Ái Loạn Tình Điên


Thật may, chỉ ngay sau đó, Điềm Y Hoàng đã dứt khoát đưa ngón tay ra, nhằm ngay phòng tắm mà thẳng tiến, tiếng nước xối chảy dữ dội lập lập tức vang lên vọng ra bên ngoài.
Trương Tuệ Mẫn khó hiểu nhìn bóng lưng anh, đoạn tốt bụng giúp Điềm Y Hoàng nắp lại lọ gel còn đang mở, miệng nhỏ lầm bầm:
" Chẳng phải chú tắm rồi sao? Còn tắm thêm lần nữa, đúng là bệnh hoạn có vấn đề! "
Ở trong nhà tắm, Điềm Y Hoàng tự nhiên nhảy mũi hắt xì một cái.
Là anh vừa bị nhắc hay vì đứa con gái kia xối nước lạnh nhiều đến mức cảm mạo luôn rồi?
***
Khoảng 15 phút sau, Điềm Y Hoàng một lần nữa từ nhà tắm trở ra, trên người mặc một bộ đồ ngủ dệt sợi bông màu tối, dáng vẻ thoải mái nhưng vẫn toát ra một vẻ cuốn hút đặc trưng.
Anh đưa mắt nhìn Trương Tuệ Mẫn vẫn loay hoay chưa chịu ngủ thì bước tới giá treo quần áo gần cửa, đoạn lấy trong túi chiếc áo vest ra một vỉ thuốc đem đến trước mặt cô:
" Thuốc tránh thai, mỗi ngày đều phải uống một viên! "
Trương Tuệ Mẫn thò một tay trong chăn ra nhận lấy.

Bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn so với bàn tay to lớn cứng cáp của anh vô cùng đối nghịch.
Không chần chừ, cô liền ngồi dậy đến bên tủ đầu giường, rót một cốc nước từ trong bình thủy tinh để sẵn ở đó uống một viên.

Ở bên này, Điềm Y Hoàng không cảm xúc quan sát bóng lưng nhỏ ngắn lầm lầm lì lì của cô.

Sau đó dở chăn lên tự nhét mình vào trong, chưa vội ngủ mà dựa vào đầu giường gọi một cái tên:
" Trương Tuệ Mẫn! "
Giọng nói trầm thấp nam tính vang lên khiến cô phải bất ngờ, lập tức quay lại nhìn:
" Sao chú biết tên tôi? "
" Điều tra! " Điềm Y Hoàng trả lời cộc lốc.
A! Người này thế lực thật tốt! Còn có thể cho người điều tra cô, hắn biết những gì về cô rồi?
Nghĩ rồi Trương Tuệ Mẫn không nhịn được hỏi thêm:
" Chú điều tra được gì rồi? Tại sao lại làm vậy? " Rõ ràng hắn có thể trực tiếp hỏi cô cơ mà!
Chậm rãi đảo mắt sang cô rồi lại thu về, đôi mắt dài hẹp của Điềm Y Hoàng phút chốc lóe lên:
" Tất cả! "
Ý anh là không chỉ lai lịch của cô, còn có gia đình, bạn bè, họ hàng, hoàn cảnh và toàn bộ mối quan hệ xã hội trên mạng và ngoài đời luôn sao?

Câu trả lời chỉ vỏn vẹn hai chữ cụt ngủn, lại khiến cho Trương Tuệ Mẫn không rét mà run.

Cô biết người đàn ông trước mặt là dân chợ đen, nhưng dù gì cũng chỉ là dân chợ đen, làm sao có khả năng điều tra về cô như vậy?
Nhìn nét mặt thoáng nét kinh sợ của cô, Điềm Y Hoàng vô cùng đắc ý.

Anh nhướng người tới, hơi dùng lực bắt lấy cằm cô:
" Không muốn người thân gặp họa, em nên biết điều một chút! Ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi! Ngàn vạn lần đừng để tôi biết em có ý định chạy trốn khỏi đây! " Vừa nói, hai ngón tay thon dài cố định trên cằm cô vừa không ngừng miết qua miết lại.
Cũng ở khoảnh khắc này, Trương Tuệ Mẫn lần đầu tiên được chiêm ngưỡng dung mạo hoàn mĩ của người đàn ông cầm thú trước mặt.
Hắn ta có gương mặt thoạt nhìn phúc hậu, nhưng từng ngũ quan đều toát lên một vẻ băng lãnh, bí hiểm khôn lường.

Từ đôi lông mày kiếm rậm rạp kiên định luôn hằn học sát khí, đến đôi long phụng mắt dài hẹp với đồng tử tối tăm sâu thẳm, đến sống mũi cao ngạo ngất trời.

Đặc biệt là hai cánh môi bạc mỏng phóng đãng với khóe miệng sâu hút, luôn nhếch lên một cách ranh mãnh.
Lúc này, hắn nhìn cô đầy ẩn ý cùng cảnh báo và đe dọa.

Trương Tuệ Mẫn dù trước đó gan to mật lớn đến đâu cũng chỉ là một sinh viên đại học lép vế.

Nhớ những lần không nghe lời ra sức chống đối còn bị anh ta đem ra hành hạ dày vò ngất lên ngất xuống.

Từ đó trong bản năng, cô hình thành phản xạ có điều kiện bất giác run rẩy trước hắn, tránh đi ánh mắt kia.
Trước thái độ thuần phục ấy, Điềm Y Hoàng càng thêm hài lòng.

Anh đưa mặt kề sát Trương Tuệ Mẫn, dùng môi mình cạ cạ vào cái miệng nhỏ xinh của cô, không tự chủ mút mút vài cái tạo ra âm thanh vô cùng ái muội, sau đó vội vã rời đi.

Bàn tay với những ngón tay thon dai đồng thời vuốt ve tới lui trên gương mặt tròn trịa non nớt.

Vẻ mặt anh nhìn cô lúc này trở nên mị hoặc hứng tình.

Trương Tuệ Mẫn không quen cảm giác bị đụng chạm, khẽ nghiêng đầu né tránh.

Não bộ nhất thời xẹt qua một tia sáng, nghĩ rồi liền lấy hết can đảm cuối cùng, liều mình đem ra nói với anh:
" Chú… chú Điềm...!"
Điềm Y Hoàng nghe cô gọi nhướng mày "Hửm" một tiếng, tay chuyển sang bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang không ngừng run rẩy bấu lấy vạt áo choàng tắm.

Anh nhẹ nhàng mơn trớn trên mu bàn tay ấy, như là đang dịu dàng trấn an.

Cảm giác non mềm tê dại khiến cho người ta muốn nâng niu nhiều hơn nữa.
" Nếu chú muốn ở cùng tôi đến vậy… Dù gì chúng ta… chúng ta cũng đã xảy ra quan hệ, thay vì bắt nhốt tôi ở đây chi bằng chú chịu trách nhiệm với tôi đi! Rồi… rồi… "
" Rồi? "
" Rồi chú đến nhà tôi ở rể! Chú điều tra cũng biết rồi đó, tôi nhát lắm, chưa thể sống xa mẹ được đâu! "
Động tác vuốt ve tay cô chợt dừng lại.

Điềm Y Hoàng khẽ đưa mắt lên nhìn thẳng vào đồng tử nhỏ đang luống cuống của cô.

Cái nhìn sắc lạnh đến cực độ.
Trương Tuệ Mẫn một lần nữa biết mình không xong rồi! Phút chốc muốn thu lại lời vừa nói cũng đã quá muộn màng.

Cô biết mình đã quá ảo tưởng tự đề cao bản thân.

Cư nhiên bảo người đàn ông cao ngạo tàn độc này chịu trách nhiệm, chính là không biết thân biết phận.

Đã vậy, lại còn dám nghề nghị hắn ta ở rể!
Cô thật là điên rồ mà!
Quả nhiên, Điềm Y Hoàng sau đó cười khẩy một tiếng, ở trước mặt cô buông những lời vô cùng lạnh lùng:

" Để tôi nói em biết một điều! Phụ nữ tôi từng chơi qua không ít, dù là thiên kim tiểu thư của gia tộc quyền quý, ảnh hậu, hay ngôi sao hạng một quốc tế đều không có tư cách trở thành Điềm phu nhân! "
Ngưng một lúc, anh nheo mắt gắt gao nhìn cô nói tiếp, giọng điệu trào phúng, mỉa mai:
" Trương Tuệ Mẫn, em nghĩ em là ai? "
Thật nực cười! Cô nhóc này thậm chí còn muốn anh ở rể cơ đấy!
Trước câu hỏi tu từ đó, Trương Tuệ Mẫn chớp chớp mắt, hàng lông mi thoáng cụp xuống, vừa xấu hổ vừa hụt hẫng.

Hồi sau, lại bỗngkiêu ngạo trợn tròn:
" Tức nghĩa nếu chú chán ghét tôi rồi sẽ thả tôi đi đúng không? "
Điềm Y Hoàng không vội trả lời, tìm đến bên vành tai cô day dưa cắn nhẹ:
" Có lẽ…! "
Cảm thấy khó chịu, Trương Tuệ Mẫn nghiêng người né tránh, môi đồng thời mấp máy lặp lại lời anh: " Có lẽ? "
" Chơi chán em rồi có thể vứt em cho thuộc hạ dùng tiếp, sẽ không phí phạm! "
" Chú…! "
Trước sự tàn nhẫn vô tình của người đàn ông, cô nhất thời á khẩu, tức giận đến đỏ mặt.

Rất nhanh tưởng tượng ra viễn cảnh hắn thảy cô cho mấy chục tên đàn em mặc sức hung hăng chà đạp lập tức cảm thấy lợm giọng.

Một mình hắn thôi cũng đủ khiến cô toàn thân nhơ bẩn nhục nhã muốn chết rồi!
Lại nói, cuộc đời số phận của cô cư nhiên được định đoạt chỉ với một cái phủi tay tùy ý của hắn như vậy ư?
Chơi chán rồi liền vứt bỏ cô cho người khác sao?
Hắn xem Trương Tuệ Mẫn cô là cái gì?
Hắn cũng nghĩ mình là ai chứ?
Càng ngẫm càng tức, Trương Tuệ Mẫn không nhịn được cười khẩy một tiếng, khóe môi nhếch lên để lộ ra chiếc răng nanh trắng nhỏ, đáy mắt cuồn cuộn ý hận nhìn anh:
" Nếu chú làm vậy, cả đời này và ngàn vạn kiếp sau tôi đều sẽ hận chết chú! "
" Hận? " Điềm Y Hoàng cười nửa miệng, đột nhiên bổ nhào vào người Trương Tuệ Mẫn, nửa ngồi nửa quỳ giam cô giữa hai chân thon dài.

Tay đồng thời đưa ra sau giật mạnh mái tóc cô, ép Trương Tuệ Mẫn phải đối diện với mình.

Anh nheo mắt nguy hiểm cúi người nhìn chằm chằm cô, đáy mắt xẹt qua tia lãnh đạm, hung ác:
" Trương Tuệ Mẫn! Dù cho tôi đã từng làm gì, đối với em như thế nào, em cũng không được phép hận tôi! Vĩnh viễn không! "
Từng câu từng chữ được anh hạ giọng nhất mạnh, thanh âm lạnh lẽo như gió bấc mùa đông lọt vào trong tai cô, đem theo hơi thở nam tính nóng hổi rồi đọng lại tại đó! Buộc người ta mãi mãi phải khắc cốt ghi tâm!

_____________________________
Ở một phòng ngủ lạnh lẽo tối tăm, không một chút ánh sáng len lỏi.

Kể cả vầng trăng tỏa ngời ngợi bên ngoài trời kia cũng bị che khuất hoàn toàn bởi tấm cửa sổ lùa.
Trương Tuệ Mẫn nằm trong vòng tay người đàn ông xa lạ, lưng áp vào lòng ngực ấm áp của hắn, vì những lời nói vừa rồi mà trằn trọc không ngủ.
Ám ảnh có! Sợ hãi có! Oán hận lại càng nhiều hơn cả.
Nhìn xuống cánh tay săn chắc to lớn vẫn đang mạnh mẽ kìm chặt cô trong lòng, Trương Tuệ Mẫn nhíu mày khó chịu, hận không thể đem cánh tay này ra băm nát hầm canh xương cho Ông Chó ở nhà ăn.
Cô muốn trở mình, nhưng chỉ cần nhúc nhích một chút đã bị hắn gia tăng thêm lực ép lại vào khuôn khổ.

Bất quá cô bèn phải lên tiếng:
" Chú Điềm, tôi muốn trở mình! " Còn giữ tư thế này nữa, sáng mai cô tự nhiên sẽ bị liệt mất một bên vai.
Nghe vậy, Điềm Y Hoàng mới nới lỏng vòng tay.

Cô xoay người nằm úp mặt vào lồng ngực anh, dễ chịu thở hắt một tiếng.

Ngay sau đó, lại bị anh gắt gao ôm lấy.
Không hiểu sao, Trương Tuệ Mẫn bỗng cảm thấy vòng tay này có chút quen thuộc.

Lim dim một hồi, Trương Tuệ Mẫn rốt cuộc cũng mệt mỏi thiếp đi.
Cô ngủ say rồi, còn anh thì vẫn chưa thể chợp mắt! Chỉ nhắm hờ rồi để đó, vờ như đã ngủ mà an yên cảm nhận vật nhỏ trong lòng.
Không biết đã bao lâu trôi qua, một thanh âm nức nở bỗng vang lên:
" Mẹ… mẹ ơi… hức...!mẹ ơi…
Chợt cơ thể cô run lên dữ dội, miệng nhỏ không ngừng mấp máy gọi mẹ.

Điềm Y Hoàng nhíu mày cúi xuống nhìn cô, vầng trán thanh tú xinh đẹp đã ướt đẫm một tầng mỏng mồ hôi tự bao giờ.

Anh lấy tay lau đi mồ hôi trên trán cô, kéo chăn đắp trên người Trương Tuệ Mẫn thấp xuống một chút.

Lại như có như không vỗ nhẹ vào tấm lưng ngắn nhỏ của cô trấn an.
Con mèo nhỏ này dù đã là sinh viên đại học nhưng ở một mặt nào đó, cô dường như vẫn chưa dứt được sữa mẹ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận