Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Vì sự cố bất ngờ xảy ra mà hoạt động tuyên truyền phải huỷ bỏ ngay tại chỗ. Là người liên quan trực tiếp trong vụ việc, Dụ Duy Giang và gã đàn ông gây án đều được đưa tới bệnh viện điều trị, còn Thời Dẫn thì bị cảnh sát dẫn về đồn.

Tuy hành vi của Thời Dẫn thuộc về loại hành vi thấy chuyện bất bình chẳng tha nhưng dù sao cùng dùng máy ảnh đập người ta đến bất tỉnh, tính chất đã thành vô tình gây thương tích nghiêm trọng, cần phải về đồn khai báo.

Nguyên Dập gấp muốn chết, vội lái xe tới đồn công an. Thời Dẫn bị cảnh sát phụ trách dẫn vào phòng thẩm vấn để thẩm vấn. Nguyên Dập chỉ có thể ngồi ngoài sảnh lo lắng chờ đợi.

Điện thoại, máy ảnh và tất cả vật phẩm trên người Thời Dẫn đều bị cảnh sát hỗ trợ bên ngoài thu lại cất giữ trước khi vào phòng thẩm vấn. Quy trình thẩm vấn vừa phức tạp vừa rắc rối. Cho dù Thời Dẫn hăng hái làm việc nghĩa, đứng về phía công lý nhưng với hành vi trái pháp luật thì cậu vẫn phải chịu trói buộc của luật pháp.

Không biết có phải đồn công an mới chuyển địa điểm hay không mà khu vực xử lý vụ án nằm dưới tầng hầm một, trong không gian kín quanh quẩn mùi formaldehyde như có như không. Thời Dẫn chật vật ngồi trong phòng thẩm vấn, trong mũi quanh quẩn mùi khó chịu. Cậu thấy chóng mặt, cổ họng hơi ngứa ngáy.

Cảnh sát phụ trách tỏ thái độ rất nhẹ nhàng, biết Thời Dẫn là người làm việc nghĩa nên chỉ theo quy trình hỏi thăm tình hình xảy ra lúc đó chứ không dùng ngôn từ sắc bén như khi thẩm vấn tội phạm bình thường.

Cổ họng Thời Dẫn thắt lại, lúc nói chuyện giọng khàn đặc, còn ho khan. Cảnh sát phụ trách bảo cảnh sát hỗ trợ rót cho cậu cốc nước ấm.

Thời Dẫn lần lượt trả lời từng câu hỏi của chú cảnh sát. Mãi cậu mới bình tĩnh lại sau biến cố vừa rồi, đáy lòng thầm cười khổ, cả đời lần đầu được ngồi xe cảnh sát về đồn công an, nếu để mẹ cậu biết chuyện này không biết cô Chu sẽ có biểu cảm gì.

Cậu cũng nghĩ tới Dụ Duy Giang, không biết vết thương của thầy Dụ thế nào rồi.

Dụ Duy Giang được Hình Kiêu lái xe đưa tới bệnh viện. Vết thương của anh không nặng nhưng có phần sâu. Con dao gọt hoa quả đó quả thật rất sắc, gã đàn ông điên cuồng kia còn dùng lực rất mạnh. Ban đầu Hình Kiêu cứ nghĩ chỉ băng bó đơn giản thôi ai ngờ lại phải khâu.

Tình hình vừa nãy hỗn loạn như vậy, tay áo Dụ Duy Giang còn đầy vết máu mà trung tâm sự chú ý của phần lớn người tại hiện trường vẫn là Lương Tử Hưng. Cậu thấy dòng người đông đúc, thấy những bước chân hỗn loạn, thấy ánh mắt săn sóc của mọi người đều tập trung vào người không bị thương chút nào kia.

Cậu thấy bất bình, rồi chợt trông thấy Thời Dẫn thất tha thất thểu, đang chạy về phía Dụ Duy Giang.

Dụ Duy Giang ở phòng cấp cứu khâu lại vết thương. Bác sĩ gây tê cục bộ cho anh nên chỗ vết thương của anh không cảm nhận được gì.

Chiếc khăn quàng cổ màu xám Thời Dẫn quấn quanh tay anh lặng lẽ nằm trên bàn, phía trên lốm đốm vệt máu, đã khô lại, màu cũng đã sậm, không còn nhìn mà hãi như trước nữa.

Bác sĩ dặn dò: “Đừng để vết thương dính nước, mấy hôm tới cẩn thận một chút, cố gắng đừng vận động mạnh cánh tay này quá.”

Dụ Duy Giang ừ một tiếng.

Hình Kiêu thấy Dụ Duy Giang ra khỏi phòng cấp cứu bèn chạy ngay tới, “Sao rồi? Bác sĩ, vết thương của anh ấy nghiêm trọng không? Vết thương có để lại sẹo không?”

“Bình thường sẽ để lại một chút dấu vết, lúc hồi phục để ý một chút là được, sẽ không quá rõ ràng đâu.”

Nói chung là vẫn để lại sẹo, tâm trạng Hình Kiêu thoáng cái trở nên nặng nề. May mà Dụ Duy Giang bị thương ở tay không phải trên mặt, nếu không chắc cậu nhảy sông quá.

“Anh Dụ, em nói câu không dễ nghe, đáng ra anh nên mặc kệ cậu ta.”

“Lúc đó là phản xạ tự nhiên.” Dụ Duy Giang đáp.

Hoạt động tuyên truyền phát sinh sự cố ngoài ý muốn lớn như vậy mà trên mạng không có bất cứ tin tức nào. Hình Kiêu mới vừa lướt xem top tìm kiếm mấy lần, không thấy bất kì một tin tức nào về hoạt động tuyên truyền ngày hôm nay.

Dụ Duy Giang siết khăn quàng của Thời Dẫn trong tay, môi hơi tái. Anh bảo Hình Kiêu lái xe, “Tới đồn công an.”

“Anh đi nghỉ một lát đi, cảnh sát chưa gọi anh đâu. Đi sau cũng được.”

“Anh tìm cậu ấy.” Dụ Duy Giang nói.

Hình Kiêu hiểu ra: “Em biết rồi!”

“Cậu đi trước mua giúp anh ít socola.”

“Được, anh đợi đây nhé.”

Dụ Duy Giang hơi váng đầu, lúc đi hai chân vô lực. Anh vịn ghế ngồi xuống, muốn nghỉ ngơi chốc lát.

“Anh Duy Giang.” Bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc. Dụ Duy Giang ngẩng lên.

Cách đó không xa có một thanh niên đeo kính râm và khẩu trang, không nhìn rõ mặt nhưng Dụ Duy Giang nhận ra người đó, là Lương Tử Hưng.

Lương Tử Hưng bước nhanh về phía anh, bên cạnh cậu ta không có một ai, “Vết thương của anh thế nào? Có nghiêm trọng không?”

“Khâu mấy mũi.” Dụ Duy Giang ăn ngay nói thật.

Biểu cảm của Lương Tử Hưng bị kính râm và khẩu trang che khuất, chỉ có thể phán đoán cảm xúc lúc này của cậu ta qua những bước chân.

Lương Tử Hưng ngồi xuống cạnh Dụ Duy Giang, cúi đầu: “Cảm ơn anh, không có anh không biết bây giờ em còn có thể ngồi đây nói chuyện với anh không.”

“Quá lời rồi.”

Lương Tử Hưng trầm mặc giây lát, đoạn mở miệng: “Kẻ điên đó đã quấy rầy em từ lâu rồi. Em biết ông ta có bệnh, từ đó tới giờ cứ bảo em là con ông ta.”

Dụ Duy Giang không đáp lại.

Ý tứ câu này rất rõ ràng, Lương Tử Hưng phủ nhận quan hệ cha con với kẻ điên kia.

Trong thời gian ghi hình “Anh tôi”, Dụ Duy Giang và Lương Tử Hưng đã có cơ hội tiếp xúc cùng nhau. Ngoại hình của Lương Tử Hưng thuộc kiểu vừa thanh tú vừa có phần sắc sảo. Nhưng bình thường luôn tạo cho người khác cảm giác rất dễ gần, hình tượng trên mạng cũng là cậu chủ nhà giàu có giáo dưỡng.

Về việc hình tượng này có phải do công ty tạo ra hay không thì Dụ Duy Giang không rõ lắm, cũng không có hứng tò mò. Nhưng Dụ Duy Giang ít nhiều vẫn cảm giác kẻ này có phần giả tạo. Vậy nên đối với lời nói của Lương Tử Hưng bây giờ, anh vẫn giữ nguyên thái độ.

Lương Tử Hưng có người cha bị điên hay không, Dụ Duy Giang không có hứng thú.

“Em không biết phải bồi thường cho anh thế nào.”

“Không cần bồi thường, người làm tôi bị thương không phải cậu.”

“Nhưng anh đã cứu em.” Lương Tử Hưng lấy một tấm thẻ trong túi ra, do dự đặt trước mặt Dụ Duy Giang, “Em không biết nên cảm ơn anh bằng cách nào. Anh cần gì thì cứ nói cho em biết.”

“Cái này có bao nhiêu?”

Lương Tử Hưng sửng sốt: “À… Một triệu.”

“Tôi khâu mất khoảng năm trăm, cậu đưa tôi viện phí là được.”

“Chuyện này,” Lương Tử Hưng nhất thời không biết nên đáp lại anh thế nào, “Chuyện này không giống vậy, đương nhiên viện phí sẽ do em trả. Một triệu này là phí cảm ơn, cảm ơn anh đã cứu em.”

“Mạng của cậu không phải chỉ đáng giá một triệu. Cầm về đi, tôi không cần.”

Lương Tử Hưng á khẩu không đáp lại được, chỉ đành thu lại.

Hình Kiêu mua socola đã về, Lương Tử Hưng thấy cậu bèn đứng dậy gật đầu một cái, sau đó kéo khẩu trang lên, quay người đi.

“Lương Tử Hưng?” Hình Kiêu hỏi Dụ Duy Giang.

“Ừ.”

“Xem ra vẫn có lương tâm.” Hình Kiêu xé vỏ socola đưa cho Dụ Duy Giang, “Cậu ta nói gì?”

“Cậu ta cho anh một triệu.”

“Vãi, một triệu? Anh nhận?”

Dụ Duy Giang cắn một miếng socola, “Không, anh bảo cậu ta trả tiền thuốc men, đến lúc đó cậu tìm cậu ta đưa hoá đơn.”

Dụ Duy Giang ăn xong socola, hai người lập tức xuất phát tới đồn công an.

Hình Kiêu còn mua cho Dụ Duy Giang một bát cháo trắng. Ăn cháo xong, người Dụ Duy Giang dần ấm lên, màu môi cũng khôi phục chút huyết sắc.

Bên này Nguyên Dập đã đợi ngoài sảnh đồn công an rất lâu. Y thấy một chiếc Bentley màu đen dừng lại trước cửa đồn, còn tưởng là ba mẹ Thời Dẫn, ai ngờ bỗng thấy một người đàn ông đẹp trai bước xuống xe, phía sau là một người đàn ông mặc suit, đi giày da.

Người đó mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu sẫm, bên trong là bộ suit ba món, trang phục từ đầu đến chân đều rất có gu. Người đàn ông bước vào trong, biểu cảm lạnh lùng nghiêm nghị, toàn thân toát ra cảm giác xa cách mãnh liệt.

Anh ta ngồi xuống cạnh Nguyên Dập, người theo sau lưng anh ta bây giờ đang nghiêm chỉnh đứng bên cạnh.

“Sao rồi?” Người đàn ông trầm giọng hỏi.

Người đang đứng hơi gật đầu: “Đã liên lạc rồi, chủ tịch Thời. Chắc là sắp ra rồi.”

“Ừ.”

Nguyên Dập ngửi thấy thoang thoảng mùi nước hoa cologne. Là một kẻ mê cái đẹp, y vô thức để ý tới người đàn ông kia.

Người đó cúi đầu xem đồng hồ đeo tay.

Bên trong dường như vọng tới tiếng bước chân rất nhỏ. Nguyên Dập vội đứng lên, thấy Thời Dẫn ra khỏi khu vực xử lý vụ án theo hướng dẫn của cảnh sát hỗ trợ.

“Thời Tử!”

Lông mày của người đàn ông hơi nhíu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nguyên Dập.

Trông Thời Dẫn có vẻ nhếch nhác, sắc mặt tái nhợt, môi cũng hơi khô nứt. Nguyên Dập nhanh chóng đi tới: “Có ổn không? Sao mà sắc mặt khó coi thế này.”

Thời Dẫn lắc đầu, tâm thần bất an lần túi của mình.

“Tìm gì đấy?” Nguyên Dập hỏi.

Thời Dẫn móc điện thoại trong túi ra. Cậu chạm vào màn hình, không lên. Cậu hơi cau mày, khàn giọng hỏi Nguyên Dập: “Chú Nguyên, cho em mượn điện thoại anh một chút, em gọi cho Hình Kiêu.”

Nguyên Dập đưa điện thoại cho cậu, Thời Dẫn chuẩn bị gọi điện, ngẩng lên thấy Thời Tri Liên, sửng sốt: “Chú nhỏ?”

Nguyên Dập cũng ngẩn ra, quay lại, bây giờ mới chú ý tới người đàn ông đẹp trai vừa nãy quả thật có nét tương đồng với Thời Dẫn.

“Sao chú lại ở đây?” Thời Dẫn có chút bối rối, ngay cả mẹ cậu còn chưa tới mà sao Thời Tri Liên đã nhận được tin nhanh như vậy.

“Hôm nay cháu tới trung tâm hội nghị Ngân Tước?” Thời Tri Liên bước tới, cẩn thận kiểm tra mặt và người Thời Dẫn, “Có bị thương không?”

Thời Dẫn lắc đầu, thắc mắc: “Sao chú biết cháu tới Ngân Tước?”

Thời Tri Liên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao cháu lại ở đó?”

“Tới xem idol.”

“Idol?” Thời Tri Liên nhíu mày, nhìn cậu trầm mặc giây lát, song đổi chủ đề: “Vừa rồi công ty có chút chuyện nên tới muộn.”

Thời Dẫn còn chưa kịp hỏi rõ ràng sao Thời Tri Liên lại biết cậu ở đồn công an thì bỗng ngoài cửa có một người hớt hải chạy tới. Mẹ Thời bước vào, xách túi nhìn khắp nơi.

“Mẹ!” Thời Dẫn vẫy tay với bà.

Xe Hình Kiêu chầm chậm dừng trước cửa đồn công an, điện thoại của cậu chợt reo.

“Alo?”

Trong điện thoại là giọng Thời Dẫn, nghe tiếng có vẻ khàn khàn, còn có phần sốt ruột: “Anh Hình là em, Thời Dẫn, thầy Dụ thế nào rồi?”

Hình Kiêu quay lại nhìn Dụ Duy Giang một cái, cửa kính xe phía sau mở ra, Dụ Duy Giang đang nhìn vào bên trong.

Anh thấy Thời Dẫn đang gọi điện thoại.

Sau đó anh nghe Hình Kiêu nói: “Thầy Dụ không sao, em đừng lo.”

Điện thoại Dụ Duy Giang rung lên, anh cúi đầu xem, là điện thoại của ba anh.

“Alo? Ba.”

“Không sao chứ?”

Dụ Duy Giang im lặng giây lát, hỏi: “Ba biết rồi à?”

“Chuyện gì mà ba không biết.”

“Không sao, khâu mấy mũi.”

“Ừ, không sao là tốt rồi.”

“Ba.” Dụ Duy Giang nhìn chiếc khăn quàng trong tay, đâu đó như thoang thoảng mùi máu tanh, “Có một cậu nhóc đã cứu con.”

“Ba biết.”

Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui