Nơi đỉnh gió.
Vù vù những cơn. Nghe tiếng gió bật khóc trong im lặng. Một bản hòa âm dâng hiến vang vọng mãi xa xôi, bất tận. Những cánh hoa bồ công anh níu giữ phút giây cuối cùng bay bay, tả hữu rơi rãi, bất định.
Một nụ cười nhẹ, mái tóc tung bay theo chiều gió, ánh mắt chìm xa mãi xa xôi, tận phương trời. Giọng em nói nhẹ nhàng sao vang vọng mãi :“em yêu anh…”
Gió đu đưa, nhẹ thổi. Từng cánh hoa xoay tròn. Đung đưa xa mãi. Rồi biến mất đâu trong ánh dương trong trẻo xa vời.
Đâu đây xa vắng một thời xưa cũ.
Leng keng chuông gió.
Vỡ tan bình sứ lưu ly tinh xảo.
Rơi vãi chỉ thấy những chú hạc giấy lăn lóc cô độc nằm trên đất.
Gió nhẹ đưa, du hồn người. Vầng sáng một thời. Rì rào bất tận.
***“Phịch.”
“Con nhỏ kia. Mày gan đấy. Dám câu dẫn bạn trai tao.”
Hạ Mạc ngã xuống đất. Chỉ thấy tê cứng có chút đau đớn. Cô nhíu mày. Ánh mắt phủ một màn sương lạnh lẽo. Lại nhác thấy vạt áo trắng phau trở nên nhàu nhĩ ,nhiễm chút bẩn. Mái tóc dài như thác vốn gọn gàng nay khẽ rối bời.
Bực mình, Hạ Mạc có chút không chịu được cái tình trạng này của bản thân. Vì gì ư, đơn giản thôi, đó là vì cô là người ưa sach sẽ. Và có thể nói đó là một căn bệnh mãn tính nan giải mà cho dù có sửa bao nhiêu lần cô cũng không bao giờ thay đổi được. Thế nên khi vịn tay đứng dậy. Cô không khỏi hướng tới cô gái một ánh mắt sắc lạnh, chán ghét. Quanh thân thể hữu khí mà vô hình tản mát ra linh khí lạnh lùng, ngạo nghễ từ trong xương.
- Ai cho mày đứng dậy .– Cô ta tức tối . Đáy mắt chẳng che dấu oán hận và ghen tị. Một tay dùng sức bạt má Hạ Mạc .
“Chát." Không kịp phòng bị cô hứng chọn cú tát. Má trái đau rát, in hằn năm dấu vân tay đỏ bừng, diễm lệ.
Nheo ánh mắt anh đào một màu bàng bạc. Hạ Mạc nhìn xoáy sâu vào cô gái một ánh nhìn sâu thẳm, lãnh bạc. Hơi thở tựa u lan lạnh lùng mà băng giá. Tản ra không khí một trường khí áp vô hình.
Hơi rùng mình. Cô gái nắm chặt cánh tay đang lơ lửng giữa không trung.
Vươn tay vén tóc rối. Hạ Mạc biết cô gái cô gái đang sợ hãi điều gì. Nhưng bình tĩnh và đạm mạc. Hạ Mạc vẫn lạnh lẽo nhìn sang. Rồi giáng xuống khuôn mặt vốn xinh xắn của cô gái một cái bạt tai như trời giáng.
“Chát". Một đường gọn gàng, uyển chuyển. Bàn tay trắng nõn tát vào mặt cô gái. Hạ Mạc đã dùng năm đến sáu phần lực. Và điều hiển nhiên, mặt cô gái đỏ lên, có triệu chứng sẽ sưng.
“Con này". Vài đứa xung quanh nhìn bạn bị tát. Hướng về phía trước, dấu hiệu đánh tập thể.
Hạ Mạc phủi quần áo. Đôi mắt hoa đào nhẹ ngước lên, chẳng chút cảm xúc :“Mấy người cút đi." Môi mỏng khẽ nhếch lên xem thường, chán ghét.
- Con *** nhỏ, mày dành bạn trai người khác mà dám nói vậy với tụi tao à. Đồ không có cha. Bọn bay, phải cho khuôn mặt nó hết vênh.- Cô gái tức giận, một tay ôm mặt. Cặp mắt vằn đỏ thù hằn. Giọng nói phẫn nộ. Nghiến răng nghiến lợi.
“Chát" Lại một tiếng giòn tan. Năm đầu ngón tay Hạ Mạc đỏ ửng. Ánh mắt lạnh lẽo quăng đến cô gái. Quang diễm sắc lạnh.
“Mày dám đánh tao." Sắc mặt cô gái tái mét. Mắt như muốn nứt ra.
“Chát.” Bàn tay hạ xuống. Cả bên má cô gái đỏ ửng. Đau đến mắt long lanh. Sao xoay vòng.
- Đừng sủa như chó thế. Có ngon thì bám lấy đứa con trai của cô ấy . Đừng để anh ta làm phiền tôi. Cắn bậy không đúng chỗ đâu. - Hạ Mạc hạ bàn tay xuống. Giọng nói đầy khinh thường và chán ghét. Dư quang trong ánh mắt một màu đen tối, thăm thẳm.
“ Đánh. Đánh nó cho tao.” Cô gái thẹn quá hóa giận, khóc ra nước mắt.
- Đánh ai! Nói cho tôi biết với! - Một tiếng cười nhẹ, dịu dàng, sặc mùi thuốc súng. Cô gái bước đến. Tà váy tung bay. Mái tóc ngắn linh động.
“Lâm Tuyết" Mấy cô gái quay lại, phút chốc tái nhợt. Hiển nhiên là rất sợ.
- Mấy người đánh ai vậy.Có cần tôi đánh chung không.–Lâm Tuyết nở nụ cười tỏa nắng. Chẳng nhiễm sương mai. Hàm răng lóe lên tinh nghịch. Mái tóc ngắn ngang vai phớt lờ gió.
- Không cần. Không cần.
- Không cần. Sao lai không cần chứ. - Lâm Tuyết quay sang, mỉm cười tinh ranh - Hạ Mạc, cậu thấy tớ nói đúng không.
Vẫn đứng đó nãy giờ, Hạ Mạc trầm mặc, khí thế lạnh lẽo giảm bớt mấy phần nhiệt. Tay cầm găm kẹp lại mái tóc dài. Bình tĩnh mà thong thả. Chẳng hiểu sao có chút bất cần.
- Thôi được rồi, mình đi thôi. Sắp vào tiết rồi. Mình không muốn vào trễ - Cô khẽ nói. Cũng chẳng nhìn những cô gái. Đôi mắt trong veo, chẳng nhiễm cảm xúc lạ thường.
***
Bầu trời trong xanh. Một vài cơn gió mùa thu thổi qua kẽ lá. Những chiếc lá đung đưa rơi tán loạn khắp sân trường. Vào tiết này , ánh nắng bàng bạc lung linh lan tỏa đê mê, dịu dàng, đầy những rung động nhẹ nhàng của tuổi mới lớn. Những cánh hoa đung đưa nơi khuôn viên trường mang vẻ tĩnh mặc lạ lùng. Một màu xinh tươi xen lẫn mát mẻ của những bóng cây gìa.
Ha Mạc ngồi trên ghế đá. Mái tóc buộc gọn gàng bằng dải lụa thong thả bên vai. Đôi mắt trong veo, chẳng chớp. Im lặng nhìn chăm chú quyển sách dày cộm trên tay. Bao trùm cả thân người trong ánh nắng một lớp bàng bạc, lung linh.
- Hạ Mạc, ăn không - Lâm Tuyết nhảy đến. Cười hi ha đưa cho cô một que kem mát lạnh. Lại là vị dâu. Cô nàng chẳng tài nào đổi mùi vị.
- Cảm ơn - Cô mỉm cười nhàn nhạt. Vươn tay cầm lấy, cắn 1 miếng, phàn nàn - Cậu hôm sau có thể nào hay không đổi mùi vị khác.
- Ha ha, không được - Lâm Tuyết bĩu môi xua xua tay. Một bộ dạng không chấp nhận - Hạ Mạc, hết giờ học rồi, cậu không về sao - Lâm Tuyết ngửa người ra ghế. Mái tóc ngắn buông thả.
Gấp quyển sách lại. Hạ Mạc ghé ánh mắt. Nói nhẹ nhàng, bâng quơ:”Về chứ". Rồi nhét sách vào cặp. Đứng lên, cầm cặp ra về.
- Mình biết rồi. Cậu đợi mình chứ gì - Lâm Tuyết lại hi ha cười. Nốt ruồi bên khóe mắt lóe lên tinh nghịch. Khoác bả vai Hạ Mạc bước đi.
Khẽ cười. Mùa thu nắng vàng chiếu tỏa bất cần. Một hồi dịu nhẹ lan tỏa hơi ấm phiêu bạt, du đãng. Cổng trường nữ sinh trung học phổ thông đóng lại. Chẳng qua là một giấc mơ dài vắng lặng.