Phượng Tâm đi tới hầm xe, tiến tới xe mình.
Lúc ngồi vào trong, cô cầm lấy chìa khoá mới phát hiện ngón tay mình run lợi hại.
Cô gục đầu trên vô lăng, hít thở có chút gấp gáp.
Không ai biết vừa rồi cô đã sợ hãi như thế nào.
Gã ta, chính là Vu tổng kia, kiếp trước đã hãm hiếp cô đến suýt chết, lúc đấy cha mẹ Phượng đã từ cô, bên cạnh chẳng còn ai ngoài Giang Lệ Vũ và Phượng Vân Diễn đưa cô tới bệnh viện.
Kiếp trước đã như thế, kiếp này tên khốn đó lại vẫn đặt ý đồ lên người cô.
Sống lại một kiếp cô chỉ cần yên yên ổn ổn sống, kể cả là những người đã dồn ép cô ở kiếp trước đi chăng nữa cũng không sao, nhưng đối với những kẻ ở kiếp này vẫn mang tâm tư huỷ hoại cô, cô tuyệt đối không tha cho kẻ đó.
Ngón tay cô siết chặt lấy vô lăng, nổ máy lái xe rời đi.
Về đến nhà thấy Giang Trầm đang ngồi trên ghế sofa phòng khách cầm quyển tạp chí kinh tế bằng tiếng anh lên đọc, mẹ cô đi ngang anh liếc xéo một cái, thái độ khó ưa bĩu môi: "Bày đặt." Đối với bà, Giang Trầm chỉ là một tên thư sinh mặt trắng, thích bám váy phụ nữ.
Bà đã điều tra về anh nhưng đến giờ vẫn không có tư liệu của anh.
Khiến bà có lúc hoài nghi có phải anh là người của gia tộc thần bí nào không.
Nhưng lập tức bị bà phủ quyết, nếu anh đã có chỗ dựa như vậy thì hà cớ phải ăn nhờ ở đậu tại Phượng gia.
Giang Trần không hay biết suy nghĩ của Phượng mẹ, chỉ cảm thấy sắc mặt bà nhìn mình thay đổi liên tục.
Anh cũng không quan tâm lắm định cúi đầu tiếp tục đọc cuốn tạp chí trên tay thì phát hiện Phượng Tâm bước vào nhà.
Anh đặt tạp chí xuống đi tới trước mặt cô: "Có chuyện gì vậy? Sắc mặt kém."
"Tôi không sao." Phượng Tâm lắc đầu đi lên lầu bỏ lại anh có chút hoài nghi đứng phía sau.
Phượng Tâm khoá cửa lại, thay quần áo rồi vài phòng tắm.
Tắm rửa xong xuôi cô ngồi trước máy tính, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ đỏ ửng vì hơi nước.
Phượng Tâm, không có gì phải sợ.
Ai dám động đến mày một, mày phải trả lại mười.
Cô mở máy tính, ngón tay thon dài trắng nõn gõ bàn phím đến điêu luyện.
Đây rồi.
Sau một thời gian điều tra về thân phận của Giang Trầm, cô không tìm hiểu được gì.
Sau đó cô liên hệ đến Giang gia kia, vì thông tin về gia tộc to lớn này bị che giấu rất kỹ, được bảo mật bởi bảy bảy bốn chín lớp mã hoá các kiểu, khiến cho cô phải mất một khoảng thời gian để phá bỏ tường lửa và bảo mật.
Phượng Tâm gõ gõ ngón tay trỏ lên mặt bàn, mắt nhìn vào những thoing tin trên màn hình.
Giang Trầm...!đúng là người của Giang gia.
Hơn nữa hắn còn là gia chủ của Giang gia.
Vật nhỏ thật lợi hại nha.
Khoé miệng của Phượng Tâm không khỏi khẽ câu lên.
...
Giang Trầm ngồi trên giường đối diện với Phượng Tâm đang ngồi trên ghế bàn máy tính.
Ánh mắt kia của cô làm cho anh có chút bất an, tựa như cô đã nhìn thấu mọi chuyện.
"Anh không có gì muốn nói sao?" Phượng Tâm ngồi tựa vào thành ghế, chân bắt chéo.
Rất có phong thái của lão đại nhìn Giang Trầm.
"Em biết hết rồi?" Giang Trầm thăm dò.
"Hửm?" Phượng Tâm nhướng mày.
"Thân phận của tôi?"
Phượng Tâm gật đầu: "Ừm."
"Tôi...!không cố ý gạt em." Giọng của Giang Trầm nhỏ lại, có chút giống như uỷ khuất: "Ban đầu tôi thật sự không nhớ gì, cho tới khi..."
"Nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói." Vật nhỏ vẫn còn muốn gạt cô.
Ai cho anh cái gan đó?
"Anh xin lỗi.
Đã nói dối em ngay từ đầu." Giang Trầm một thân đàn ông to lớn, lại bày ra bộ dạng uỷ khuất nhưng không khiến cho người nhìn vào thấy phản cảm mà còn có chút hài hoà, đến mức muốn ôm anh mà dỗ dành.
Phượng Tâm cảm thấy có chút muốn mạng.
Cô cố gắng kiềm chế lại.
"Chuyện bao nuôi trên mạng là do anh ra tay?"
Gật đầu.
"Chuyện tôi đánh nhà đầu tư hôm nay cũng là anh giải quyết?"
Gật đầu.
Hèn gì cho tới bây giờ vẫn không thấy tiếng gió nào trên mạng.
Không gian rơi vào trầm mặc...
"Tôi..."
"Tôi..."
"Em nói trước đi." Giang Trầm nói.
"Tôi không cần anh làm những chuyện đó.
Chuyện của tôi, tôi có thể tự giải quyết.
Được chứ?"
"Nhưng bọn họ động tới....!được rồi.
Anh biết." Giang Trầm bị cô trừng mắt thì hơi rụt vai, sau đó lại cảm thấy không đúng.
Anh là đàn ông, sao lại yếu thế như vậy được, nghĩ vậy anh lập tức thẳng lưng ưỡn ngực.
"Nhưng em là người của anh.
Anh bảo vệ em là chuyện nên làm.
Chỉ cần em ngoan ngoãn một chút, anh sẽ không để bất cứ ai khi dễ em."
"Anh vừa nói gì?"
"Em thích anh không?" Giang Trầm thấy hơi lạnh sống lưng.
Phượng Tâm không suy nghĩ mà trả lời ngay: "Thích." Trải qua một kiếp, cô đã không thể dễ dàng giao bản thân mình cho ai, nhưng lúc bên cạnh Giang Trầm, cô lại thấy bình yên.
Không có cảm giác ghét bỏ, vậy tức là thích nhỉ?
Nghe được câu trả lời của Phượng Tâm, Giang Trầm khẽ thở phào một tiếng: "Vậy được.
Muốn làm người của anh, thì sau này phải nghe lời anh."
"Nằm mơ." Phượng Tâm lườm một cái khinh thường.
Cô đứng dậy đi tới ấn Giang Trầm xuống giường, hung dữ nói: "Tôi không cần biết anh có muốn làm người của tôi hay không, nhưng anh chỉ có thể là của tôi.
Hiểu chưa?" Dám phản bội cô, giết chết.
Khí thế ngông cuồng bá đạo của Giang Trầm còn chưa kịp nảy mầm đã bị chết yểu, anh chỉ có thể gian nan gật đầu..