Ái Loạn Tình Điên


Trương Tuệ Mẫn muốn nghỉ ngơi là một chuyện, Điềm Y Hoàng muốn tiếp tục vận động lại là một chuyện khác.
Anh lật người cô lại, để lưng cô tựa vào ngực mình, một tay tru du trên đôi gò bông non mềm trắng mịn, tay còn lại lần mò xuống nơi cấm địa của phải nữ vuốt ve thám thính.

Ngón tay thon dài của anh tinh tế luồn vào kẽ hở giữa hai cánh hoa lớn, lập tức tìm được nhụy hoa mẫn cảm, tranh thủ xoa xoa day dưa một chút.

Nhụy hoa bị kích thích, như tức giận mà sưng lên, giống hệt chủ nhân của nó trước đó, thật đáng yêu!
" Ưm… "
Vừa nhắc, chủ nhân của nó liền có phản ứng rồi! Trương Tuệ Mẫn vặn vẹo thân mình, theo bản năng khép hai chân lại nằm nghiêng người sang một bên.

A! Cô kẹp tay hắn rồi! Hoàn toàn không làm gì được!
Nghĩ một lúc, Điềm Y Hoàng đột nhiên ghé sát tai cô xấu xa nói:
" Em không mở rộng chân để tôi thu tay về, tôi sẽ đưa ngón tay vào bên trong em đấy! "
Ý thức Trương Tuệ Mẫn đã sớm mơ hồ, nghe người ta bảo dạng chân liền vô thức làm theo.

Thuận tiện để anh tiếp tục mơn trớn đóa hoa dưới nước.

Nơi này vừa rồi đem đến cho anh những xúc cảm thật tuyệt! Thật độc lạ! Loại khoái cảm mà anh chưa bao giờ thấy được từ cơ thể của người phụ nữ nào khác.

Làm anh đã yêu càng thêm yêu, say đắm càng thêm mê mẩn cô.

Ý nghĩ giam giữ cô vĩnh viễn ở cùng một chỗ với mình chợt lóe lên trong đầu Điềm Y Hoàng.
Sao lại không thể chứ?
Anh nhất định sẽ trói buộc cô bên cạnh mình mãi mãi! Để cơ thể này chỉ thuộc về mình anh! Phục tùng mình anh! Đáp ứng cho anh! Để anh tùy ý vuốt ve 'yêu' trọn.
Nhất định là như vậy!
Với suy nghĩ ấy, Điềm Y Hoàng theo dòng máu chiếm hữu đang cuồn cuộn bất giác đưa ngón tay thon dài tiếp tục luồn vào giữa hai cánh hoa nhỏ, mon men đến miệng hoa mà xâm nhập.

Phát hiện có sự đột kích bất ngờ, Trương Tuệ Mẫn choàng tỉnh theo quán tính ưỡn người hét lên một tiếng:
" Chú Điềm… chú làm gì vậy… mau đi ra! "
" Lúc nãy chẳng phải em nói muốn tôi sao? Tôi chỉ là đang đáp ứng em thôi! " Vừa nói, ngón tay anh bắt đầu ở trong cô di chuyển.


Ở dưới nước, sự chuyển động ấy càng thêm mãnh liệt.
Trương Tuệ Mẫn toan giải thích, nhưng sự kích thích này vô tình đánh thức dậy dục vọng suýt ngủ quên trong cô.

Khiến đầu óc cô một lần nữa quý cuồng, rơi vào hứng tình không lối thoát.

Lời muốn thốt ra biến thành những tiếng ngâm nga yêu kiều.
Không chỉ có nơi đó bị khuấy động, mà cả ngực cô cũng bị người đàn ông này hung hăng dày xéo.

Làm cho phần da thịt của cô từ trắng nõn trở thành một màu đỏ hồng hào xinh đẹp.

" Đừng! Dừng… dừng lại! " Trương Tuệ Mẫn đưa tay giữ lấy tay anh đang làm càn ở trên ngực mình nhưng vô dụng.

Sức lực thiếu nữ yếu ớt của cô căn bản không thể so với phái đàn ông nam tính mạnh mẽ được.

Điềm Y Hoàng lại còn rất cao lớn nếu không muốn nói là cực kỳ cao lớn và cường tráng.

Từng bắp thịt trên người anh tuy không quá thô nhưng nhìn chung đều vô cùng săn chắc.

Cảm tưởng nếu như bị anh xuống tay một cái đảm bảo sẽ ngất lịm đi.
" Ôh...ô " Cô biết mình không thể chống lại anh đành bất lực gào khóc nhưng không hoàn toàn.

Bởi một phần nước mắt thú thật là do sự hoan lạc mà kích tình mang đến.
Đạt đến cao trào, mềm mại của cô kịch liệt bóp chặt ngón tay thon dài thô ráp của anh.

Khiến anh hồi tưởng lại giây phút vừa rồi 'tiểu đệ' cũng được cô quấn quýt như thế.

Cảm giác thật sự tuyệt vời!
Điềm Y Hoàng không vội rút ngón tay ra khỏi người cô, mượn sự co thắt của huyệt động, xấu xa nói nhỏ:
" Vẫn là cái miệng nhỏ bên dưới thành thật hơn nhỉ! "
Trương Tuệ Mẫn xụi lơ dựa vào ngực anh, trước lời trêu chọc kia coi như không nghe thấy, hàng lông mi ướt đẫm chớp nhẹ chỉ muốn khép chặt lại.

Bên ngoài phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.

Giai điệu vừa vang lên Điềm Y Hoàng liền biết không phải của mình.

Mà phải mất khoảng mấy giây sau như kịp nhận thức được, cô nhóc ở trong lòng mới vội vã bật dậy chạy ra khỏi phòng tắm, mặc kệ cả cơ thể trần trụi đang không một mảnh vải che thân.
Trương Tuệ Mẫn vội tìm trong túi áo hoodie chiếc điện thoại, nhìn tên người gọi tới hiển thị trên màn hình mà không khỏi run rẩy lẫn vui mừng như tìm được cứu cánh.

Là mẹ! Là mẹ gọi cô!
Không chần chừ, Tư Duệ lập tức bắt máy nghe, giọng vì quá xúc động mà lắp bắp:
" Mẹ… mẹ ơi… con! " Còn chưa nói hết câu, một bóng đen cao lớn đã bao phủ lấy cô từ phía sau.

Mẹ Trương bên này cũng lên tiếng:
// Alo Tuệ Mẫn, sao mẹ gọi mạng cho con hoài không được? Vẫn đang trong giờ làm thêm sao? // Giọng bà không giấu nổi sốt ruột.

Cũng tuyệt nhiên chẳng bao giờ biết được ở đầu dây bên kia, con gái mình bị người đàn ông cao lớn đẩy ngã nằm sấp xuống giường, eo nhỏ bị anh ta bóp chặt trong tay, hung hăng tấn công từ phía sau.

Khi cường thú dần tiến vào cơ thể, Trương Tuệ Mẫn vội bịt chặt miệng không dám hé ra dù chỉ một chút.

Chỉ sợ mẹ phát hiện ra âm thanh ái muội kia.

Nhưng cô vẫn là không nhịn được mà phải "ưm" lên một tiếng rất khẽ.

Người đàn ông phía sau cũng chẳng ngoại lệ, hắn thậm chí "hừ" rất thoải mái.

Thấy con nín thinh không trả lời, mẹ Trương đinh ninh mình đã phá giấc ngủ của cô bèn lên tiếng:
// Tuệ Mẫn? Hay là con còn đang ngái ngủ sao? Vậy mẹ không làm phiền con nữa! Mẹ biết con vừa lên đại học còn rất nhiều điều bỡ ngỡ và bận rộn, nhưng ngoài việc học và làm thêm ra con cũng phải cố chăm sóc bản thân thật tốt nhé! Cuối tháng mẹ sẽ lại gửi thêm cho con ít tiền trang trải! //
Nghe vậy, biết mẹ sắp cúp máy, Trương Tuệ Mẫn tá hỏa vội hét lên:
" Mẹ!!! "
Tự nhiên cô hét lên như vậy khiến mẹ Trương không khỏi giật mình lo lắng:

" Tuệ Mẫn, con làm sao vậy? "
Cô định nói sự thật cho mẹ biết, để mẹ đến cứu mình, nhưng Điềm Y Hoàng ở đằng sau chợt nhướng người về phía trước, ghim sâu dã thú cuồng nộ của mình bên trong huyệt động.

Anh dừng động tác thúc đẩy, môi mỏng ghé vào bên tai cô trầm giọng nói nhỏ, ngữ khí tàn độc lạnh lẽo mang theo cảnh cáo cùng đe dọa:
" Nói em gặp ác mộng rồi cúp máy! Bằng không tôi chơi chết em! Sau đó vứt vào rừng cho thú dữ thưởng thức! Người phụ nữ hạ sinh em chắc chắn cũng chẳng toàn mạng! "
Từng câu từng chữ như gió từ âm phủ tràn về thổi vào đầu cô.

Quá độc ác! Thật sự quá độc ác! Người đàn ông này chẳng những là đại ác ma, mà còn là đại ác quỷ! Tàn nhẫn vô tình như vậy, kiếp trước cô ăn ở thế nào để rồi kiếp này gặp phải loại người như hắn chứ?
Nghĩ trong lòng là vậy, nhưng trước lời đe dọa ấy Trương Tuệ Mẫn của thực tế nào dám làm trái ý hắn.
" Mẹ… còn không sao! Con vừa rồi gặp ác mộng! Thật sự không sao… Mẹ ngủ ngon, con… con cúp máy đây! "
Không đợi bên kia kịp đáp lại, Trương Tuệ Mẫn thật sự đã dứt tâm cúp máy.

Gồng mình hứng chịu từng đợt công kích mạnh mẽ của người đàn ông từ đằng sau.

Cô không còn phản kháng, cũng không một chút hưởng ứng, từ đầu chí cuối bất lực giao bản thân thể để hắn mặc sức dày vò.

Điểm Y Hoàng không biết làm cô bao lâu, đến nỗi Trương Tuệ Mẫn muốn ngất lịm đi cũng không có ý định buông tha.

Anh ôm cô đến bên sofa, lấy ra tiếp hai viên thuốc từ trong lọ tự mình uống lấy.

Hành động dĩ nhiên lọt vào mắt Trương Tuệ Mẫn, nhưng cô mệt lắm rồi! Thật sự không còn sức lực để tâm đến nữa! Mặc kệ hắn bằng cách này giết chết cô đi!
Ấy vậy mà Trương Tuệ Mẫn vẫn gắng gượng thều thào nói với hắn, giọng nói bị nghiền nát, mềm yếu đến đáng thương:
" Điềm Y Hoàng… chú chơi chết tôi cũng được! Miễn là đừng động đến mẹ tôi! "
Trước đó thì lo cho tính mạng kẻ phản bội kia, giờ thì đến lượt mẹ.

Đây là tâm sinh lý của con người bình thường mà ác quỷ máu lạnh như hắn vĩnh viễn không bao giờ có được sao?
" Nhóc con, em thật là một đứa trẻ ngoan! Thê thảm thế nào vẫn luôn nghĩ đến người khác! "
" Xin chú! Đừng làm tổn hại đến mẹ tôi! Cả chú kia nữa! "
" Được! Nếu em chủ động! "
" Chủ động? "
Bấy giờ, cô đang ngồi trên hạ bộ của hắn, phái nam to và dài vẫn vùi sâu bên trong cô.

Chủ động mà hắn nói… chẳng lẽ… chẳng lẽ lại là ở trên người hắn tự mình di chuyển sao?
" Ah! Không được! " Nghĩ tới hành động dâm đãng đó, Trương Tuệ Mẫn xấu hổ không thôi! Không thể là không thể!
" Chẳng phải ở trong nhà tắm em cũng đã làm thế sao? " Điềm Y Hoàng như cố ý nhắc lại chuyện xấu hổ trước đó trêu chọc cô.

" Cái đó… là do thuốc! Không phải tôi! " Bây giờ nhớ lại, cô thật sự muốn đào một cái lỗ chui xuống cho xong! Cái thứ thuốc chết tiệt kia, hại cô làm ra loại hành vi ghê tởm thế nào rồi?
Điềm Y Hoang lại không kiên nhẫn đối thoại với cô, thuốc vừa uống cũng bắt đầu phát tán trong người, khiến cơ thể anh nóng ran bứt rứt, dục vọng đồng thời đang cuồn cuộn trỗi dậy.

Ham muốn càng thêm ham muốn.
Nhận thấy ngọn lửa nằm im lìm bên trong mình như được châm lên mà ngóc đầu thức tỉnh.

Trương Tuệ Mẫn hoảng sợ đưa mắt nhìn anh.

Lại thấy hai ngọn lửa khác nữa đang rực cháy trong đôi đồng tử đen láy sâu thẳm.
Người đàn ông này rốt cuộc thâm thúy như thế nào! Hắn đợi thuốc trong người cô hết tác dụng, lại tự mình uống thêm hai viên là muốn dày vò cô thống khổ hoan lạc đến chết!
" Chú… chú mệt chưa? Đi nghỉ thôi! Tôi muốn ngủ! "
" Tôi không mệt! Không muốn ngủ! Chỉ muốn em! " Dứt lời, Điềm Y Hoàng ra sức nhấp hông, đẩy mạnh vật phái nam đói khát vào cơ thể thiếu nữ mềm nhũn không ngừng rơi lên hạ xuống trên người mình.

Bộ ngực non nớt tròn trịa như hai chiếc bán bao tươi cũng vì thế mà xốc nảy theo nhịp.
" Ah… đừng! Đừng ở đây! "Trương Tuệ Mẫn ôm lấy ngực dựa vào hắn, cảm giác rung nảy và hương vị nhục dục này thật sự là tra tấn cô sống dở chết dở.

Nhưng Điềm Y Hoàng nào tốt bụng cho cô toại nguyện.

Anh mỗi tay gỡ hai tay đang dán chặt trên ngực cô xuống, kìm hãm trên mặt sofa, đồng thời chôn mặt vào đôi gò bông đung đưa gọi mời trước mắt, thỏa sức thưởng thức từng chút từng chút một tư vị thơm tho ngọt ngào tỏa ra từ cơ thể thiếu nữ.

Để lại những vết ô mai ái muội cùng dấu răng hằn sâu rõ rệt trên da thịt mềm mại, trắng nõn.
Trong đầu Điềm Y Hoàng hiện giờ chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là ăn sạch sẽ thiếu nữ này!
To dài của anh cắm sâu vào cơ thể cô, ấm áp nơi cô lại nhiệt tình ngậm lấy nuốt chửng dục vọng kia.

Âm thanh rên rỉ bị nghiền nát pha lẫn tiếng thở dốc nam tính của người đàn ông tạo nên một bản song ca khiến người nghe phải má tai đỏ tía, trái tim đập loạn.

Hai thân thể đẹp như tạc tượng cứ thế quấn quýt dán chặt vào nhau khít khao không kẽ hở, từ sofa trở lại trên giường, từ giường lại tiến vào nhà tắm,..

cùng nhau tận hưởng khoái cảm dâng trào và hương vị xác thịt mê người.

Mãi cho đến khi ngoài cửa sổ dần đổi sáng, khi mà người bên dưới đã mệt mỏi đến ngất đi, Điềm Y Hoàng vẫn lưu luyến để dục vọng trốn sâu trong huyệt động bị chà đạp đến đáng thương của cô, thỏa mãn ôm cơ thể nhỏ bé vào lòng tận hưởng một giấc ngủ tựa hồ trên chốn bồng lai.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận