Ái Loạn Tình Điên


"Trước kia tôi từng quen một cô bé.

Cô bé ấy rất hậu đậu, rất vụng về, không thể nấu nướng nhưng lại luôn muốn trổ tài bếp núc, bảo rằng sau này mỗi ngày sẽ đều nấu cơm cho tôi ăn, ngoan ngoãn làm một cô vợ hiền.

"
Trương Tuệ Mẫn bất giác lạnh cả sống lưng, cô hơi nghiêng mặt, bắt gặp ánh mắt tối sầm của anh.

Dưới ánh đèn chùm pha lê vàng óng, ánh mắt ấy chứa đầy mị lực.
Cô lập tức thu hồi tấm mắt, hé môi:
" Chú kể vậy là có ý gì? "
"Chỉ tiếc, tôi cùng cô bé ấy đã không thể có một viễn cảnh như vậy! "
Lúc này trong đầu Trương Tuệ Mẫn bỗng nảy ra một suy nghĩ.

Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Việc hắn bắt nhốt cô phải chăng có liên quan đến cô bé kia.
Và còn cái tên 'Marin' mà anh đã dùng để gọi cô lúc đó.
Nghĩ vậy, Trương Tuệ Mẫn không nhịn được liền hỏi:
" Là...!là Marin sao?"
Điềm Y Hoàng nhắm hờ mắt, khẽ hôn lên má cô, cổ họng phát ra tiếng ừ trầm đặc.
"Vậy...!chú bắt cóc tôi...!là vì tôi giống Marin...!phải không? "
Điềm Y Hoàng mở mắt, bắt lấy cằm Trương Tuệ Mẫn ép cô đối diện với mình.
Anh gắt gao quan sát cô, từng ngũ quan, từng đường nét, rốt cuộc mồi lên môi cô gật đầu:
"Đúng vậy! Em rất giống Marin! "
Nửa đêm, ngoại trừ trung tâm thành phố Hoa Vương tấp nập sầm uất, những nơi khác đều chìm trong bóng tối u tịch.

Đặc biệt là ở ngoại ô bìa rừng, không khí càng thêm vắng lạnh, tăm tối.
Trương Tuệ Mẫn từ lúc lên giường vẫn không dám chợp mắt.


Cô nằm bất động trong lòng người đàn ông cao lớn phía sau, cảm nhận hơi thở nóng ấm đều đặn của anh ta phả bên tai mà tâm can run rẩy.
Cho đến tận bây giờ, những lời người đàn ông này thốt ra vẫn như một lưỡi dao cứa vào tâm trí cô, để lại một vết thương lòng không bao giờ lành lặn.
"Loại con gái dễ dãi! "
" Đúng vậy! Em rất giống Marin!"
Trương Tuệ Mẫn hít sâu một hơi, mở to mắt ngăn cho nước mắt không trào ra.
Hắn tha chết cho cô đêm đó là vì cô giống Marin! Hắn chiếm đoạt cô là vì cô giống Marin.

Hắn muốn gặp cô mỗi tối là vì cô giống Marin! Hắn giam giữ cô bên mình, ghen tức cô có quan hệ với người đàn ông khác cũng là vì cô giống Marin.
Sau tất cả đều là vì Marin!
Trương Tuệ Mẫn rốt cuộc không kiềm được, để cho nước mắt lặng lẽ rơi lã chã.

Đúng lúc, Điềm Y Hoàng bỗng trở mình nằm ngửa, hai tay không còn giữ chặt cô Trương Tuệ Mẫn liền tranh thủ ngồi dậy.

Rón rén đi đến chiếc bàn giữa nhà.
Trong bóng tối lập lòe ánh đèn ngủ, cô vừa quan sát người đang nằm trên giường vừa nhanh chóng nhặt lấy điện thoại sau lớp khăn trải bàn, sau đó phóng như bay vào trong nhà tắm, chốt trái cửa.
Mở điện thoại lên, Trương Tuệ Mẫn lập tức nhắn tin vào số của Diệp Tùng.

Lúc này đây, cô cực kỳ run sợ, thấp thỏm ngoái đầu về phía cửa phòng tắm.

Qua một lúc vẫn chưa thấy phản hồi, Trương Tuệ Mẫn hận không thể ấn gọi cho anh.

Nhưng rất nhanh sau đó, Diệp Tùng đã gửi tin nhắn lại.
***
Trương Tuệ Mẫn mở cửa, cô giật bắt khi thấy Điềm Y Hoàng đã đứng bên ngoài từ bao giờ.

Dáng người cao lớn đứng sừng sững trước cửa, chắn hết hoàn toàn lối đi.
Anh nhìn cô, cô cũng giương mắt nhìn anh.

Dù thời tiết có đang se lạnh, ấy vậy mà lòng bàn tay cô cô vẫn rịn mồ hôi hột.
Cứ ngỡ đã bị Điềm Y Hoàng phát hiện, nhưng khi anh lên tiếng, Trương Tuệ Mẫn liền ngạc nhiên.
"Em đi lâu vậy? Có làm sao không?"
Mất mấy giây mừng rỡ trong lòng, Trương Tuệ Mẫn lắc đầu:
" Tôi không sao! Chú có vào trong không?"
Điềm Y Hoàng lắc đầu, ôm vô trở lại giường:
" Không khỏe phải nói! Bây giờ em ngủ tiếp đi! "
Anh nói xong cũng nằm xuống bên cạnh, tiếp tục ôm chặt Trương Tuệ Mẫn trong lòng.

Không quên đặt lên trán cô một nụ hôn.
Lời nói của anh là vậy, hành động của anh là vậy.

Khi thì tàn độc bá đạo, lúc lại dịu dàng ôn nhu.

Điềm Y Hoàng càng như vậy, Trương Tuệ Mẫn càng thêm khó chịu trong lòng.
Cô không thích mối quan hệ này.

Đối với Trương Tuệ Mẫn mà nói tất cả chỉ toàn là giả tạo, tất cả chỉ có mập mờ đen tối.

Mà người thiệt thòi lại chính là cô.
Trong không gian yên tĩnh, Trương Tuệ Mẫn bỗng cất tiếng, giọng nói yếu ớt mềm mại giữa đêm khuya:

" Chú Điềm, đã có chuyện gì xảy ra với hai người? "
Qua một lúc, không thấy Điềm Y Hoàng đáp lại.

Tưởng rằng anh đã ngủ thì bất ngờ lại nghe được câu trả lời:
" Hai bố con Marin gặp nạn, tôi mất liên lạc với gia đình cô bé! "
" Chú vẫn còn tìm họ chứ? "
" Không còn! "
Trương Tuệ Mẫn kinh ngạc mở tròn mắt:
" Tại sao?"
Lần này, Điềm Y Hoàng thật sự không trả lời.

Trương Tuệ Mẫn đành ngậm ngùi im lặng.

Hai người đều nhắm mắt nhưng không ai ngủ được.

Mỗi người một nỗi lòng, cứ vậy ấp ủ trong tâm trí cho đến rạng sáng hôm sau.
***
Điềm Y Hoàng đi từ rất sớm.

Lúc Trương Tuệ Mẫn tỉnh giấc, chỗ nằm bên cạnh đã trống trải nguội lạnh.
Cô chạy vội vào nhà vệ sinh, lục trong rổ quần áo cũ chiếc điện thoại của mình.

Hôm qua, Diệp Tùng đã hỏi địa chỉ chỗ cô.

Trương Tuệ Mẫn kỳ thực cũng không biết mình hiện tại đang ở đâu, đành mở định vị để anh tự tìm tới.
Chợt, lại có một tin nhắn được gửi đến từ Diệp Tùng:
' Anh đến rồi! Mau ra cửa sổ! '
Trương Tuệ Mẫn lập tức chạy ra cửa sổ, tuy khá nhỏ nhưng cũng vừa đủ để có thể nhảy xuống.

Chỉ tiếc từ đây nhảy xuống quá cao, còn có một chiếc cửa kính chắn ngang.
Bên dưới, dáng người thư sinh trong bộ quần áo giản dị của thầy Tùng đã đứng trực sẵn chờ cô.

Thấy anh, Trương Tuệ Mẫn gần như bật khóc, cô áp trán vào cửa kính nhìn xuống, mếu máo:
" Thầy ơi cứu em! Huhu!"
Diệp Tùng cố nặn ra nụ cười trấn an cô:
" Được rồi mít ướt! Em tránh xa cửa sổ một chút! "

Khoảng cách quá xa, Trương Tuệ Mẫn nghe không hiểu.

Diệp Tùng thở dài phẩy tay bảo cô lùi xuống.

Trương Tuệ Mẫn càng không hiểu anh định làm gì nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Bất ngờ một chiếc máy bay điều khiển từ xa bay đến, với kích thước vừa phải và chất liệu bằng thép chắc chắn cùng với đầu mũi sắc nhọn, nó đâm sầm vào cửa sổ, mặt kính liền xuất hiện vết nứt.

Cứ vậy cho đến khi vang lên một tiếng xoảng lớn, Trương Tuệ Mẫn giật mình ngã người về sau.
Diệp Tùng từ bên dưới gọi lớn:
"Em cầm lấy dây thừng cột cố định vào một chỗ chắc chắn nhé! "
Chiếc máy bay rời đi, qua mấy giây liền trở lại và bay tới chỗ cô, trên thân còn quấn một sợ dây thừng từ bên dưới kéo lên.

Trương Tuệ Mẫn lập tức đem nó cột chặt ở chân giường.

Với chiếc giường king size này, có mười Trương Tuệ Mẫn cũng không nhúc nhích được.

Tiếp đến, cô lấy chiếc chăn chặn bên khung cửa sổ để khi leo xuống mảnh kính còn vương lại nham nhở không đâm trúng mình.
Diệp Tùng bên dưới đón lấy cô vào lòng.

Anh ôm chặt cô, gấp gáp hôn lên mặt cô, ân cần hỏi:
"Em không bị thương chứ? Có sợ không? "
Trương Tuệ Mẫn lắc đầu bật khóc:
"Em không!"
" Không sao là tốt rồi! "
Diệp Tùng siết chặt cô hơn, hận không thể cùng cô hòa làm một:
"Mau đi thôi! Từ giờ sẽ không ai có thể cướp em khỏi tay tôi nữa! " Cho dù đó là hắn ta.
Trương Tuệ Mẫn nghiễm nhiên không nhìn thấy tia hung ác trong mắt Diệp Tùng lúc ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận