Dựa theo bản đồ mà Mai Nhĩ Tư Đặt đưa cho, Huyết Linh Y đi đến căn cứ của Tây đại lục, đi vào bên trong căn cứ, qua mặt các bảo vệ và tuần tra một cách bình thản mây trôi. Có lẽ là vì cách xuất ẩn xuất hiện như ma ở Trung Diệt Hồn, nên việc đi vào căn cứ của Tây đại lục dễ dàng như vậy.
Cũng như bên Trung Diệt Hồn, bọn người ở Tây đại lục đang bàn luận kế hoạch cùng với Đông đại lục để tấn công Trung Diệt Hồn.
Huyết Linh Y đi vào bên trong một cách tự nhiên tự tại, như lúc đi vào chỗ bàn luận của Mai Nhĩ Tư Đặt, tương tự tất cả mọi người đều cảnh giác khi thấy Huyết Linh Y, nhưng chỉ trong một lúc thì bọn họ yên lòng lại vì nghĩ rằng "Làm sao người của Trung Diệt Hồn có thể vào đây."
Như lúc đưa gián điệp cho Mai Nhĩ Tư Đặt xem, nhưng lần này, chỉ xuống có phần khác, tốc độ nhanh hơn và mạnh hơn lúc trước.
Nữ nhân gián điệp không còn rơi nhẹ nhàng như lúc trước mà rơi như từ trên cao rơi xuống, nghe vài tiếng "răng rắc" từ xương, cả cơ thể đều bị bầm tím và ứa máu, lúc trước chắc là nhất tử cửu sinh như bây giờ thì là cửu tử nhất sinh.
- Đây là lời cảnh báo cho các người từ Trung Diệt Hồn bọn ta.
"Trung Diệt Hồn" vừa phát ra đã làm cho bầu khí trong phòng giảm xuống một cách nhanh chóng, nhiều người vừa đứng dậy khỏi ghế định lao tới Huyết Linh Y, nhưng chưa kịp đánh tới thì Huyết Linh Y đã biến mất, trong đó có một người thầm than lên:
- Trung Diêt Hồn có một bán quỷ mạnh đến thế này sao?
Mọi ánh mắt đều tập trung về phía nam nhân đấy, hắn vi trừu, nhún nhún vai.
Một nam nhân tóc trắng ở trong số đó nhìn Huyết Linh Y bằng ánh mắt khó hiểu, hắn ta như có cảm giác đã gặp nàng ở đâu rồi.
Đột nhiên, hình bóng của Huyết Linh Y lại xuất hiện sau lưng hắn ta nói:
- Cảm ơn ngươi đã bán ta làm nô lệ, nhờ ơn của ngươi mà ta mới được ở Trung Diệt Hồn có cuộc sống sung sướng, bây giờ để ta báo đáp người.
Nói xong, một cây lao điện đâm xuyên qua người nam nhân tóc trắng, không chỉ bị thương không mà còn bị Huyết Linh Y cho sốc điện mà ngất đi.
Mọi chuyện cũng đã làm xong rồi, nàng cũng chẳng cần ở lại nơi này làm gì, chớp mắt Huyết Linh Y đã đi ra khỏi căn cứ của Tây đại lục, mà tất cả những người ở trong căn cứ vẫn cứ ngây ngất.
Huyết Linh Y đi ở trong rừng vắng, đột nhiên có âm thanh vang bên tai:
- Nàng thật xinh đẹp, có thể cho ta biết tên không?
Âm giọng của nam nhân thì thầm vào tai của nàng, không hiểu vì lí do gì lại khiến nàng cảm thấy khó chịu, hay nói chính xác hơn Huyết Linh Y nàng ghét nam nhân, vì bọn nam nhân làm cho nàng nhớ đến tên khốn đã sát cả nhà nàng.
Huyết Linh Y quay lại, chạm mặt nam nhân vừa mới nói với mình. Bốn mắt nhìn nhau không chớp.
Huyết Linh Y nàng rất bất ngờ, nam nhân này, rất giống nàng, một mái tóc đỏ như máu, một đôi mắt đỏ lạnh lẽo, tà mị và yêu nghiệt, đây rõ là một mỹ nam nhân xuất chúng, hắn ta có thể mê hoặc bao nhiêu người con gái, chỉ cần hắn muốn thì sẽ có hàng ngàn hàng vạn người con gái xinh đẹp chen nhau vì hắn.
Như nó lại phản tác dụng với Huyết Linh Y, Huyết Linh Y đã từng bị phản bội, nên nàng đã quá nhàm chán với nam nhân rồi.
Quay mặt bỏ đi không nói lời nào, Huyết Linh Y không muốn đụng chạm với tên yêu nghiệt này, nàng cảm nhận được hắn ta mạnh hơn, cho dù nàng đã ở cấp bậc Kiếm thần và Pháp Thần, nhưng vẫn cảm thấy thua hắn ta.
Còn mỹ nam thì vẫn đứng đó cười, dù là nụ cười vui vẻ như vẫn khiến người khác thấy sự tà mị lạnh lẽo ở nụ cười ấy.
- Đúng là lạnh lùng, không biết nàng là tộc quỷ nào nhỉ?
Về tổ chức Trung Diệt Hồn, trên đường đi về ngoại trừ tên nam nhân tóc đỏ kia thì Huyết Linh Y nhìn thấy một vài tên lén lúc ở xung quanh Trung Diệt Hồn, tiện tay diệt toàn bộ, đem về cho Mai Nhĩ Tư Đạt giải quyết.
Giao mọi thứ cho Mai Nhĩ Tư Đạt xong, Huyết Linh định đi về phòng sách thì lại tiếp tục bị người khác chặn đường, thầm chửi:
- Hôm nay là ngày @[email protected]!#@$#@% gì mà cứ bị chặn đường mãi thế này?
Kẻ chặn đường Huyết Linh là trụ cột thứ nhất An Đức Lợi, hắn cười dâm đãng, tùy tiện nắm lấy một nhánh tóc của Huyết Linh Y đưa lên miệng mà hôn một cái.
Đối với con gái ở cái thế giới này thì đây là một lời tỏ tình, thể hiện sự quý mến của nam nhân đối với mình, nhưng với Huyết Linh Y thì nó thể hiện sự kinh tởm, vô lễ, bất lịch sự, đồi bại,... những thứ tệ hại nhất, Huyết Linh Y hất tay của hắn ra đi tiếp trên con đường về thư phòng.
Tên An Đức Lợi vẫn là !#[email protected]$%# bám dai, đi theo chặn đường lần nữa, lần này là nâng niu cái bàn tay nhỏ nhắn của Huyết Linh Y lên, tay kia thì cầm một chiếc nhẫn, hắn ôn nhu hiền hòa nói:
- Nàng có thể làm nữ nhân của ta không, Huyết Linh Y?
Ghê tởm, ghê tởm, ghê tởm đây là những suy nghĩ của Huyết Linh hiện tại, tên này quá mức ghê tởm, lần này thay vì thu tay về, thì nàng cho hắn một cú thẳng vào mặt, dù tay nàng vẫn còn nhỏ chưa phát triển hoàn chỉnh nhưng vẫn là uy lực của một Kiếm thần, vẫn khiến cho tên đồ bại kia đau đớn một trận ở mặt, máu mũi chảy hai hàng.
Chiếc nhẫn bị rơi xuống, nàng cũng coi như không thấy gì mà dẫm đạp nó, bây giờ chẳng còn chỗ nào để yên thân nữa rồi, đi ra ngoài, tìm một hòn đảo nhỏ nào đó xung quanh để mà an tĩnh lại tinh thần.
Đến một hòn đảo được gọi là Hắc Đảo, nơi mà mọi vật đều chỉ toàn là màu đen, ngồi yên tĩnh ở nơi này, đột nhiên một âm thanh quen thuộc lại vang bên tai Huyết Linh Y:
- Thật trùng hợp chúng ta lại gặp nhau.
Mở mắt ra, một khuôn mặt yêu nghiệt gần xác mặt nàng đang nói.
Có phần cảm thấy hơi bực bội, cái tên yêu nghiệt tóc đỏ đúng âm hồn phách tán, muốn bám theo nên đến bao lâu, ninh mi, yêu nghiệt tóc đỏ lên tiếng:
- Đừng nghĩ oan là ta bám theo ngươi, chỉ qua đây là nơi ta thường đến mà thôi, ngươi tin hay không thì tùy.
Nhún nhún vai, hắn cười cười yêu nghiệt đi qua đi lại, Huyết Linh Y đứng dậy nói:
- Xin lỗi, là ta thất lễ.
Bỏ đi khỏi hòn đảo, nhưng yêu nghiệt tóc đỏ này lại giữ tay nàng lại nói:
- Gặp nhau là có duyên, hãy cùng ta ngồi xuống mà nói chuyện một chút đi.
Rút tay lại, Huyết Linh lạnh nhạt quăng cho một câu:
- Hữu duyên vô phận.
Cười cười, yêu nghiệt tóc đỏ đáp lại:
- Hữu duyên bất cần cầu. Vô duyên bất tất cầu. (Có duyên không cần cầu, vô duyên khỏi phải cầu).
Thở dài, Huyết Linh Y tùy tiện đáp lại hắn ta:
- Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai. ( xui xẻo không đến một lần, may mắn không đến hai lần)
Nghe câu đáp của Huyết Linh Y, khóe môi yêu nghiệt tóc đỏ không tự chủ giật giật, hắn chỉ ngón trỏ vào chính mình, cười trừ với Huyết Linh Y, như muốn nói "Là ta gây cho ngươi cái xui xẻo đó?".
Nàng cười gian trá, như đáp lại gần "Chính là ngươi đấy!", khi nàng quay lưng rời đi, hắn nâng bổng nàng lên như công chúa, sau đó lại điểm huyệt của nàng, đặt nàng xuống, lúc này hai người mới có thể nói chuyện.
- Tại sao ngươi lại có mái tóc đỏ và đôi mắt đỏ?
Đây là câu hỏi vô duyên nhất nàng từng gặp, cũng chẳng thèm trả lời làm gì, trực tiếp nhắm mắt lại như lúc đến, xem như không thấy hắn ta, bị điểm huyệt rồi còn bị hỏi như tội phạm, với cái hoàn cảnh này thì có ngươi con gái nào chịu được?
Bắt đầu có cảm giác khó sử, yêu nghiệt tóc đỏ biết mình sai ở chỗ nào, bèn nói:
- Ta là Huyền Hữu Phong, còn ngươi?
Hắn vừa giới thiệu tên, trong lòng Huyết Linh Y bỗng dao động, nàng nhớ đến người mẹ quá cố của mình cũng là một cái họ Huyền, nhưng bà chết khi nàng chỉ mới có năm tuổi (kiếp trước). Mở mắt ra nàng đáp:
- Huyết Linh Y.
Huyền Hữu Phong nghe xong cái tên có phần ngạc nhiên, không hiểu tại sao người con gái này lại có tên là Huyết Linh Y, suy nghĩ thoáng qua thì Huyền Hữu Phong có một nghi vấn trong đầu, lại hỏi:
- Cha mẹ ngươi?
- Không có, từ khi sinh ra đã không có.
Nàng nói một cách kiên định, Huyền Hữu Phong nhìn vào con mắt không hồn của nàng, như đã chạm vào nỗi đau của nàng, hắn cũng giải đáp được tại sao nàng lại có tên là Huyết Linh Y rồi, vì người người nhìn vào nàng mà gọi nàng như vậy.
- Xin lỗi.
Huyền Hữu Phong có cảm giác như mình thật may mắn, mình vẫn có được cảm giác yêu thương từ cha mẹ, nhưng nàng một nữ tử mềm yếu như thế này lại không có sự yêu thương đó, vậy nàng đã sống và lớn lên nhờ và ý chí gì khi không có một ý định sống từ mắt nàng.
- Huyết Linh Y, ngươi hãy cẩn thận, Trung Diệt Hồn không tốt như ngươi nghĩ đâu, bên đó có thể sẽ hại ngươi đó, ngươi hãy quay lại đi.
Huyệt đạo đã được giải, Huyết Linh Y đã có thể duy chuyển được, nàng đứng dậy, nói:
- Cảm ơn ngươi nhưng ta không còn đường lui nữa. Cuộc trò chuyện này ta ghi nhớ, bây giờ ta phải đi.
Huyết Linh Y bỏ đi, rời khỏi tầm mắt của Huyền Hữu Phong thật nhanh, hắn ở xa quát to:
- Huyết Linh Y ta có thể giúp nàng bất cứ lúc nào nàng cần.
Một trận dao động, nhưng nó thật sự chỉ làm cho Huyết Linh Y đau thêm, vì khi đó nàng lại nhớ đến quá khứ của kiếp trước, không hiểu sao, nó cũng làm cho nàng cảm thấy ấm áp được phần nào.