Ái Loạn Tình Điên


Điềm Y Hoàng vứt khẩu súng lên sofa:
" Thách em nhảy xuống lấy nó! "
Anh nói rồi xấu xa nhìn cô, chỉ thấy Trương Tuệ Mẫn vẫn lặng thinh không nhúc nhích, giương ánh mắt khát khao về phía khẩu súng.
Điềm Y Hoàng cười nhạt, ngứa ngáy bóp mông cô một cái:
" Dám không?"
Trương Tuệ Mẫn oán hận trừng anh, gương mặt tèm nhem nước mắt như một chú mèo con bị chủ mắng, có chút đáng thương lại đáng yêu vô cùng.

So với đôi mắt sắc như lưỡi dao của cô thường ngày, vẫn là dễ thương hơn.
Thấy cô không trả lời, Điềm Y Hoàng mồi lên môi cô một cái, ôm cô trở về phòng.
Bước vào phòng, nhìn đến chiếc giường đôi trống trải kia Trương Tuệ Mẫn liền cảm thấy lạnh toát.

Cô bấu chặt vai áo anh, hoang mang và lo sợ khi chợt nhớ lại những lúc gần gũi ân ái trước đó của hai người.
Có chăng, cô lại sắp phải đối mặt với chuyện đó?
Điềm Y Hoàng đặt Trương Tuệ Mẫn đặt lên giường, còn anh nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh, dáng người cao lớn đến nỗi với tư thế này cũng có thể mặt đối mặt với cô.
Ánh mắt anh vẫn tối đục nhìn Trương Tuệ Mẫn.

Bàn tay đặt bên eo cô nóng rát như lửa, qua lớp áo bông cũng không chút hạ nhiệt.
Trương Tuệ Mẫn cúi gằm, bàn tay bấu chặt lấy nhau đến hằn đỏ.

Vẻ sợ hãi và căng thẳng lộ rõ trên gương mặt.
Hai chân ngắn nhỏ vẫn vắt bên hông anh một cách rụt rè.

Như có như không nhìn ra nét bối rối này, Điềm Y Hoàng thở hắt một hơi khẽ, gỡ bàn tay đang bấn loạn của cô ra, trầm giọng:
"Trương Tuệ Mẫn, có thể tôi đã làm tổn thương em! Nhưng em tuyệt đối không được phép tự làm tổn thương mình! "
Anh nói rồi nắm lấy bàn tay cô, hôn lên vùng da đã bị bấu đỏ.

Ngoại trừ lời thốt ra vừa bá đạo, vừa ngang tàng thì những lúc như vậy trông anh mới dịu dàng làm sao.
Trương Tuệ Mẫn có thể cảm nhận thấy hơi thở của anh đã dần ổn định lại, nhẹ nhàng phả trên mu bàn tay.
" Chú biết là tổn thương tôi, sao chú còn làm vậy?"
Cô nói, giọng rất nhỏ giống như không muốn cho anh nghe.

Mà Điềm Y Hoàng thì nghiễm nhiên nghe thấy, anh ngẩng đầu, những ngón tay vẫn vân vê mu bàn tay cô nhưng ánh mắt lại lạnh lùng cực độ, trái ngược hoàn toàn so với hành động:
" Nếu em biết điều hơn một chút! Sẽ không có chuyện tôi tổn thương em! "
Nghe vậy, Trương Tuệ Mẫn không khỏi tức giận giằng khỏi tay anh:
" Tôi không làm gì cả! Tôi vốn rất bình thường! Là chú ép người quá đáng! Chú...!"
" Giảng viên Diệp Tùng bên Đại học Hoa Vương...!" Điềm Y Hoàng bỗng cắt ngang: "Em tránh xa một chút! "
Trương Tuệ Mẫn lạnh lùng nhìn anh:
" Đó là bạn trai của tôi! "
Lời vừa dứt, Trương Tuệ Mẫn liền bị Điềm Y Hoàng đẩy mạnh về phía sau.

Thân thể cao lớn chế ngự trên người cô, bắn ánh mắt giận dữ như hỏa thiêu, đốt cháy cả sự nhẫn nhịn trước đó.
Điềm Y Hoàng bắt lấy cằm cô:
"Em và hắn ta quen nhau từ khi nào? Hai người đã làm gì rồi? "
Đối diện với gương mặt phủ đầy nộ khí lẫn ghen tức của anh, Trương Tuệ Mẫn thầm run rẩy.

Cô sợ ánh mắt này, sợ phải nhìn vào hố đen u tối cuồng nộ ấy.

Bởi vì trong đó còn phảng phất một nỗi khổ tâm rất kỳ lạ, rất bí ẩn mà cô không cách nào biết tới.

Ngược lại khiến cô căm ghét anh, không thể hiểu được anh.

Lời anh thốt ra càng như một chất xúc tác, biến nhận thức của Trương Tuệ Mẫn về người đàn ông trước mặt thêm phần cay nghiệt.
Anh ta cùng người phụ nữ kia như thế nào, có tới lượt cô xen vào không? Bây giờ cô có bạn trai, cô làm gì, anh có quyền quản ư? Càng nghĩ Trương Tuệ Mẫn càng thêm tức giận không nói thành lời.
Thấy Trương Tuệ Mẫn trừng mắt không đáp, Điềm Y Hoàng cười khẩy:
"Là như vậy ư?" Vừa nói, anh vừa xốc áo cô lên tìm đến trước ngực nhào nặn.

Sau đó điên cuồng hôn cô.
Trương Tuệ Mẫn không kịp phản ứng, cô lắc đầu tránh né.

Mà càng tránh né, Điềm Y Hoàng càng ngang tàng hơn.


Chỉ trong phút chốc, anh đã lột sạch quần áo trên người cô, cuối cùng đưa tay kéo khóa quần.
Trương Tuệ Mẫn những ngày bị giam cầm tại đây đều không ăn uống gì được.

Thân thể vốn mảnh khảnh càng trỏ nên thiếu sức sống.

Nhìn cô yếu ớt nằm trên giường, chân mày Điềm Y Hoàng nhíu chặt, một nỗi đau xót len lỏi trong trái tim anh.
Nếu bây giờ cô phủ nhận điều đó, nếu bây giờ cô nói với anh rằng "không phải như anh nghĩ đâu", chỉ cần một lời giải thích như thế thôi, anh sẽ lập tức tin cô, anh sẽ bỏ qua cho cô.

Đáng tiếc, Trương Tuệ Mẫn vẫn nằm bất động, đầu nghiêng sang một bên không dám đối mặt với anh.

Qua mắt Điềm Y Hoàng càng giống như ngầm thừa nhận điều đó.
Điềm Y Hoàng gần như phát điên, bàn tay cuộn thành nắm đấm, căm giận đến run rẩy, hận không thể đem cô xé tan.

Một giây trước khi tiến vào, anh gạt phăng cảm giác đau lòng trước đó, lạnh lùng buông một câu:
"Loại con gái dễ dãi! "
Trương Tuệ Mẫn đau đớn kêu rên, hai bàn tay nhỏ siết chặt ga giường hứng chịu từng đợt sóng tấn công từ anh.
Ngay lúc này đây, không chỉ thể xác bị xâm phạm mà danh dự của cô, nhân phẩm của cô cũng bị người đàn ông này phỉ báng không thương tiếc.
Anh gọi cô là loại con gái dễ dãi.

Trương Tuệ Mẫn qua một lúc lâu vẫn không thể tin được anh thật sự đã nghĩ cô đê tiện như thế!
Đúng! Anh nói không sai! Cô kỳ thực dễ dãi! Vì dễ dãi nên Điềm Y Hoàng mới có có hội lăng mạ cô như bây giờ.
Dễ dãi để anh khống chế, dễ dãi để cho anh giam cầm và dễ dãi vì anh mà tổn thương xé lòng.
Vì cô dễ dãi nên mới để tâm đến anh.
Trương Tuệ Mẫn lúc này mới chợt nhận ra, không phải vì cô chưa quen với sự tiếp xúc thân mật khi ở cùng Diệp Tùng khi mà anh ôm cô, hôn cô.

Mà đó là do anh không phải Điềm Y Hoàng, không phải người đàn ông mà trái tim cô cho phép có cái quyền hạn đó.

Khi Diệp Tùng chạm vào cô, cho dù đó có là yêu thương nồng nàn, Trương Tuệ Mẫn cũng khó lòng chấp nhận.
Nhưng nếu là Điềm Y Hoàng, bất kể ở hoàn cảnh trớ trêu, cay nghiệt ra sao, Trương Tuệ Mẫn cũng không thể ghét bỏ, không thể phủ nhận rằng cô luôn sẵn sàng tiếp nhận anh.
Có lẽ cô đã mặc định anh, cái duyên âm đổ nợ mà cô tự mình biện hộ cho sự cứng đầu của trái tim.

Bởi vì tình mà cam chịu nhục nhã, bởi vì tình mà trở nên điên loạn.

Có thể nói, trái tim khi trúng độc tình liền biến thành ngu dốt như vậy đó!
Trương Tuệ Mẫn bật khóc, thân thể bị Điềm Y Hoàng lật sấp lại, điên cuồng tấn công từ phía sau, triền miên trong mê dại.
Những giọt mồ hôi trên trán anh rơi xuống vai cô, giọt là dục vọng, giọt là ghen tức, giọt là yêu thương, cũng có giọt là khổ tâm sâu đậm.
"Chỉ biết khóc thôi sao? " Anh gầm lên, bên dưới cùng lúc gia tăng thêm lực động, bàn tay nổi đầy gân xanh túm mái tóc cô giật về phía sau: " Cùng với hắn ta làm chuyện này, em có khóc tức tưởi như vậy không? "
Trương Tuệ Mẫn lắc đầu, khi cô định nói gì đó Điềm Y Hoàng lại tìm đến môi cô ngấu nghiến, nửa chữ cũng không thốt ra được, chỉ đành uất ức thống khổ rên lên từng tiếng đứt quãng.
Nhưng nếu thật sự thanh minh được, rằng cô trong sạch, rằng cô chỉ có thể 'dễ dãi' với mình anh, anh có tin không? Anh có tin cô không?
Chưa bao giờ, Điềm Y Hoàng lại thấy đôi mắt Trương Tuệ Mẫn lại bi thảm đến thế.

Anh đau lòng vì đã bức cô đến mức này, nhưng tình cảm của anh, lý trí của anh, thể diện của một người đàn ông, mọi thứ dành cho cô đều đã bị cô phũ phàng giẫm nát.

Cô có thể quen người đàn ông khác khi mà thân thể đã thuộc về mình anh, cô cùng hắn ta vui vẻ trao nhau nụ hôn ở một nhà hàng lãng mạn dưới ánh đèn mập mờ.
Nhớ lại viễn cảnh hôm đó càng khiến máu nóng trong người sục sôi.

Điềm Y Hoàng tức giận cắn Trương Tuệ Mẫn, lực mạnh đến nỗi khiến bờ vai cô rỉ máu, thấm vào viền môi bạc mỏng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận