Phượng Tâm lắc lắc cổ tay rồi cất bước rời đi.
Giang Trầm theo sau, đầu óc hơi mơ màng.
Cô vợ nhỏ nhà mình lợi hại như thế sao? Sao trong tư liệu anh điều tra lại không có thông tin về việc cô biết võ?
"Cái kia...!có cần tôi xử lý không?" Giang Trầm hỏi.
"Hả" xử lý gì cơ? Phượng Tâm ngơ ngác rồi chợt hiểu ra.
Anh đang muốn nói việc điều tra kẻ đứng phía sau.
Chuyện này thì còn ai khác ngoài cô bạn thân Lâm Tiểu Noãn của cô.
"Anh...Không cần."
Nói xong dứt khoát đi thẳng.
Giang Trầm mặt đầy ẩn nhẫn đi theo sau, mang theo tâm trạng không mấy tốt đẹp.
Anh làm sao? Làm sao cơ? Ai lại chơi nói có một nửa rồi ngưng như vậy? Anh không hề vô dụng đâu, anh rất được đấy có biết không hả?
Về tới Phượng gia, cha mẹ Phượng không ở nhà, Phượng Vân Diễn sau khi cười hí hửng hỏi han Phượng Tâm xong thì chạy lên phòng đóng kín cửa, bảo là muốn gọi điện cho bạn bè.
Phượng Tâm đi về phòng mình, không nghĩ tới Giang Trầm cũng theo tới.
"Anh không về phòng đi, theo tôi làm gì?"
"Ừm...!tôi...!Á!" Giang Trầm vừa định quay người lại thì vấp té, lúc anh nghĩ thầm toi rồi, mất hết hình tượng trước cô vợ nhỏ thì cảm nhận được bên dưới thật êm.
"Đứng lên.
Muốn đè chết tôi sao?" Định kéo tay anh mà lại vì quán tính đè luôn lên người cô.
"Nặng chết đi được."
Phượng Tâm bồi thêm một câu.
Vành tai Giang Trầm lập tức đỏ bừng lên.
Anh không có nặng.
Một người đàn ông cao một mét tám bảy như anh thế này mà nặng gì? Là do cô gầy quá đấy.
Anh mới không thèm so đo với cô.
Giang Trầm chống hai tay để cô ở giữa, muốn bò dậy, lại phát hiện bàn tay mềm mại như không xương của cô đang chống lên ngực mình, đầu gối cô co lên như có như không cọ xát qua nơi hạ bộ....!nơi nào đó nổi lên phản ứng.
Phượng Tâm dường như cũng cẩm nhận được biến hoá của anh: "Muốn?"
Ầm!!!
Như có tảng đá sập xuống đầu anh.
Truyện Hệ Thống
Cô đừng có thẳng thắn như thế được không hả? Cô là con gái đấy.
Rụt rè đâu? Thẹn thùng đâu?
Vành tai anh càng đỏ đến lợi hại: "Tôi...!tôi...!được không?" Giang Trầm sau khi đấu tranh một hồi, nghĩ tới thân thể mềm mại quyến rũ của cô dưới thân mình tối hôm đó, anh thật muốn.
Phượng Tâm rướn cổ lên, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên vành tai anh: "Được." Lửa do cô đốt, cô cũng không ngại dập.
—-
Giang Trầm nhìn bóng dáng của cô sau cánh cửa nhà tắm, tiếng nước chảy khiến anh nghĩ tới trận kịch liệt vừa rồi, hai má lại nóng lên.
Anh trùm chăn kín đầu.
Phượng Tâm tắm xong quấn khăn tắm đi ra.
Cầm theo quần áo của anh vứt lên giường: "Tắm đi.
Tôi vừa sang phòng anh lấy đấy."
Hắn trùm chăn làm gì? Không nóng sao? Mùa hè này ngạt thở sao?
Anh kéo chăn ra, đập vào mắt là làn da trắng nõn, đôi vai thon gầy xinh đẹp cũng chiếc cổ tinh tế của cô.
Trên bầu ngực còn có một dấu đỏ anh để lại.
Aaa..
vợ của mình đúng là chết người mà.
Giang Trầm vội đúng dậy chạy vào nhà tắm.
Một lúc lâu sau mới đi ra.
"Lát nữa tôi có việc.
Anh không cần đi theo đâu."
"Được." Nói xong, anh về phòng của mình。
Phượng Tâm nhìn theo bóng lưng của anh.
Giang Trầm, Giang gia à? Liệu có phải là trùng hợp không? Dù sao họ Giang rất hiếm.
Cô phải điều tra một lượt mới được.
—-
Chỗ gặp mặt các nhà đầu tư là một nhà hàng khá nổi tiếng.
Lúc Phượng Tâm tới thì mọi người gần như đã đông đủ.
Cô liếc mắt qua đã nhìn thấy nam nữ chính, nam thứ và Lâm Tiểu Noãn đang ngồi quanh bàn tròn.
What? Sao lại có Lâm Tiểu Noãn ở đây?
Cô là nữ thứ, chẳng lẽ cô ta là nữ số ba?
Không biết lại leo lên chỗ tốt nào rồi!
Lâm Tiểu Noãn nhìn thấy Phượng Tâm thì cúi đầu ánh mắt sắc lạnh, móng tay bấm vào lòng bàn tay.
Vai nữ thứ đáng lẽ phải là của cô ta.
Vậy mà lại bị Phượng Tâm cướp lấy.
Phượng Tâm, đồ tiện nhân luôn muốn cướp mọi thứ của cô.
Tia hận ý trong đáy mắt của Lâm Tiểu Noãn rất nhanh biến mất, cô ta ngẩng đầu lên, nháy mắt với một tên trọc bụng bự ngồi đối diện.
Chỉ còn một chỗ trống nên Phượng Tâm ngồi vào: "Thật xin lỗi, hơi tắc đường."
"Không sao không sao.
Nào, chỉ cần Phượng tiểu thư tới là được rồi." Người lên tiếng chính là tên hói mà lúc nãy Lâm Tiểu Noãn nhìn, lão ngồi ghế cạnh Phượng Tâm.
Hắn vừa nói vừa đưa tay đặt lên thành ghế của Phượng Tâm.
Phượng Tâm nhìn quanh, bên cạnh những nhà đầu tư đều có một nữ diễn viên không có tên tuổi.
Sống trong nghề này lâu, cô cũng quen với cái cảnh này rồi.
Bọn họ không có tên tuổi, không có chỗ dựa, muốn tồn tại thì phải phó mặc cho nhà đầu tư kia ôm ấp, mặc dù trong lòng ghê tởm nhưng vẫn phải nở nụ cười trên môi.
Có điều...
Cô tuy chưa quá nổi tiếng, nhưng trong giới ai cũng biết cô là tiểu thư Phượng gia.
Sao tên hói đầu lại có ý định này với cô?.