Ái Loạn Tình Điên


"Chú Mễ, chắc ông còn nhớ cô nhóc này! Người đã cứu ông một mạng."
Mễ Trì không khỏi lo sợ:
"Cậu..."
Ông còn chưa kịp lên tiếng, Điềm Y Hoàng đã bất ngờ áp sát Trương Tuệ Mẫn vào tường, khóa chặt cả cơ thể nhỏ bé trong khuỷu tay, nhanh đến mức không để cô kịp phản ứng.

Bàn tay đồng thời rút ra từ trong túi một khẩu súng, nhắm thẳng vào trán cô:
"Nếu không muốn ân nhân của mình chết tức tưởi, liệu hồn khai ra toàn bộ sự thật!"
Trương Tuệ Mẫn thất kinh bạt vía.

Không có ai nói cho hắn biết rằng cô sợ bị súng nhắm vào người sao?
Cô trợn trừng nhìn người đàn ông trước mặt.

Ánh mắt anh ta so với ban nãy càng trở nên thâm sâu lạnh lùng hơn.
Môi mỏng hơi nhếch lên, không khỏi khiến cô rùng mình.
Anh cứu cô về làm gì để rồi lại chĩa súng vào đầu cô.
Mà có khi anh bằng mọi giá mang cô về cũng chỉ là vì mục đích này.
Bằng không tại sao lại có ánh mắt lạnh lẽo, hững hờ kia lúc ở hành lang.
Điều này vô tình làm trái tim cô thắt chặt, rõ ràng đau đớn.
Trương Tuệ Mẫn đảo tròng mắt nhìn người đàn ông nọ.

Ông kinh ngạc mấy giây rồi lại vội vàng van xin:
"Điềm Y Hoàng! Muốn bắn muốn giết thì làm hết trên người tôi! Xin cậu đừng..."
"Khai ra những gì liên quan đến cái chết của Tử Thần!"
Mễ Trì thoáng sực người, lắp bắp:
"Những gì tôi biết đều đã nói hết rồi..."
Lời còn chưa dứt, Điềm Y Hoàng đã thật sự nổ súng.

Anh nhắm vào bức tường bên cạnh cô, không gần không xa.
Giây phút tiếng súng vang lên, Trương Tuệ Mẫn liền hét một tiếng, theo phản xạ né sang bên cạnh, rơi vào khuỷu tay rộng lớn của anh.

Điềm Y Hoàng như cố ý mà vô tình ôm lấy Trương Tuệ Mẫn, lòng bàn tay mang theo chút khí ấm gắt gao đặt trên đầu vai mảnh khảnh của cô.

Song, tay còn lại sau khi bóp cò vẫn thu về nhắm vào đầu cô.

Anh không nói thêm bất cứ lời nào, hành động lại chính là đang uy hiếp, khiến cho đối phương không còn đường lui.
Người đàn ông đối diện vốn không xấu xa đến mức trơ mắt nhìn một cô bé vô tội chết oan.

Ông quỳ rạp xuống đất, khẩn thiết kêu lên:
"Tôi nói! Tôi nói!"
"Tôi vốn gia nhập Mãng Xà Không Đầu từ những ngày đầu tiên thành lập.

Sau đó như đã từng nói với các cậu, tôi còn nhận lời mời tham gia vào một băng đảng khác là Tổ Ong.

Tổ Ong thường không tự nhiên chiến sự với ai vô lý nhưng thường hay hỏi tôi thông tin về Thần Chết.

Không rõ chúng muốn làm gì nên tôi không tiết lộ nhiều.

Thần Chết luôn là người tôi rất kính trọng, cảm thấy không thể một chân đạp hai thuyền, tôi liền rút khỏi Tổ Ong.
Nhưng cũng sau đó ít lâu thì Thần Chết đột nhiên bị tai nạn.

Gần đây nhất chúng bất ngờ lấy con gái tôi ra đe dọa tôi, tôi mới cả gan đem một số thông tin về cậu trao đổi.

Thật lòng tôi không muốn phản bội cậu!"
Trên trán Điềm Y Hoàng lúc này đã nổi gân xanh, anh gắn giọng:
"Đã tiết lộ những gì về Thần Chết?"
Mễ Trì cảnh giác nhìn Trương Tuệ Mẫn vẫn nép gọn trong vòng tay anh ta, ông ngập ngừng:
"Tôi...!tôi nói...!nói chúng biết về hoạt động của Thần Chết và cánh tay đắc lực là cậu.

Thỉnh thoảng còn vô tình nói về cuộc sống cá nhân mà tôi nghe ngóng được của hai người trong Tổ chức."
Ông ta sau cái chết của Thần Chết mới hiểu, vì sao Tổ Ong lại rất coi trọng ông ta.

Có thể dễ dàng uống rượu cùng với Lão Đại bên đó, nhiều khi say đến mức hỏi gì trả lời nấy, không còn đầu óc nào để suy xét.

Mà những thông tin tưởng chừng như vặt vãnh nhỏ nhặt như vậy, đều có thể dễ dàng nắm thóp mà giết một mạng người.
Điềm Y Hoàng hít sâu một hơi khí lạnh, anh hỏi thêm một câu:
"Chủ Tổ Ong là ai?"
"Lưu Mục Trăn." Mễ Trì nói tiếp: "Nhiều năm như vậy rồi có lẽ đã đổi chủ.

Căn cứ của bọn chúng chưa bao giờ cố định.

Trước đây mỗi lần gặp mặt đều hẹn ở bên ngoài.
Điềm Y Hoàng cuối cùng cũng duỗi tay cầm súng xuống, trừng mắt với hắn ta:
"Cút!"
Hai tên thuộc hạ vẫn luôn kìm sau lưng Mễ Trì lập tức đem hắn đi.
Lúc này, ánh mắt Điềm Y Hoàng mới hòa hoãn hơn một chút.

Anh quay sang nhìn cô gái nhỏ vẫn luôn run rẩy trong vòng tay, không nói gì ôm cô ra khỏi phòng giam.
Đi được mấy bước, Trương Tuệ Mẫn bực dọc đấy anh ra.

Chạy nhanh đi.
Điềm Y Hoàng đương nhiên dễ dàng đuổi kịp.


Anh vác cô lên vai như vác heo, con heo này liều mạng giãy đành đành một hồi, gào thét mệt rồi cũng lực bất tòng tong, để anh đưa về phòng bệnh.
Đặt Trương Tuệ Mẫn ngồi trên giường, anh lấy một hộp sữa đặt trên tủ cạnh giường, cũng đi đến ngồi cạnh cô:
"Uống!"
Trương Tuệ Mẫn hất đi:
"Không uống!"
Điềm Y Hoàng nhặt lại, kiên nhẫn thẩy qua cho cô:
"Nghe lời, uống sữa!"
Trái lại Trương Tuệ Mẫn bị sợ hãi lẫn uất ức làm cho điên rồi.

Lần này vùng dậy ném thẳng hộp sữa vào người anh hét lên:
"Chú...!Con mẹ nó tại sao tôi phải nghe lời? Còn không phải chú muốn bắn chết tôi sao? Đưa sữa cho tôi làm gì?"
Điềm Y Hoàng ngồi bên mép giường, lại cầm lấy hộp sữa, đôi mắt đen sâu ẩn chứa thành ý nhìn cô:
"Ừm! Là tôi không tốt! Dọa em sợ rồi!"
Anh lắc lắc hộp sữa, cắm ống hút xong đưa lại gọi cô:
"Qua đây uống, sắc mặt như ma rồi!"
"Còn không phải tại chú sao?"
Trương Tuệ Mẫn uất ức lườm anh.

Hai người bốn mắt đọ nhau một hồi gắt gao.

Rốt cuộc cô gái nhỏ là người chịu thua trước, ngoan ngoãn đi tới nhận lấy hộp sữa.
"Sau này còn phải mượn em dài dài!" Điềm Y Hoàng dịu dàng choàng tay ôm cô: "Ăn ý phối hợp sẽ có thưởng!"
Nếu là bình thường Trương Tuệ Mẫn nghe đến hai chữ "có thưởng" đều sẽ tình nguyện lặn sông leo núi.

Thế nhưng hiện tại cô không có tâm tình.
Thấy cô gái nhỏ im lặng, Điềm Y Hoàng lại cất tiếng:
"Sữa ngon không?"
Trương Tuệ Mẫn gật đầu.
"Thử miếng!"
"A!"
Cô ngạc nhiên quay sang: "Chú cũng muốn thử sao?"
Trương Tuệ Mẫn không nghĩ người như anh lại uống sữa.

Chẳng phải mấy chú Lão đại đều uống rượu không uống sữa ư?
Cô chỉ tay lên chiếc tủ cạnh giường.

Còn chưa kịp mở lời, Điềm Y Hoàng đã bất ngờ đáp xuống cánh môi cô.


Lập tức, chóp mũi và đầu lưỡi đều cảm nhận đều cảm nhận được vị sữa ngọt ngào.

Anh hài lòng, luồn tay ra sau gáy cô kịch liệt càn quét.
Tay cầm sữa của Trương Tuệ Mẫn run run.

Cô nhíu mày, vô lực đẩy anh ra.

Người đàn ông này nói muốn uống sữa vốn không phải là sữa trong hộp mà là sữa trong miệng cô.

Cái này còn không phải là mượn cớ mà quậy sao?
Anh dây dưa với cô một hồi mới thỏa mãn buông tha, khóe miệng không ngừng giương lên yêu thích:
"Ừm thực ngon!" Sữa này cũng ngọt quá rồi!
Trương Tuệ Mẫn chùi chùi miệng, đôi mắt sắc bén như xì một tiếng, ra vẻ ghét lắm.
Anh xoa xoa đầu cô:
"Nghỉ ngơi đi!"
Nói xong, Điềm Y Hoàng đứng dậy rời đi.

Vừa định đưa tay mở cửa phòng thì giọng nói của cô cẩn trọng vang lên phía sau:
"Chú Điềm! Tôi đối với chú là gì?"
Điềm Y Hoàng khựng người giây lát.

Anh biết nên trả lời thế nào đây? Là con gái của ân nhân? Là cô nhóc anh mà anh rất lâu mới có thể tìm lại? Là người rất quan trọng? Rằng cô là người anh rất yêu? Cũng là cô gái đã vô tình lãng quên anh?
Chờ nửa ngày, Trương Tuệ Mẫn cho rằng anh sẽ ngó lơ rồi rời đi.

Không nghĩ anh thế nào lại xoay người, ném cho cô một cái cười nhạt, ánh mắt ánh lên tia cưng chiều:
"Là bảo bối!"
-Còn tiếp-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận