đen thẳng tắp, khắp người anh tỏa ra một mị lực khiến người ta không thể rời mắt, giống như bị cuốn vào hố đen vũ trụ, trầm mặc, chết chóc.
Ba người ngồi ở vị trí tuyển dụng lập tức đứng dậy cúi đầu chào:
"Chủ tích! " Họ đồng thanh nói.
Trương Tuệ Mần cũng nhanh nhẹn đứng dậy, chỉnh trang lại y phục rồi cúi người:
" Chào Boss!"
Ánh mắt Điềm Y Hoàng dừng lại trên người cô, một tia sắc bén lướt qua như cắt ngang sự trào phúng trong lời nói.

Sau cái gật đầu đáp lại từ vị chủ tịch, Đăng Mạnh liền đứng dậy đi lấy cho anh một cái ghế, đặt ở một vị trí trang trọng:
"Chủ tịch, mời ngồi!"
Điềm Y Hoàng hờ hững lướt qua, lại nhìn đến Tố Trân:
"Có việc quan trọng, sao lại không nhấc máy? "
Tố Trân lúc này mới giật mình hoảng hốt, cô ta vội lấy điện thoại kiểm tra, phát hiện máy đã sập nguồn tự lúc nào.
" Chủ...!Chủ tịch! Thật xin lỗi! Điện thoại của tôi hết pin! "
Không có tâm trạng nghe bất kỳ lời giải thích nào, Điềm Y Hoàng lạnh lùng xoay người:
"Đến phòng Hội đồng! "
"Nhưng..." Tố Trân liếc sang Trương Tuệ Mẫn: " Cô Trương, mời cô về! Anh Đăng, mau cho gọi người tiếp theo! "
Sống chết, Tố Trân cũng sẽ không để Trương Tuệ Mẫn bước vào công ty.

Sao cô lại không nhìn ra giữa Điềm Y Hoàng và cô ta đang mập mờ gì đó.
Sau khi kết thúc bữa cơm xã giao ở nhà hàng Nhật, Điềm Y Hoàng bỗng đề nghị đưa cô về, rốt cuộc lại lái xe vài vòng quanh ký túc xá Hoa Vương.
Tố Trân hôm ấy không say đến mức ngủ li bì chẳng hay biết chuyện gì.

Nhưng là không hiểu anh đang toan tính điều chi.

Cho đến khi Điềm Y Hoàng bỗng cho xe dừng lại bên đường, tức giận xông cửa đi đến bên tường ký túc xá nơi có rất nhiều người tụ tập, trong đó còn có một cô gái đang bị bắt nạt.

Đó không ai khác chính là Trương Tuệ Mẫn.
Ánh mắt anh, sự cuồng nộ trong đôi mắt nổi đầy tơ máu, xen lẫn chút dày vò máu lạnh còn hiện lên một điều ẩn giấu phức tạp, lại giống như một thứ tình cảm đặc biệt to lớn bị chôn vùi che lấp đằng sau những chướng ngại của tính yêu.

Chính là ánh mắt anh dành cho Trương Tuệ Mẫn khi đó.
Ấy vậy mà khi Trương Tuệ Mẫn còn chưa chịu đi, anh cũng không động đến vô lăng để rời khỏi.

Từ lúc ấy, sự ghen tức, phẫn nộ bắt đầu bùng dậy dữ dội trong cô.
Bắt gặp ánh mắt sắc bén khó chấp nhận của Trương Tuệ Mẫn bắn về phía mình.

Tố Trân bất giác rùng mình tránh né bằng cách quay mặt rời đi, nối gót theo sau tấm lưng cao lớn của anh.
"Đợi đã! Thư ký Tố, còn cô thì sao? Cô dựa vào cái gì phỉ báng người khác? "
Hai người vừa ra đến cửa đã bị giọng nói non nớt làm cho khựng lại.


Điềm Y Hoàng hơi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt kín kẽ lộ ra một tia thích thú.
Trương Tuệ Mẫn lại nói tiếp:
"Vì cô là trợ lý của Chủ tịch ư? Ố! Suy cho cùng cô cũng chỉ là thay mặt Chủ tịch đây! Vậy mà cô dám ngạo mạn tự cho rằng mình là tối cao ư? Cô Tố, cô thậm chí không màng đến ý kiến của mọi người trong đó có hẳn là Giám đốc Tập đoàn JEX và thư ký hội đồng tuyển dụng.

"
Nhìn sắc mặt lúc tái lúc xanh của Tố Trân, ánh mắt hết đánh sang Tống Tiêu Phong và Đăng Mạnh lại thấp thỏm nhìn Điềm Y Hoàng, Trương Tuệ Mẫn khẽ nhếch môi.

Đôi mắt tựa lưỡi dao sắc bén như cứa thêm vào sự mất mặt mà cô ta phải đón nhận.
Điềm Y Hoàng không nói không rằng đi đến trước mặt Trương Tuệ Mẫn, cất giọng lạnh lùng:
" Cô muốn gì?"
Trương Tuệ Mẫn đáp ngay:
" Tôi muốn ứng tuyển! "
Điềm Y Hoàng kéo chiếc ghế mà Đăng Mạnh vừa lấy cho mình đặt ngay đối diện cô.
"Mời ngồi!"
Trương Tuệ Mẫn cũng xoay lại ghế đến trước mặt anh, gật đầu với hai người đàn ông đang đứng sựng bên bàn tuyển dụng.
"Trương Tuệ Mẫn phải không?"
" Vâng! " Cô gật đầu.
" Hôm nay, tôi trực tiếp tuyển dụng cô! Nói xem, cô có ưu điểm gì khiến chúng tôi phải tiếp nhận cô vào công ty? "
Trương Tuệ Mẫn chậm mất mấy giây mới có thể đáp lại:
" Tôi có thể sử dụng thành thạo Tiếng Anh chuyên ngành! Đáp ứng đủ điều kiện lẫn yêu cầu tuyển dụng thực tập mà công ty đưa ra! "
Quả nhiên là Chủ tịch JEX, đưa ra những câu hỏi mà tổ tiên cô cũng chẳng lường trước được.

Như một lưỡi dao hai lưỡi, Trương Tuệ Mẫn dù tự tin nhưng nếu nói đúng, người đàn ông lão luyện trước mặt lỡ ban cho một cửa ải hóc búa mà cô đỡ không nổi, há chẳng phải thùng rỗng kêu to ư? Còn nếu trả lời khiêm tốn, thì lại rất không thuyết phục.
Điềm Y Hoàng nhếch môi, đưa cho cô tệp hồ sơ mình đang cầm trên tay:
"Vậy mời dịch trang 3!"
Trương Tuệ Mẫn nhận lấy, mở tệp hồ sơ lấy ra một xấp giấy đã được xếp theo trình tự.

Thoạt nhìn trông cô khá điểm tĩnh và vẫn giữ vững phong độ nhưng lòng bàn tay đã bắt đầu rịn mồ hôi.

Trương Tuệ Mẫn tự trấn an mình, rằng cô sẽ làm được thôi!

Nếu không hôm nay, cô ngồi ở đây là vì điều gì? Dựa vào cái gì mà cô được cầm trên tay tấm thư mời vàng ngọc này? Những anh chị khóa trên rất tài giỏi cũng đều chưa tới lượt.

Còn không phải thầy Diệp đã hết mực tin tưởng vào khả năng của cô? Cô lại còn không biết trân trọng và nắm bắt nó?
Trang 3 mà anh yêu cầu từng chữ ngay ngắn xuất hiện ngay trước mặt.

Dòng chữ tiếng Anh được hình thành và dàn xếp bởi lớp mực in đem đậm như nhấn nhá vào nỗi lo lắng trong lòng cô.
Trương Tuệ Mẫn hít một hơi, điềm tĩnh đọc lên từng câu trong dự án.

Văn bản tiếng Anh với nhiều từ ngữ chuyên ngành khó hiểu được cô nhẹ nhàng tình cảm dịch sang tiếng mẹ đẻ một cách thành thạo và lưu loát.
Đang nói, Điềm Y Hoàng bỗng cắt ngang:
" Trang 14!"
Trương Tuệ Mẫn lại làm theo lời anh, tiếp tục dịch văn bản ở trang 14.

Điềm Y Hoàng nghe, Giám Đốc Tiêu nghe,
Thư ký tuyển dụng Đăng nghe và cả Tố Trân cũng không ngoại lệ!
" Trang 6! " Lần này là Tố Trân.
"Trang 10!"
"Trang 17!"
Trương Tuệ Mẫn tiếp tục đọc theo yêu cầu của cô ta.

Vừa đọc sơ qua mấy trang trên đã có thể nắm bắt được đại khái dự án.

Không đợi hiệu lệnh từ bất kì ai, Trương Tuệ Mẫn trực tiếp triển khai sơ lược nó cho mọi người cùng nghe.

Tố Trân lập tức trợn trừng mắt, không nói thêm được câu nào.
Dứt lời, Trương Tuệ Mẫn ngẩng lên nhìn anh:
"Chủ tịch còn muốn yêu cầu tôi điều gì nữa không? "
"Thư ký Tố?" Điềm Y Hoàng không đáp lại cô mà bất ngờ gọi Tố Trân.
Làm việc cho anh nhiều năm, Tố Trân lập tức hiểu ý của vị Chủ tịch này.

Điềm Y Hoàng chính là muốn hỏi cô còn điều gì chưa vừa lòng không.
Cô ta há miệng một lúc mới thốt lên thành lời:
" Chủ...!chủ tịch, cái này là điều hiển nhiên rồi! Nếu tiếng anh căn bản còn không có, sao có tư cách đến JEX ứng tuyển chứ? "
" Vậy còn phải xem lại xem cô có tư cách làm trợ lý của tôi không...!"
Điềm Y Hoàng nói rồi đứng dậy, đi đến trước mặt Tố Trân.

Dáng người anh cao hơn cô ta cả một cái đầu, sống lưng thẳng tắp, hai tay nhàn nhã đút túi quần, ánh mắt cùng giọng nói lạnh lùng vô cảm:

" Ăn lương của tôi bao nhiêu năm, nhưng báo cáo dự án tiếng Anh của cô vẫn sai từ vựng lẫn ngữ pháp chuyên môn như lúc mới vào làm, không biết lĩnh hội, không có chí cầu tiến, cô có tư cách để chỉ trích người khác sao? "
Tố Trân cúi gằm, gương mặt xinh đẹp động lòng người, đôi mắt to tròn đáng yêu rưng rưng chớp chớp dường như sắp đổ lệ, dáng vẻ vô cùng mong manh yếu ớt.

Đối diện với nam nhâm sắt đá chắc chắn cũng sẽ bị nung chảy mà mềm lòng.
Trương Tuệ Mẫn thầm bĩu môi, cô dùng móng ngón cái khẩy khẩy mặt trong của mấy ngón tay còn lại.

Chiếc móng hồng hào nhỏ dài được sơn một lớp sơn bóng vừa sạch sẽ lại kiêu sa diễm lệ như lớp vỏ bọc của ngọc trai.
Ở vị trí tuyển dụng, Đăng Mạnh nhìn Giám đốc Tiêu, lắc đầu thở dài.
Chợt, Điềm Y Hoàng quay sang Trương Tuệ Mẫn:
"Chủ tịch còn muốn yêu cầu tôi điều gì nữa không?"
" Thư ký Tố? " Điềm Y Hoàng không đáp lại cô mà bất ngờ gọi Tố Trân.
Làm việc cho anh nhiều năm, Tố Trân lập tức hiểu ý của vị Chủ tịch này.

Điềm Y Hoàng chính là muốn hỏi cô còn điều gì chưa vừa lòng không.
Cô ta há miệng một lúc mới thốt lên thành lời:
" Chủ...!chủ tịch, cái này là điều hiển nhiên rồi! Nếu tiếng anh căn bản còn không có, sao có tư cách đến JEX ứng tuyển chứ? "
" Vậy còn phải xem lại xem cô có tư cách làm trợ lý của tôi không...!"
Điềm Y Hoàng nói rồi đứng dậy, đi đến trước mặt Tố Trân.

Dáng người anh cao hơn cô ta cả một cái đầu, sống lưng thẳng tắp, hai tay nhàn nhã đút túi quần, ánh mắt cùng giọng nói lạnh lùng vô cảm:
" Ăn lương của tôi bao nhiêu năm, nhưng báo cáo dự án tiếng Anh của cô vẫn sai từ vựng lẫn ngữ pháp chuyên môn như lúc mới vào làm, không biết lĩnh hội, không có chí cầu tiến, cô có tư cách để chỉ trích người khác sao? ".
Tố Trân cúi gằm, gương mặt xinh đẹp động lòng người, đôi mắt to tròn đáng yêu rưng rưng chớp chớp dường như sắp đổ lệ, dáng vẻ vô cùng mong manh yếu ớt.

Đối diện với nam nhâm sắt đá chắc chắn cũng sẽ bị nung chảy mà mềm lòng.
Trương Tuệ Mẫn thầm bĩu môi, cô dùng móng ngón cái khẩy khẩy mặt trong của mấy ngón tay còn lại.

Chiếc móng hồng hào nhỏ dài được sơn một lớp sơn bóng vừa sạch sẽ lại kiêu sa diễm lệ như lớp vỏ bọc của ngọc trai.
Ở vị trí tuyển dụng, Đăng Mạnh nhìn Giám đốc Tiêu, lắc đầu thở dài.
Chợt, Điềm Y Hoàng quay sang Trương Tuệ Mẫn:
"Trương Tuệ Mẫn, cô chính thức trở thành thực tập sinh bên JEX, mời cô đến phòng Hội đồng! Còn cô, thư ký Tố...
"
Nghe vậy, Tố Trân tức cả kinh.

Không phải anh đến đây để gọi cô cùng tham dự hội nghị sao?
"Thư ký Tố, mời cô ở lại tiếp tục tuyển dụng! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận