Ái Loạn Tình Điên


Mà ánh mắt nam nhân này quét qua ông như hai viên đạn, khiến ông ta không khỏi rùng mình.

Lại nhìn đến cô gái trẻ kia, hai người hóa ra là có quen biết.

Vừa rồi ông ta có thái độ khinh khỉnh với cô, không nghĩ cô vậy mà đi chung với người đàn ông giàu có này.
"Đâu là thứ mà cô ấy thích?" Điềm Y Hoàng cất tiếng.
Ông chủ quán vội vàng lấy ra, để lên mặt kính:
"Đây đây thừa quý ngài! Là bạc cao cấp! Mẫu mã đều do xưởng nhà chúng tôi tự thiết kế, đảm bảo độc nhất vô nhị!"
Sợi dây chuyền mà Trương Tuệ Mẫn nhắm trúng cũng vô cùng độc đáo.

Mặt dây chuyền là một con bướm chạm khắc tỉ mỉ đậu trên một viên ngọc lưu ly, vân đá hoa mỹ như ẩn chứa hàng vạn tinh túy của đất trời.
Trương Tuệ Mẫn nhìn giá cả dán trên hộp đựng sợi dây, nuốt nước bọt.
Mà Điềm Y Hoàng lại thản nhiên rút thẻ trong ví đưa cho ông chủ thanh toán, không một động tác thừa.
Ông chủ vội nhận lấy, đem sợi dây đi thanh toán, sau đó đóng gói cẩn thận.

Hôm nay thế nào lại may mắn vớ được khách sộp rồi.

Vừa vặn chọn đúng sợi dây đắt nhất quầy đồ bạc.
Trương Tuệ Mẫn hoang mang kéo kéo tay áo anh, cẩn thận hỏi:
"Tôi biết chú nhiều tiền.

Nhưng sợi dây kia đắt quá rồi! Thật sự nói mua là mua sao?"
Một sợi dây bạc bán ở khu chợ đêm, giá thành tiền triệu.


Mua về cô nhất định không dám mang trên người.
"Em thích là được!" Điềm Y Hoàng cưng chiều bẹo má cô, ý cười tràn đầy trong mắt.
Trương Tuệ Mẫn vô thức đỏ mặt.

Cô nở nụ cười thật tươi:
"Cảm ơn chú!"
Điềm Y Hoàng chợt nhếch môi một cách xấu xa, cúi người ghé sát vào tai cô thì thầm:
"Đợi em hết cái đó, cảm ơn cũng chưa muộn!"
Cái đó mà anh nói Trương Tuệ Mẫn đương nhiên hiểu là cái gì.

Cô càng thêm đỏ mặt, vội đẩy anh ra, chu môi lầm bầm:
"Biến thái."
Rời khu mỹ ký, Trương Tuệ Mẫn lại như con thỏ xổng chuồng, nhảy hết sạp hàng này đến quán ăn kia.

Điềm Y Hoàng cưng chiều cô vô đối, ngoại trừ mấy chỗ bán đồ cay không tốt cho những ngày nhạy cảm, anh đều để cô thoải mái ăn, thiếu điều muốn ăn sập quán của người ta.
Lúc đi ngang qua khu bán quần áo, Trương Tuệ Mẫn cũng không nhịn được tạt vào xem.

Cô lựa cho mẹ Trương rất nhiều quần áo mới, còn tốt bụng chọn đồ cho anh.

Điềm Y Hoàng vì tính chất công việc, trong tủ đều toàn âu phục cứng nhắc.

Những bộ quần áo cô chọn này đều là đồ mặc ở nhà, vừa vặn, thoải mái.
Điềm Y Hoàng thấy cô không mua gì cho mình liền thay cô chọn đồ.

Anh là thẳng nam chân chính, mà trường phái màu sắc của thẳng nam cũng chỉ đinh ninh cho rằng con gái thì thích màu hồng.

Vì vậy cứ cái gì màu hồng nhàn nhạt lại kín đáo liền nhặt qua quầy thanh toán.

Trương Tuệ Mẫn có cảm giác như đang đi mua sắm cùng một ông bố bảo thủ, không giống với hẹn hò lãng mạn chút nào.
Đang tùy tiện lựa váy áo cho cô, Điểm Y Hoàng chợt khựng lại trước một sạp đồ.

Anh theo phản xạ nhìn sang
Trương Tuệ Mẫn.

Cô vẫn đang loay hoay soi một cái áo ở phía xa, không để ý đến bên này.
Điềm Y Hoàng hài lòng thu tầm mắt.

Anh nhìn thứ đồ ở trước mắt, trong lòng có chút cồn cào, dứt khoát nhặt lấy mấy cái.
Hai người một cao một thấp túi lớn túi nhỏ trong tay, đồng tâm hiệp lực xách ra xe.

Việc này đối với Điềm Y Hoàng chỉ như phủi bụi, nhưng Trương Tuệ Mẫn trái lại thở phì phò.


Cô mệt lả ngồi vào trong xe.

Lúc đi cách chợ đêm được một đoạn mới có hơi quay sang nói chuyện với người bên cạnh:
"Không nghĩ Điềm Tổng cao cao tại thượng lại cam tâm tình nguyệt cùng tôi mua sắm ở khu chợ đêm nha!"
Điềm Y Hoàng cười khẽ một tiếng, vươn tay ấn vào trán cô:
"Em dám kỳ thị tôi à?"
Trương Tuệ Mẫn hi hi ha ha cười:
"Tôi nào dám kỳ thị ngài đâu!"
Cô chỉ là nhìn người đàn ông ăn vận âu phục lịch thiệp như anh lại đứng lựa quần áo ở mấy cửa hàng quần áo nhỏ lẻ trong chợ đêm rất không hợp phong thủy.
Dù gì những ông to bà lớn hay người thượng lưu như anh đều mua sắm trong siêu thị, cửa hàng đồ hiệu và trung tâm thương mại xa hoa.
Mặc định xã hội vốn đã là như vậy.

Khi bị phá cách liền đem lại cảm giác không đúng.
Về đến biệt thự Điềm gia.

Vì ăn quá no ở chợ nên Trương Tuệ Mẫn không còn bụng dạ đâu chứa cơm tối ở đây nữa.

Cô phấn khích mang đồ đạc lên phòng.

Không quên lấy ra một cái nơ búi tóc tặng cho Đàm Hi Văn:
"Tặng chị nè!"
Trương Tuệ Mẫn thấy chị luôn búi tóc nên đặc biệt chọn cho chị một cái nơ màu đen đính đá bảo lục, vừa tinh tế lại xa hoa.
Trong đôi mắt một mí sạch sẽ của cô nhóc toát lên sự mong chờ, Đàm Hi Văn không nỡ từ chối.

Cô vui vẻ nhận lấy, khi cười lên để lộ hàm răng trắng duyên dáng.
"Cảm ơn em!"
Trở về phòng, Trương Tuệ Mẫn để riêng những túi đồ cho mẹ.

Còn lại của Điềm Y Hoàng và cô đều đưa cho một người làm mang đi giặt, cũng không vội lấy ra xem.
Sau thi học kỳ, Trương Tuệ Mẫn được nghỉ mấy hôm.


Cô thoải mái giết thời gian vào điện thoại rồi ngủ lúc nào không biết.
Khi Điềm Y Hoàng trở về phòng, Trương Tuệ Mẫn đã cuộn tròn một góc không biết trời trăng gì.

Cô như con mèo nhỏ, rút gọn vào trong tấm chăn bông to lớn.

Dáng vẻ khi ngủ không quấy, không nghịch như lúc tỉnh táo, vô cùng đáng yêu.

Đôi mắt một mí sắc nhọn như chứa dao cũng ngoan ngoãn nhắm chặt, tạo thành một đường cong mềm mại, tinh tế, trông dịu dàng biết bao.
Điềm Y Hoàng cẩn thận trèo lên giường, tránh để cô tỉnh giấc.

Cuối cùng ôm lấy con mèo nhỏ vào lòng, gương mặt góc cạnh rụt vào hõm cổ cô, tham lam hưởng thụ hương thơm trái cây ngòn ngọt trên người cô.
Hương vị này đối với đàn ông mà nói là tác nhân kích thích chí mạng.

Anh nuốt nước bọt, hầu kết chuyển động một cái, vẫn là cố gắng nhịn xuống.
Còn có một vấn đề...
Anh để ý Trương Tuệ Mẫn khi đi ngủ đều không cởi áo con ra.

Chẳng phải như vậy sẽ bị cấn, rất không thoải mái sao.
Điềm Y Hoàng nhíu nhíu mày, từ ngày mai ngoại trừ việc chỉnh đốn cô nhóc, có lẽ cũng phải quan tâm thêm chuyện này.

Chí ít, nó có lợi cho anh!
Nghĩ vậy, khóe môi Điềm Y Hoàng không khỏi cong lên xảo quyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận